» Chương 1062: Thanh liên chân thân
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 15, 2025
Tô Tử Mặc thu hồi túi trữ vật, quay đầu bước đi.
Không rõ tóc đỏ quỷ thật sự không có khả năng này, hay là đang giả ngây ngốc, Tô Tử Mặc đã không muốn lãng phí thời gian ở đây.
“Ấy, tiểu tử chớ đi a!”
Tóc đỏ quỷ phía sau lớn tiếng kêu gọi.
Tô Tử Mặc làm như không nghe thấy, bước nhanh trở lại đại điện, lâm vào trầm tư.
Việc tìm người hỗ trợ e là không khả thi. Trừ khi hắn đến Bách Luyện Môn, tìm Cực Hỏa sư tôn giúp đỡ. Nhưng Bắc vực và Trung Châu cách nhau quá xa, hắn chỉ còn lại một đạo nguyên thần, muốn vượt qua đại vực, đuổi tới Bách Luyện Môn, thật sự là hung hiểm vạn phần.
“Địa tâm chi hỏa, địa tâm chi hỏa…”
Tô Tử Mặc lẩm bẩm, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Đại Càn phế tích, lòng đất núi lửa!
Lúc trước, khi hắn đặt chân vào Đại Càn phế tích, tình cờ phát hiện một cung điện dưới lòng đất, và một linh trì bên trong cung điện này. Bên cạnh linh trì có một đường ngầm, nối thẳng xuống sâu trong lòng đất! Cuộc gặp gỡ với tiểu hồ ly cũng diễn ra ở nơi sâu thẳm dưới lòng đất ấy.
Tô Tử Mặc nhớ kỹ, phía dưới linh trì là một thế giới dung nham, nơi tiên thiên linh hỏa vốn được coi như bảo vật lại xuất hiện khắp nơi! Hắn từng đi ngược dòng dung nham, nhìn thấy một ngọn núi lửa phun trào dung nham màu vàng kim! Ngọn núi lửa đó có nhiệt độ cực cao. Lúc trước, trong trận chiến tranh đoạt chu quả tại Đại Càn phế tích, hắn đã dựa vào dòng dung nham màu vàng kim đó để tiêu diệt vô số Nguyên Anh chân quân! Những Nguyên Anh chân quân kia chỉ cần dính phải một chút dung nham màu vàng kim đều bị thiêu thành tro tàn, không ai may mắn thoát khỏi!
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mặc rời khỏi cổ tháp, nhảy vọt lên, thúc giục Minh Vương Niệm Châu, tạo thành một lồng ánh sáng, xuyên qua sương mù, đi vào Táng Long Cốc phía trên. Nhục thân hiện tại của hắn là một pháp lực thân thể tạm thời ngưng tụ. Hành động vẫn tự nhiên, nhưng nếu giao chiến với người khác, không chống đỡ được mấy lần liền sẽ tan rã.
Tô Tử Mặc hướng phía Đại Càn phế tích, phi nhanh. Chẳng bao lâu, hắn lại đặt chân lên mảnh đất này. Vô số âm binh âm mã vẫn còn bồi hồi trong phế tích, phát giác khí tức của Tô Tử Mặc, điên cuồng tràn tới. Nhưng khi đến gần, chúng đều dừng bước. Những âm binh âm mã này tuy không có linh trí, nhưng lại cảm nhận được khí tức của Minh Vương Niệm Châu, không dám tiến lên, dần dần rút đi. Có Minh Vương Niệm Châu bảo vật này, ngược lại đỡ được rất nhiều phiền phức.
Trở lại nơi cũ, Tô Tử Mặc tiến lên, dựa vào ký ức, tìm thấy vị trí của cung điện dưới lòng đất năm xưa. Trận chiến năm đó, chu quả xuất thế, thiên kiêu Bắc vực tề tụ, không biết bao nhiêu thiên kiêu đã chôn xương tại đây. Cho dù đã qua hơn một trăm năm, nơi này vẫn còn vệt máu loang lổ, có thể thấy được sự thảm liệt của trận chiến năm đó!
Xung quanh yên tĩnh, hoang tàn vắng vẻ, âm trầm đáng sợ. Từ sau trận chiến ấy, rất ít tu sĩ còn đặt chân đến nơi này. Cung điện dưới lòng đất đã sớm sụp đổ, biến thành một vùng phế tích, Tô Tử Mặc đứng trên phế tích, khó lòng tìm thấy đường ngầm bị chôn sâu. Hắn khẽ cau mày, lặp đi lặp lại tìm kiếm trong vùng phế tích này.
Đột nhiên! Bên tai hắn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, rất nhỏ. Tô Tử Mặc tinh thần chấn động, theo tiếng bước đi, rất nhanh liền tìm thấy nơi phát ra tiếng nước chảy. Từ từ tản ra thần thức, không ngừng xâm nhập xuống dưới phế tích.
Chẳng bao lâu, mắt Tô Tử Mặc sáng lên. Dưới phế tích này, hắn phát hiện ra linh trì đã thấy lúc trước! Mặc dù đã qua hơn một trăm năm, mặc dù bị phế tích vùi lấp, linh trì này vẫn chưa khô cạn, tuyền nhãn vẫn chảy ra nước suối, linh khí nồng đậm!
Tô Tử Mặc mừng rỡ, dọc theo linh trì này, rất nhanh đã tìm thấy đường ngầm năm xưa. Hắn trầm ngâm một chút, cũng không ồn ào dời phế tích phía trên linh trì đi. Mà là tán đi pháp lực nhục thân, tóc đen nguyên thần hóa thành một đạo lưu quang, đánh ra một thông đạo vừa vặn cổ tay trong phế tích, tiến vào dưới lòng đất.
Cung điện dưới lòng đất lúc trước tuy sụp đổ, nhưng lại không vùi lấp linh trì này, mà để lại một khoảng không gian. Tô Tử Mặc tìm thấy đường ngầm, không chút do dự, nhảy vọt xuống dưới. Rất nhanh, hắn đã đến sâu trong lòng đất.
Một lần nữa ngưng tụ pháp lực nhục thân, Tô Tử Mặc đi thẳng về phía trước, đi chưa xa, trước mắt sáng rõ, đập vào mắt là một màu đỏ thẫm. Sóng nhiệt cuồn cuộn, ập tới! Tô Tử Mặc lúc mới đến nơi này, vẫn là Kim Đan cảnh, ngay cả nhiệt độ bên ngoài này cũng không chịu nổi, còn phải tế ra chút phù lục hộ thân mới được. Mà bây giờ, hắn đã bước vào Phản Hư cảnh. Mặc dù mất đi nhục thân, nhưng chỉ là pháp lực nhục thân tạm thời ngưng tụ cũng đủ sức chịu đựng nhiệt độ cực cao do dung nham tỏa ra!
Tô Tử Mặc men theo vách đá, đi thẳng về phía trước, qua một khúc quanh, có thể thấy một mảng lục địa tương đối lớn trong biển dung nham. Lúc trước, thi thể mẹ tiểu hồ ly ở chỗ này. Về sau, nghe tiểu hồ ly nói, nàng trước khi đi đã đẩy thi thể mẹ vào trong dung nham, cũng coi như táng tại nơi này.
Tô Tử Mặc tiếp tục tiến lên. Địa huyệt quanh co khúc khuỷu, dọc theo dòng dung nham nhấp nhô đi ngược dòng, nhiệt độ không ngừng tăng lên! Dần dần, Tô Tử Mặc chú ý thấy, trên mặt dung nham cách đó không xa nổi lên một vòng màu vàng kim nhạt!
Sắp đến rồi!
Qua thêm vài khúc quanh, Tô Tử Mặc dừng bước. Phía trước là một ngọn núi lửa cao lớn! Dung nham màu vàng kim phun trào ở miệng núi lửa, bốc lên bọt nước, tỏa ra khí tức đáng sợ, cuồng bạo cực nóng! Tô Tử Mặc khẽ cau mày, dừng bước không tiến lên.
Kỳ lạ.
Nhiệt độ của dung nham màu vàng kim này tuy cao, nhưng với tu vi cảnh giới hiện tại của hắn, muốn tránh thoát tổn thương do dung nham màu vàng kim gây ra quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng không hiểu sao, đứng trước ngọn núi lửa này, hắn lại có cảm giác kinh hồn bạt vía!
Thân hình Tô Tử Mặc từ từ dâng lên, đến gần miệng núi lửa, nhìn xuống dòng dung nham phun trào bên trong miệng núi lửa, ánh mắt sáng lên. Hắn nhìn chằm chằm nửa ngày, cũng không phát hiện ra manh mối gì. Nhưng cảm giác sợ hãi kia cũng dần biến mất, Tô Tử Mặc vẫn quyết định đoán cốt đúc thân tại nơi này.
Mở túi trữ vật, nhìn rất nhiều linh tài đỉnh cấp bên trong, Tô Tử Mặc động tác dừng lại, trong lòng thở dài, bỗng nhiên xuất thần. Cho dù dựa vào linh tài cao cấp nhất, đoán cốt đúc thân thành công, nhục thể của hắn cũng tuyệt đối không thể so sánh được với nhục thân tu luyện Đại Hoang Yêu Vương bí điển, uống qua long huyết, có Thần Hoàng cốt. Chân thân Long tộc bên kia, chiến lực sẽ không giảm xuống. Nhưng bên này của hắn, cho dù tái tạo nhục thân, chiến lực cũng giảm đi rất nhiều! Ngay cả bản mệnh pháp khí của hắn, Tạo Hóa Thanh Liên cũng bị đánh nát rồi!
Nhìn những đoạn liên hành xanh biếc, những mảnh lá sen vỡ vụn nằm rải rác trong túi trữ vật, Tô Tử Mặc lại thở dài một tiếng.
Dần dần, dần dần…
Trong mắt Tô Tử Mặc, hiện lên một chút ánh sáng. Trong đầu hắn, hiện lên một ý nghĩ táo bạo điên cuồng! Ban đầu, hắn muốn lợi dụng rất nhiều linh tài mà Cực Hỏa sư tôn tặng để đoán cốt đúc thân. Nhưng cho dù là linh tài đỉnh cấp, sao có thể hơn được Tạo Hóa Thanh Liên! Cho dù là liên hành, lá sen vỡ vụn, cũng mạnh gấp trăm lần so với bất kỳ linh tài đỉnh cấp nào!
Ánh mắt Tô Tử Mặc trở nên nóng bỏng, đem rất nhiều tiên thiên pháp khí đoạt từ tay Đế Dận và các đệ tử phong hào khác, toàn bộ lấy ra!
Liên hành làm xương, lá sen làm da! Lại đem những tiên thiên pháp khí này toàn bộ dung nhập vào đó, thân thể này tái tạo thành công, cường độ của nó có thể sánh với tiên thiên đạo quân pháp khí!
Thanh liên chân thân!
Nếu thanh liên chân thân tái tạo mà thành, chiến lực của hắn gần như không giảm bớt!
P/s: tính làm NaTra à o.o
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt