» Chương 252: Nhược Thủy cùng Chính Hạo

Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - Cập nhật ngày May 14, 2025

Lý Phàm tưởng niệm nhanh chóng quay ngược trở lại, trong nháy mắt minh bạch “Cực nguy” Hà Hãn Hãn đo lường tính toán đến từ đâu. Cùng sơ hở lộ ra khi phân thân đối mặt Thiên Y trước đó là giống nhau.

Thế này, nếu không có chuyện Hà Hãn Hãn thôi diễn xảy ra, dựa theo kế hoạch ban đầu của Lý Phàm, hắn vẫn sẽ đi trước Nguyên Đạo châu. Đợi đến neo định 29 năm, khi 【 nó 】 lại lần nữa thôn phệ thời gian, liệu có phát giác ra điều gì?

Lý Phàm, một tu sĩ nhỏ bé, đã tồn tại dấu vết “nó cắn một miếng”. Nhưng 【 nó 】 có thể khẳng định, trước đây chưa từng đánh cắp thời gian của Lý Phàm. Tin rằng sự tồn tại khủng khiếp không rõ này, chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến nguyên nhân khả năng nhất đã xảy ra cảnh này.

Đối mặt Thiên Y, Lý Phàm còn có thể phát động hoàn chân trong ý thức thanh tỉnh. Nhưng đối mặt với quái vật có thể thôn phệ thời gian của người khác, Lý Phàm thậm chí không có cơ hội mặc niệm hoàn chân.

Sở dĩ là cực nguy, chứ không phải chắc chắn phải chết. Chỉ sợ sinh cơ duy nhất, nằm ở việc 【 Hoàn Chân 】 chủ động hộ thể, có thể tỉnh lại ý thức của Lý Phàm, và ngăn cản cho hắn một lát. Để hắn phát động hoàn chân.

Đến đây, Lý Phàm đã có suy đoán cơ bản về việc “biến mất 10 năm”. Theo Lý Phàm, khả năng này cũng là suy đoán gần nhất với chân tướng sự thật.

Về phần những khả năng khác… Nếu chỉ là cả đời không thể nhận ra cảm giác bị đánh cắp mười năm, làm hoàn chân về sau, nhìn lại thời điểm xảy ra kiếp trước lập tức tỉnh ngộ.

Như vậy Lý Phàm sẽ còn hoài nghi, liệu có phải là do 【 Phệ Nguyên Phản Sinh đại trận 】 của Lam Vũ Tiên Tôn giở trò quỷ. Nhưng có thể ảnh hưởng đến 【 Hoàn Chân 】, khiến Lý Phàm luôn không thể nhận ra. Thẳng đến khi được người nhắc nhở, lại lật qua lật lại tìm tòi rất lâu mới có thể phát hiện…

Không phải Lý Phàm xem thường Lam Vũ, chỉ dựa vào thực lực chuẩn Thiên Tôn kia, thực sự chưa chắc đúng quy cách.

“Thế giới này, kỳ quái, nguy cơ tứ phía…”

“Hơi không cẩn thận, một con rơi sai, liền muốn đầy bàn đều thua.”

“Chính bởi vì ta có 【 Hoàn Chân 】, cho nên tại giới này trước mặt các đại năng đỉnh cấp, mới nguy hiểm hơn.”

“Tin tức tốt duy nhất thì là, phạm vi ảnh hưởng của 【 nó 】, tựa hồ chỉ cực hạn tại Nguyên Đạo châu. Đồng thời không có tính chủ động công kích, chỉ là đơn thuần đánh cắp thời gian.”

“Thứ mười thế, khi ta sơ nhập Tu Tiên giới. Thân hóa Tùng Vân hải, mãi cho đến sống đến neo định 48 năm.”

“Một mực không có xảy ra chuyện thời gian bị đánh cắp.”

“Xem ra, về sau Nguyên Đạo châu là không thể đi.”

“Còn có, phải nghĩ biện pháp thanh trừ ảnh hưởng của 【 nó 】 đối với ta.”

“Nếu không như nghẹn ở cổ họng, tai họa ngầm không nhỏ.”

Con người chính là như vậy. Khi đối mặt với sự hoảng sợ hoàn toàn không biết, trong lòng run rẩy, không kìm chế được. Nhưng khi đối phương một khi có dù chỉ là khái niệm, sự hoảng sợ tự nhiên sẽ giảm bớt. Mà theo hiểu rõ về nó càng lúc càng sâu, sự hoảng sợ cũng sẽ từng bước một tiêu tán.

Tuy nhiên trước mắt Lý Phàm còn không biết 【 nó 】, rốt cuộc là cái thứ đồ gì. Nhưng trước không ngại xem nó như một cường giả đỉnh cấp, chiếm cứ tại Đạo Nguyên châu, có thể thôn phệ thời gian của chúng sinh. Không thể trêu chọc, đi vòng qua là tốt.

Ít nhất, theo tình hình bây giờ mà xem, 【 Hoàn Chân 】 vẫn muốn cao hơn nó một đầu. Chỉ cần không lần nữa chạm vào tay 【 nó 】, vấn đề cũng không lớn.

“Cũng là ta Lý Phàm mệnh không đến nỗi tuyệt lộ, trước khi đến Nguyên Đạo châu trước đó, gặp Hà Hãn Hãn, hóa giải kiếp nạn.”

“Nói đến, Hà đạo hữu thật là phúc tinh của ta. Nếu không phải việc giám sát sát cơ Vô Tướng của hắn đột nhiên mất hiệu lực, ta cũng sẽ không tâm huyết dâng trào, đến Lưu Ly đảo tìm tòi hư thực.”

Ý niệm đến đây, Lý Phàm hiếm thấy lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Hà Chính Hạo thấy thế, lại là trong lòng không hiểu máy động, liền vội vàng hỏi: “Lý Phàm đạo hữu, nhưng có trở ngại?”

Lý Phàm vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nhờ phúc đạo hữu, đã nghĩ đến đường hóa giải.”

“Nói đến, có thể thật phải cám ơn Hãn Hãn. Nếu không có nàng nhắc nhở, thật không biết sẽ thế nào đâu!”

Hà Hãn Hãn bị khoa, lúc này đỏ mặt, bộ dáng ngượng ngùng.

Hà Chính Hạo lại là cười ha ha, rất vui vẻ.

“Hãn Hãn chuẩn bị ở nơi này bao lâu a…” Lý Phàm biết Hà Hãn Hãn hẳn là trộm chạy ra ngoài, không có khả năng ở mãi bên cạnh Hà Chính Hạo, nên mới hỏi câu này.

“Khi nào mẹ đại nhân phát hiện, ta thì về…” Hà Hãn Hãn nói đến một nửa, mới ý thức ra điều gì. Thè lưỡi, nhìn Hà Chính Hạo có chút lúng túng ở một bên, cúi đầu không nói nữa.

Hà Chính Hạo kéo nàng ra một bên, cùng Lý Phàm nói về chuyện của hắn và mẹ Hà Hãn Hãn. Giống như chuyện tình yêu tam lưu.

Mẹ Hà Hãn Hãn, tên là Hành Nhược Thủy. Chính là người ở Thiên Vũ châu. Lúc trẻ lén phụ mẫu ra ngoài du lịch, quen biết Hà Chính Hạo.

Hà Chính Hạo lúc trẻ có chút tuấn lãng. Hành Nhược Thủy lại rất ít tiếp xúc với những nam tính khác. Hai người sớm chiều ở chung, tự nhiên rất dễ dàng nảy sinh tình cảm.

Đang lúc vợ chồng trẻ như keo như sơn, phụ mẫu Hành Nhược Thủy đột nhiên xuất hiện. Quan sát kỹ Hà Chính Hạo xong, cũng không đến nỗi bổng đả uyên ương. Mà chính là mang hai người về Thiên Vũ châu.

Sau đó một đoạn thời gian, một vị lại một vị thanh niên tuấn kiệt không ngừng xuất hiện, theo đuổi Hành Nhược Thủy. Luận ngoại hình, từng người mày kiếm mắt sáng, đẹp trai kinh người. Luận tu vi, cơ bản đều là Kim Đan, Nguyên Anh cảnh. Tu sĩ Trúc Cơ, thậm chí không thấy mặt Hành Nhược Thủy.

Mà lúc đó, Hà Chính Hạo bất quá chỉ là Luyện Khí hậu kỳ. Trước mặt những tu sĩ cao hơn mình hai đại cảnh giới, đó là ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Hành Nhược Thủy đối với Hà Chính Hạo vẫn còn tình cảm. Đối mặt với những tu sĩ ưu tú hơn Hà Chính Hạo quá nhiều, cũng không thay lòng đổi dạ. Chỉ là thực sự không chịu nổi bộ dáng uất ức của Hà Chính Hạo, thì nói hắn vài câu.

Hà Chính Hạo lúc ấy trẻ tuổi khí thịnh, lòng tự trọng quấy phá, cùng Hành Nhược Thủy đại cãi một trận. Càng khẩu xuất cuồng ngôn, muốn thành tựu Nguyên Anh tu sĩ, gây dựng sự nghiệp. Để Hành Nhược Thủy phải lau mắt mà nhìn.

Sau đó liền trực tiếp chạy ra ngoài. Hà Chính Hạo trẻ tuổi, tiếp đó gặp phải là cuộc sống đánh đập. Tốn sức trăm cay nghìn đắng, mới tu hành đến Trúc Cơ kỳ.

Tham gia kỳ thi chung 10 năm một lần của Vạn Tiên minh, chuẩn bị thi vào hộ pháp đường, trở thành một hộ pháp. Ai ngờ kết quả khảo hạch ra, hắn thi đậu. Chức vị lại không phải hộ pháp, mà chính là trấn thủ.

Càng kỳ lạ hơn, khu vực trấn thủ không phải Thiên Vũ châu, mà là Tùng Vân hải cực kỳ hẻo lánh, trước đó chưa từng nghe qua. Nguyên bản Hà Chính Hạo muốn từ chối, nhưng lệnh nhậm chức đã sớm phát xuống với tốc độ ánh sáng. Trước lệnh điều động, Hà Chính Hạo nào dám làm trái mệnh lệnh của Vạn Tiên minh. Dù biết trong này có nhiều điều mờ ám, chắc chắn là do phụ mẫu Hành Nhược Thủy âm thầm quấy phá. Nhưng cũng đành phải ủ rũ đến Tùng Vân hải nhậm chức.

Cái này ngẩn ngơ, cũng là mấy chục năm. Tình yêu sự nghiệp đều sa sút, Hà Chính Hạo hoàn toàn không có lòng dạ. Tu vi không tiến bộ, dừng bước ở Trúc Cơ trung kỳ.

Ngược lại, lại say mê trận pháp, đạt được nhiều thành tích trong lĩnh vực trận pháp, quen biết không ít hảo hữu. Sai lầm lại cho ra kết quả ngoài ý muốn.

Một lần khi trò chuyện với hảo hữu, Hà Chính Hạo ngẫu nhiên biết được. Hành Nhược Thủy thật ra năm đó đã có thai. Có điều nàng biết rõ phụ mẫu phản đối kịch liệt, Hà Chính Hạo lại đi thẳng một mạch không thấy bóng dáng.

Vì an toàn cho thai nhi trong bụng, nàng sử dụng bí pháp tạm dừng thai nhi sinh trưởng. Từ đó không gặp người ngoài, chăm chỉ khổ tu. Thẳng đến mười mấy năm trước, trở thành một pháp sư Nguyên Anh, có đủ quyền lên tiếng trước mặt cha mẹ. Mới công bố chân tướng, hạ sinh hài tử.

Cũng đặt tên là Hà Hãn Hãn. Chuyện này tại Thiên Vũ châu còn gây ra một phen sóng gió, sự tích lưu truyền rất rộng. Người đương thời đều lấy Hành Nhược Thủy làm nữ tử hiếm thấy. Rất nhiều tu sĩ thậm chí không ngại nàng có hài tử, đối nàng khởi xướng truy cầu mãnh liệt. Nhưng đều bị nàng từ chối.

Ở xa Tùng Vân hải, Hà Chính Hạo nghe nói chuyện này, như sét đánh ngang tai. Nước mắt tuôn đầy mặt, biết vậy chẳng làm nhưng lại không thể làm gì. Càng không có mặt mũi và dũng khí để gặp lại Hành Nhược Thủy một lần. Thẳng đến khi Hà Hãn Hãn cảm ứng được cha ruột nguy cơ trí mạng, đi đến Tùng Vân hải xa xôi này…

Hà Chính Hạo một phen giảng thuật, trong mắt lệ quang lấp lánh, cảm thán không thôi.

Lý Phàm nghe xong, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu: “Hà Chính Hạo, ngươi tính là gì nam nhân!”

Nhưng lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, khoe khoang khoác lác: “Hà đạo hữu yên tâm, sẽ có ngày, sẽ làm cho ngươi phong quang về Thiên Vũ châu, đền bù lúc trước tất cả!”

“Thời gian trăm năm, đối với phàm nhân mà nói, có lẽ đã thiên nhân vĩnh cách. Tiếc nuối lại khó đền bù.”

“Nhưng đối với tu sĩ chúng ta mà nói, nhưng cũng không phải cái gì không cách nào vãn hồi sự tình!”

Bảng Xếp Hạng

Chương 313: Thiên Huyền tái sinh thể

Chương 1048: Hai đại chân thân!

Chương 312: Tỏa Linh Trận bí mật