» Chương 786: Niệm Kỳ thân phận
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 14, 2025
Tô Tử Mặc và đoàn người tạm thời nghỉ ngơi trong đại điện của Huyền Cơ cung.
Thương thế trên người mọi người không nhẹ, nhưng may mắn có tiểu Ngưng linh đan hỗ trợ, sau vài ngày tĩnh dưỡng đã dần chuyển biến tốt đẹp. Dự kiến khoảng một tháng là có thể khỏi hẳn.
Nhục thân của Tô Tử Mặc bị xích gai nhọn của La Sát tộc xuyên thấu, cánh tay phải bị thống lĩnh Thần tộc bẻ gãy.
Sau những trận ác chiến liên miên, thể lực đã cạn kiệt, nhưng chỉ sau vài ngày, hắn đã khôi phục bảy tám phần. Vết thương do xích gai nhọn để lại đã lành hẳn, thậm chí bắt đầu bong vảy!
Cánh tay bị gãy cũng đã nối lại.
Vài ngày nữa, hắn sẽ hoàn toàn khôi phục như ban đầu!
Loại năng lực tự lành này, ngay cả ba vị Nguyên Anh Chân Quân cũng xa xa không sánh kịp!
“Dạ Linh không sao chứ?”
Mấy ngày trôi qua, Dạ Linh đuổi theo tiêu diệt những La Sát còn sót lại nhưng vẫn chưa trở về. Thanh Thanh có chút lo lắng, nhịn không được hỏi.
“Yên tâm, không sao đâu.”
Tô Tử Mặc mỉm cười.
Trong chiến trường thượng cổ này, e rằng không có gì có thể làm tổn thương Dạ Linh!
Dù những La Sát chạy trốn không đủ mười người, nhưng chúng lại tản ra khắp nơi, muốn tiêu diệt hết quả thực cần tốn chút công phu.
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên cảnh Dạ Linh giao thủ với thống lĩnh La Sát cuối cùng, hắn chìm vào suy tư.
Vào thời khắc cuối cùng, thống lĩnh La Sát rõ ràng phát hiện ra điều gì đó, chỉ kịp nói hai chữ liền bị Dạ Linh trấn sát.
Trên người Dạ Linh, rốt cuộc có bí mật gì?
Hắn có quan hệ gì với La Sát tộc?
Đúng lúc này, Tô Tử Mặc trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn ra.
Chỉ thấy ngoài cửa xuất hiện một bóng người, như quỷ mị, để lại một tàn ảnh. Người này không chạm đất, tiến vào đại điện, chính là Dạ Linh sau mấy ngày chưa về!
Dạ Linh trông có vẻ mệt mỏi, gương mặt hiện rõ vẻ gian nan vất vả.
Nhìn tình hình này, mấy ngày nay hắn gần như không nghỉ ngơi.
“Không sao chứ?”
Tô Tử Mặc nghênh đón, khẽ hỏi.
Dạ Linh gật đầu, nhìn vào đôi mắt của Tô Tử Mặc, ánh mắt né tránh, muốn nói lại thôi.
Trong lòng hắn có chút giằng xé.
Giữa huynh đệ vốn nên thẳng thắn, nhưng hắn lại gánh trên vai bí mật quá mức kinh người. Nói ra, không biết sẽ gây ra chấn động và biến cố như thế nào.
Nhìn ra tâm tư của Dạ Linh, Tô Tử Mặc bật cười lớn, vỗ vai hắn, nói: “Giữa ta và ngươi không có gì cả, không cần khó xử, khi nào muốn nói thì hãy nói.”
“Ừm.”
Lòng Dạ Linh nhẹ nhõm đi chút.
Hầu tử, Linh Hổ và mấy người khác cũng xông tới, vẻ mặt quan tâm, nhưng đều ngầm hiểu không hỏi về bí mật của hắn.
“Công tử.”
Đúng lúc này, Niệm Kỳ đi đến bên Tô Tử Mặc, cúi đầu thật sâu.
Tô Tử Mặc vung tay áo, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, cười nói: “Ngươi đã bái nhập Phiêu Miểu phong, chúng ta là đồng môn, không cần giữ lễ nghi như vậy.”
Niệm Kỳ vội lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không được ạ, dù bái nhập Phiêu Miểu phong, công tử vẫn là ân nhân của Niệm Kỳ.”
Ngừng một chút, Niệm Kỳ đảo mắt, hơi bĩu môi, có chút dí dỏm nói: “Hơn nữa, ta là tiểu thị nữ bên cạnh công tử, giữ lễ nghi như vậy là rất bình thường ạ.”
Trước đây, Tô Tử Mặc để tránh sự truy sát của Long tộc, ẩn mình trong vương thành Đại Chu, thành lập Mặc Linh luyện khí phường và chứa chấp Niệm Kỳ.
Trong hơn hai năm đó, Niệm Kỳ luôn ở Mặc Linh luyện khí phường, giúp Tô Tử Mặc xử lý nhiều việc vặt, tự nhận mình là thị nữ.
Người biết chuyện này không nhiều, Hầu tử và mọi người rất ngạc nhiên.
Linh Hổ cũng không biết nghĩ gì, trong góc hướng về phía Tô Tử Mặc nháy mắt ra hiệu, khúc khích cười ngây ngô.
Tiểu hồ ly khẽ nắm tay, nhìn Niệm Kỳ, vẻ mặt có chút căng thẳng, thân thể co cứng lại, sâu trong đôi mắt thậm chí còn lộ ra một chút địch ý.
Một mùi hương thơm thoang thoảng bay tới.
Cơ Yêu Tinh cũng tiến đến trước mặt Tô Tử Mặc, vẻ mặt đáng yêu, tự sân tự oán nói: “Không biết bên cạnh Tô công tử còn thiếu thị nữ không, tiểu nữ tử cũng nguyện ý đây.”
“Ngươi bớt làm loạn đi, xem náo nhiệt gì!”
Tô Tử Mặc liếc mắt, bực mình nói.
Cơ Yêu Tinh rõ ràng đang trêu chọc hắn, sao Tô Tử Mặc lại không hiểu.
“Công tử, xin lỗi.”
Niệm Kỳ vân vê góc áo, cúi đầu, ngập ngừng nói: “Ta đã giấu thân phận của mình, không nói thật.”
Ngay từ khi ở vương thành Đại Chu, Tô Tử Mặc đã từng hỏi về lai lịch của Niệm Kỳ.
Niệm Kỳ chỉ nói cha mẹ song vong, không nhà để về, những chuyện khác đều mập mờ, lời nói không rõ ràng. Tô Tử Mặc cũng không hỏi thêm nữa.
Tô Tử Mặc khoát tay, nói: “Thân phận của ngươi đặc biệt, giấu đi cũng là chuyện bình thường.”
“Niệm Kỳ có thân phận gì vậy?”
Thạch Kiên nghe một mặt mê mang, nhìn Tiểu mập mạp, khẽ hỏi.
“Đúng là ngốc Kiên, ngươi thật sự rất ngốc mà!”
Tiểu mập mạp vỗ trán, cảm khái một tiếng.
Thực tế, dù không ai nói, những người có tâm tư nhạy bén ở đây đều mơ hồ đoán ra.
Thần tộc chỉ có bảy người, nhưng lại bắt sống Niệm Kỳ mà không giết, bản thân chuyện này đã có vấn đề.
Niệm Kỳ ngày thường cực kỳ xinh đẹp, da như mỡ đông, ngũ quan tinh xảo. Nhìn riêng, có lẽ chỉ cảm thấy kinh diễm.
Nhưng nếu đặt Niệm Kỳ cạnh bảy vị Thần tộc kia, sẽ nhìn ra vấn đề!
Khí chất của Niệm Kỳ quá giống Thần tộc!
Điểm khác biệt duy nhất là Thần tộc có mái tóc vàng như thác nước, còn tóc Niệm Kỳ lại xoăn và khô héo.
Nhưng Tô Tử Mặc hiểu rõ.
Điểm khác biệt duy nhất này cũng không tồn tại!
Trong trận chiến Phiêu Miểu phong trước đây, Niệm Kỳ bị dồn vào tuyệt cảnh, một loại lực lượng thần bí trong cơ thể thức tỉnh, chiến lực tăng vọt. Mái tóc khô héo ban đầu đã từng trở nên mềm mại!
Chỉ có như vậy, mới giải thích được rất nhiều chuyện.
Vì sao Niệm Kỳ không có linh căn lại có thể tu hành.
Hơn nữa tu hành tốc độ cực nhanh, sinh ra lực lớn vô cùng!
Vì sao hơn hai mươi năm trôi qua, Niệm Kỳ trông không thay đổi gì, vẫn là cô bé ngày trước.
Bởi vì, trong cơ thể nàng, chảy xuôi huyết mạch của Thần tộc!
Thần tộc có thọ nguyên rất dài!
Hơn hai mươi năm thời gian, trong thọ nguyên dài đằng đẵng của Thần tộc là vô cùng bé nhỏ, cho nên mới không có thay đổi gì!
Lúc đầu gặp Niệm Kỳ, cử chỉ của Dạ Linh có chút bất thường, chạy đến bên Niệm Kỳ, ngửi loạn xạ một hồi, giống như phát hiện ra điều gì.
Bây giờ ngẫm lại, lúc đó Dạ Linh vẫn còn là ấu thể, e rằng đã ngửi ra hơi thở Thần tộc trên người Niệm Kỳ!
Ánh mắt Niệm Kỳ ảm đạm, khẽ nói: “Công tử, có một số chuyện ta không lừa người. Cha mẹ ta, quả thực đều đã chết. Mẫu thân ta là Thần tộc, phụ thân là Nhân tộc, trong cơ thể ta chảy xuôi một nửa huyết mạch Thần tộc.”
Nhắc đến chuyện này, ngữ khí Niệm Kỳ bình tĩnh, nhưng lại lộ ra nỗi đau sâu sắc.
“Thân phận của ta như vậy, huyết mạch không thuần, ở trong Thần tộc bị xem là dị loại, không có chỗ dung thân. Cho nên ta mới trốn thoát, lang thang bên ngoài, không có chỗ ở cố định, cho đến khi gặp công tử.”
Không khó tưởng tượng, mất đi sự che chở của cha mẹ, cô bé trước mắt này, năm đó ở Thần tộc đã phải chịu biết bao khổ sở và dày vò.
“Tất cả đều đã qua rồi.”
Ánh mắt Tô Tử Mặc ôn hòa, khẽ an ủi: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, từ nay về sau, nếu ngươi không muốn trở về, không ai có thể ép buộc ngươi.”
Nghe được câu này, Niệm Kỳ xẹp miệng nhỏ lại, hốc mắt đỏ hoe, suýt khóc thành tiếng.
Thấy cảnh này, mọi người đều hiểu ý, lần lượt tản đi.
“Lại là Thần tộc!”
Hoàng Kim sư tử mắt lộ vẻ chấn động, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thần tộc làm thị nữ, đại ca quả nhiên đủ mạnh!”
Chín đại hung tộc a!
Mấy ngày trước, ở Vạn Tượng thành này uy phong biết bao!
Ai có thể ngờ, ngay từ hơn hai mươi năm trước, bên cạnh Tô Tử Mặc đã có một tiểu tùy tùng Thần tộc!
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao kể từ thời đại của bộ truyện mà ‘ai cũng biết’ đến nay.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ.
Là fan của ngự thú lưu, không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.