» Chương 1015: Duy nhất sinh cơ
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 14, 2025
“Lâm huynh, ngươi cũng tới.”
Nằm trên lưng tu sĩ áo xám, Tô Tử Mặc nuốt xuống một số lớn linh đan. Cuồn cuộn dược lực tản vào thể nội, tình trạng của hắn khá hơn một chút. Hắn nhẹ giọng nói:
Huyền Cơ Cung nhập thế đệ tử, không phải người bên ngoài, chính là Lâm Huyền Cơ!
Hoạn nạn gặp chân tình. Tô Tử Mặc tu hành đến nay, bằng hữu không nhiều.
Những người này, có bất cần đời, có chất phác trung thực, có lãnh khốc sát phạt, có dạo chơi nhân gian.
Bọn hắn tính cách khác lạ, tu hành đạo pháp cũng không hoàn toàn giống nhau, tiên môn, phật môn, ma môn, bàng môn tả đạo. Nhưng trên người họ lại có điểm tương đồng, mỗi người đều chân thành, trọng tình trọng nghĩa!
Cơ Yêu Tinh như thế, Minh Chân như thế, Lâm Huyền Cơ cũng là như thế.
Ngay cả Cô Vân, cũng là như thế!
Cơ Yêu Tinh cùng Minh Chân hai người, đều đạt được đại năng truyền thừa, xem như nhân họa đắc phúc, còn Cô Vân…
Nghĩ đến Cô Vân, Tô Tử Mặc trong lòng đau xót.
Lâm Huyền Cơ vẻ mặt lo lắng, hỏi: “Tô huynh đệ, ngươi thế nào?”
“Còn được.”
Tô Tử Mặc cố gắng đề tỉnh tinh thần, trả lời một câu.
Kỳ thật, tình trạng của hắn thật không tốt.
Nội phủ đã bị đánh rách tả tơi, nguyên thần cũng bị trọng thương. Thực Cốt độc trên hai chân đã ngấm vào cốt tủy, dần dần khuếch tán!
Tô Tử Mặc thần thức khẽ động, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một hạt đan dược.
Khóe mắt Lâm Huyền Cơ thoáng nhìn, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Tục Mệnh Đan! Cái này đúng là đồ tốt, ngươi mau nuốt vào, chí ít có thể giữ được tính mạng, chờ chạy đi rồi tính!”
Tô Tử Mặc không nói gì, lại đem hạt Tục Mệnh Đan này, thận trọng đưa vào miệng Cô Vân.
Tục Mệnh Đan, chí ít có thể kéo dài Cô Vân một tháng mệnh!
“Xoạt!”
Lâm Huyền Cơ trợn tròn mắt, giận đến suýt giậm chân, kêu lớn: “Ngươi ngốc sao! Chính ngươi đều sắp không chịu nổi nữa rồi, còn lo cho đầu Hung Giao kia?”
“Ta không sao.”
Khóe miệng Tô Tử Mặc khẽ động, cười cười, nói: “Nhưng hắn không thể chết!”
“Ngươi làm sao không có việc gì?”
“Ngươi bây giờ thế này, còn có thể chống bao lâu?”
“Thực Cốt độc trong cơ thể ngươi làm sao giải?”
“Sở dĩ gọi là Độc Môn thất tuyệt, chính là vì, bảy loại độc này, ngay cả Độc Môn mình cũng không có giải dược, trúng chắc chắn phải chết!”
Nếu không phải bị Đế Dận truy sát gắt gao, Lâm Huyền Cơ thật muốn ném Tô Tử Mặc xuống, trút một trận mắng chửi!
“Thương nặng một chút, chắc không chết được.”
Tô Tử Mặc vẫn có thể cười.
Huyết mạch của hắn tuy bị áp chế, không cách nào vận chuyển, nhưng dù sao huyết mạch còn ở trong cơ thể, vẫn cường đại khủng khiếp, vạn độc bất xâm.
Thực Cốt độc muốn độc chết hắn, khả năng không lớn.
Nhưng hắn muốn loại trừ Thực Cốt độc ra khỏi cơ thể, cũng khó như lên trời!
Chí ít, với trạng thái và thủ đoạn hiện tại của hắn, căn bản không làm được!
“Tô huynh đệ, ngươi phải chống đỡ a!”
“Ta thế này đã đắc tội cả Đế Dận rồi, ngươi lại chết, vậy thì thật là rước họa vào thân, còn công cốc!”
Lâm Huyền Cơ vừa cõng Tô Tử Mặc bỏ chạy, vừa lẩm bẩm, như sợ Tô Tử Mặc ngất đi, một giấc không tỉnh.
“Sư tôn ta tính toán ra, lần này ngươi chắc chắn gặp đại kiếp, ta liền vội vàng chạy tới.”
“Ngươi nói cái lão già chết tiệt này, càng già càng lú lẫn, toàn nói chuyện vô dụng! Ngươi vào truyền đạo chi địa, đối mặt nhiều phong hào đệ tử như vậy, ta dùng mông nghĩ cũng ra ngươi có đại kiếp a! Còn cần tính toán?”
Tô Tử Mặc vốn thật sự muốn mê man đi qua, nghe Lâm Huyền Cơ nói thú vị, nhịn không được bật cười.
Hắn biết, Lâm Huyền Cơ đang tìm mọi cách cứu hắn, giữ hắn tỉnh táo.
Lâm Huyền Cơ quay đầu nhìn thoáng qua, sợ đến mặt trắng bệch, mắng: “Xoạt, cái Đế Dận này truy gấp thế, như chó điên, muốn lấy mạng người ta a!”
Tốc độ thân pháp của Lâm Huyền Cơ không bằng Đế Dận.
Nếu không phải vừa rồi dùng cái túi rách kia trì hoãn Đế Dận một lúc, hắn sớm đã bị Đế Dận đuổi kịp!
“Lâm huynh, ngươi nghe ta nói.”
Tô Tử Mặc cố gắng đề tỉnh tinh thần, hơi giơ cánh tay lên, chỉ về một hướng, nói: “Đi bên kia!”
“A?”
Lâm Huyền Cơ sững sờ, chợt mừng rỡ trong lòng, nói: “Tô huynh bên kia còn có chuẩn bị sao? Lợi hại, cao minh a!”
Lâm Huyền Cơ không chút do dự, lập tức đổi hướng, một đường phi nhanh.
Trốn thêm một lúc, Lâm Huyền Cơ dần dần thấy không ổn, nhíu mày nói: “Tô huynh, ngươi bên này có chuẩn bị gì? Hướng này, hình như là Tam Kiếp vực?”
“Chính là Tam Kiếp vực.”
Tô Tử Mặc nói: “Ngươi ném ta vào Tam Kiếp vực, rồi rời khỏi đây. Đế Dận muốn giết ta, không phải ngươi.”
“Ngươi điên rồi sao!”
Lâm Huyền Cơ nói lớn: “Ngươi thế này, còn muốn xông Tam Kiếp vực? Bây giờ xông Tam Kiếp vực, có gì khác chịu chết?”
“Tam Kiếp vực khảo nghiệm đạo tâm tu sĩ, ta tuy trọng thương, nhưng đạo tâm còn đó!”
Tô Tử Mặc ngữ khí kiên quyết, chậm rãi nói: “Ta nhất định có thể thông qua Tam Kiếp vực, đạt được truyền thừa bên trong!”
“Thế nhưng là…”
Lâm Huyền Cơ vẫn không yên tâm.
Tô Tử Mặc lại nói: “Huống hồ, ta bây giờ thân nhiễm kịch độc, với trạng thái và thủ đoạn hiện tại, căn bản không hóa giải được.”
“A, ngươi muốn mượn lực lượng Tam Kiếp vực!”
Mắt Lâm Huyền Cơ sáng lên.
“Đúng!”
Tô Tử Mặc gật đầu nói: “Chỉ có mượn ngoại lực, mới có thể loại trừ Thực Cốt độc đã ngấm vào cốt tủy!”
“Thế nhưng là, vậy quá thống khổ!”
Lâm Huyền Cơ chỉ cần tưởng tượng, đã rùng mình.
Tô Tử Mặc nói: “Lâm huynh, Tam Kiếp vực là cơ hội duy nhất của ta!”
Lâm Huyền Cơ cảm nhận được quyết tâm của Tô Tử Mặc, cắn răng, nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đến Tam Kiếp vực! Ngươi nếu chết ở trong đó, hóa thành cô hồn dã quỷ, đừng tìm ta tính sổ!”
“Yên tâm đi.”
Tô Tử Mặc khẽ cười.
Đã quyết định, không do dự nữa. Lâm Huyền Cơ hít sâu một hơi, hướng về phía Tam Kiếp vực nhanh chóng đi.
Không bao lâu, đường chân trời phía trước hiện ra một vùng băng sương rộng lớn, gió lạnh gào thét bên trong, tiếp giáp trời đất, cuốn lên một trận gió lốc, thanh thế đáng sợ!
“Bọn hắn muốn đi đâu?”
“Chẳng lẽ muốn xông Tam Kiếp vực? Cái này chẳng phải chịu chết sao?”
“Ta đoán, Tô Tử Mặc thà chết trong Tam Kiếp vực, cũng không muốn bị Đế Dận đánh chết.”
Quần tu nghị luận ầm ĩ, kéo đến bên này.
Rất nhanh, Lâm Huyền Cơ đã đến biên giới Tam Kiếp vực.
“Tô huynh, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây.”
Lâm Huyền Cơ dừng bước, một đường chạy vội, trên trán đã chảy ra một lớp mồ hôi nhuyễn, hơi thở hổn hển.
Hắn biết, lần chia ly này, rất có thể là lần chia ly cuối cùng của hai người!
“Đưa ta vào đi.”
Tô Tử Mặc chịu đựng cơn đau dữ dội trên người, mỉm cười nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ còn gặp lại!”
“Tô huynh, đi tốt!”
Lâm Huyền Cơ cắn răng, kéo Tô Tử Mặc từ trên lưng xuống, trực tiếp ném vào Tam Kiếp vực trước mắt.
Tô Tử Mặc trong nháy mắt bị gió lạnh bao phủ, biến mất không thấy gì nữa!
Gió lạnh bên trong mang theo băng sương, có thể ngăn cách thần thức và ánh mắt.
Tu sĩ đứng bên ngoài căn bản không biết tình hình bên trong.
Dù tiến vào bên trong, tầm nhìn cũng cực thấp.
Lâm Huyền Cơ ném Tô Tử Mặc vào Tam Kiếp vực, rồi nhanh chóng né sang một bên.
“Xông Tam Kiếp vực?”
Đế Dận đi đến biên giới Tam Kiếp vực, không để ý đến Lâm Huyền Cơ bên cạnh, chỉ cười lạnh một tiếng: “Chỉ kéo dài một lát thôi, ta muốn xem, trong Tam Kiếp vực, ngươi chống được bao lâu!”
Đế Dận hơi chần chờ, cũng theo sau xâm nhập Tam Kiếp vực!
Theo sát phía sau, Thiên Cương đạo nhân, Phong Lôi đạo nhân, Vô Tướng tăng, Địa Sát đạo nhân cũng đều chạy tới đây, ngay cả Ẩn Sát đạo nhân đều đã hiện thân!
Năm vị phong hào đệ tử liếc nhau, ngầm hiểu ý nhau, hầu như cùng lúc, cất bước bước vào Tam Kiếp vực!
P/s: Con tác chắc bạo nữa rồi, quăng np đi :))
====================
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt