» Chương 132: 10 năm trở lại Ly giới
Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - Cập nhật ngày May 14, 2025
Trong hải vực trống trải, cuồng phong gào thét, nhấc lên sóng lớn ngập trời.
Mây đen sà thấp, đi cùng cuồng phong là mưa rào.
Đây là một trận phong tai quy mô trung đẳng.
Từ góc độ thiên địa, Lý Phàm thấy rõ ràng, trận phong tai này đang dịch chuyển chậm rãi về một hướng.
Mà Trương Hạo Ba, không nhanh không chậm đi theo sau trận phong tai.
Thỉnh thoảng chém ra từng đạo ánh sáng màu lam, tựa như người làm vườn cần cù, tu bổ hướng tiến lên của phong tai.
Tuy rằng đoàn phong bạo này bao hàm năng lượng vượt xa Trương Hạo Ba, một tu sĩ Trúc Cơ, nhưng hắn lại tựa như hài đồng chăn thả, khống chế phong tai, khiến nó di chuyển về hướng đã định.
Lý Phàm lờ mờ phát giác được, nơi xa, có một trận phong tai khác đang nổi lên.
“Có ý tứ.” Lý Phàm kiên nhẫn quan sát diễn biến tiếp theo.
Cứ như vậy, sau mười mấy ngày, hai đoàn phong bạo khổng lồ, bị Trương Hạo Ba điều khiển, va chạm vào nhau.
Trong chốc lát, mắt hắn bộc phát ra một tia thanh mang, 188 chuôi Định Hải Kiếm tạo thành thanh kiếm lớn màu xanh lam, lần nữa xuất thế, vắt ngang giữa bầu trời và đại dương.
So với lần trước Lý Phàm thấy, lam quang trên thanh cự kiếm này thâm thúy hơn.
Ánh sáng màu lam rộ lên, như chiếc kéo bay lượn, nhanh chóng tu chỉnh hai đoàn phong bạo đang va chạm.
Dần dần, hai đoàn phong tai giao dung trong lúc va chạm.
Cuối cùng, hợp hai làm một.
Một trận phong tai hoàn toàn mới, ra đời.
Trận phong tai tân sinh này, tuy do tổn hao một phần năng lượng nên uy thế nhỏ hơn so với hai trận phong tai trước, nhưng lại mạnh hơn tùy ý một trong hai trận đó.
Trương Hạo Ba nhìn trận phong bạo mới đản sinh tựa như tác phẩm nghệ thuật trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Liếc nhìn phương xa, chọn một hướng, lần nữa xua đuổi phong tai, xuất phát.
…
Lý Phàm phát giác được, thông qua việc dung hợp hai trận phong tai này, tu vi của Trương Hạo Ba cũng có một tia tăng lên.
Hắn vừa mục phong, cũng vừa mượn cơ hội này tu luyện.
“Xem ra, hắn muốn làm một trận lớn đây.” Lý Phàm lờ mờ đoán được ý đồ của Trương Hạo Ba.
Bây giờ, thời hạn Xích Viêm Phần Hải càng lúc càng gần.
Mà Trương Hạo Ba vẫn còn ở kỳ Trúc Cơ.
Không có công pháp Kim Đan kỳ, không cách nào tấn thăng.
Thấp cổ bé họng, không có quan hệ, muốn gặp được cao tầng Vạn Tiên đảo, nhắc nhở chuyện Xích Viêm giáng lâm, cũng muôn vàn khó khăn.
Làm sao bây giờ?
Vậy chỉ có thể tạo ra một cảnh tượng hoành tráng, gây đủ chú ý.
Lý Phàm không khỏi chờ mong diễn biến tiếp theo.
Tuy nhiên, cường độ phong bạo hiện tại của Trương Hạo Ba, muốn gây chú ý cho tu sĩ Hóa Thần, hiển nhiên còn chưa đủ.
Còn phải ấp ủ thêm một đoạn thời gian.
Lý Phàm tạm thời thu hồi chú ý lực.
“Kỳ hạn 10 năm đã tới, là lúc lại đi một chuyến Ly giới.”
Ngay sau đó làm một phen chuẩn bị, lập tức khởi hành.
Lần nữa đi vào phế tích lối vào Ly giới, Lý Phàm không vội tiến vào giếng cổ, mà tỉ mỉ quan sát mảnh phế tích này.
Những khối đá lớn lộ rõ dấu vết gia công nhân tạo, đổ ngổn ngang dưới đáy biển.
Mờ mờ có thể thấy nơi đây trước kia là một kiến trúc giống cung điện.
Ngoại trừ phần lộ ra ngoài, còn không ít di tích kiến trúc bị bùn nước đáy biển che lấp.
Cả mảnh di tích kéo dài vài dặm, tựa hồ nơi đây trước kia là một thị trấn nhỏ.
“Văn minh nguyên bản a…” Lý Phàm trầm tư.
Sau đó dựng lên Thái Diễn Chu, xuyên phá Tiên Tuyệt đại trận, tiến vào Ly giới.
Lý Phàm từ xa nhìn chăm chú ngọn núi lửa ở trung tâm Ly giới.
So với mười năm trước, ngọn núi lửa này dường như lại phát triển thêm vài phần.
Phi thân đi vào trong đó, Lý Phàm dò xét một phen.
Trông có vẻ đơn thuần chỉ là núi lửa hình thành do vận động địa chất, không có bóng dáng của lực lượng siêu phàm.
Tuy nhiên, trong lòng Lý Phàm luôn lờ mờ có cảm giác.
Đằng sau sự hình thành của ngọn núi lửa này, dường như còn ẩn giấu thứ gì đó.
Chỉ là, với thực lực hiện tại của hắn, còn chưa thể xem xét.
Cũng không xoắn xuýt, Lý Phàm giữ chuyện đó trong lòng, sau đó bay về phía Đại Ly kinh thành.
Ẩn giấu thân hình, không làm kinh động những Vọng Tiên quan viên trên bốn tòa tháp quan sát ở kinh thành.
Lý Phàm cảm ứng tia lam viêm huyễn linh lực trước đó lưu lại trong cơ thể Tô Tiểu Muội, lặng yên không tiếng động tiếp cận.
Trên quảng trường diễn võ, bày biện hàng chục tòa dị thú chế tạo từ tinh cương.
Một thân ảnh nhỏ nhắn, không ngừng xuyên qua giữa những dị thú này.
Tốc độ cực nhanh, trong không khí còn lưu lại từng đạo huyễn ảnh.
Tay không tấc sắt, không ngừng đập nện lên những dị thú tinh cương này, phát ra tiếng “phanh phanh phanh”.
Bên cạnh diễn võ trường, Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng hai người dừng chân đứng ngoài quan sát.
Trên mặt Tô Trường Ngọc lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Tiêu Hằng thì than thở, vẻ mặt sợ hãi.
Hắn nhỏ giọng nói với Tô Trường Ngọc: “Trường Ngọc, sao ngươi còn cười được? Ngươi không phát hiện, tiểu muội hắn càng ngày càng kinh khủng sao?”
Chỉ vào những dấu ấn bị đánh ra trên dị thú tinh cương, Tiêu Hằng hít vào một ngụm khí lạnh: “Ngươi nhìn lực khí của nàng xem, nếu không cẩn thận đập lên người ta một bàn tay, làm không tốt ta sẽ trực tiếp bị đập chết!”
“Ta thấy mấy con thú tinh cương này cũng không chống được mấy ngày nữa đâu!”
Tô Trường Ngọc nghe vậy đầu tiên nhíu mày, sau đó giãn ra, nói: “Ngươi ta đều biết thể chất đặc thù của tiểu muội. Thiên sinh thần lực, tính khí nóng nảy. Mấy năm trước còn tốt, có thủ đoạn tiên sư lưu lại, tiểu muội nàng miễn cưỡng còn có thể khống chế tâm tình của mình.”
“Nhưng bây giờ thủ đoạn tiên sư dần dần mất hiệu lực, năng lực tự khống của tiểu muội nàng cũng càng ngày càng kém.”
“Nếu không phải mỗi ngày đều phát tiết một phen như thế, chỉ sợ không biết muốn thất thủ đánh chết bao nhiêu người.”
“Có điều, tiểu muội dù sao cũng là tiểu muội. Tuy đối với những người khác trong nhà hơi lãnh đạm, nhưng đối với ngươi vẫn rất tốt. Không biết ngươi đang sợ thứ gì.”
Tiêu Hằng nhất thời gấp: “Ngươi gọi cái này là tốt ư? Ngươi cũng không phải không biết…”
Lời hắn còn chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng quở trách mềm mại như sấm từ trung tâm diễn võ trường đột nhiên vang lên: “Tiêu Hằng, lại nói xấu gì ta!”
Lời còn chưa dứt, thân hình chợt lóe, thỏ lên quán rơi ở giữa, Tô Tiểu Muội liền đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Hằng.
Mang theo một trận gió, thổi tóc Tiêu Hằng bay tung.
Hắn mí mắt nhảy lên, liền vội vàng kêu lên: “Bà cô nhỏ, ta nào dám nói xấu về ngươi, ta không phải đang khen ngươi lực khí lớn sao!”
Tô Tiểu Muội nghi ngờ nhìn Tiêu Hằng một chút, mềm mại hừ một tiếng, không truy cứu nữa.
“Ca!” Nàng nhìn về phía Tô Trường Ngọc bên cạnh, nụ cười trên mặt hiện lên.
Tô Trường Ngọc yêu thương nhìn lấy Tô Tiểu Muội, từ trong ngực lấy ra khăn, lau mồ hôi trên trán nàng.
“Xem ra các ngươi sống không tệ lắm.”
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên bên cạnh ba người.
Nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện này, Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng biến sắc, lập tức nghĩ tới điều gì, trên mặt vừa mừng vừa sợ.
Đang muốn nói chuyện, lại nghe Tô Tiểu Muội quát lên một tiếng lớn: “Ai, dám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ!”
Một bên nói, một bên vung vẩy nắm đấm, đánh tới Lý Phàm.
“Tiểu muội, dừng tay!” Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng không khỏi kinh hô.
Lời còn chưa dứt, lại thấy Tô Tiểu Muội, người ngay cả tinh cương cũng có thể làm hỏng, giờ phút này lại dường như bị một tấm lưới vô hình trói buộc.
Bị khóa ở giữa không trung, không thể động đậy.