» Chương 1072: Dưới một cái
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 15, 2025
Trong bầy rồng vang lên từng đợt kinh hô.
Không ai nhận ra, nam tử tóc đỏ này xuất hiện bằng cách nào.
Bầy rồng nhìn chằm chằm bàn tay của thanh niên áo bào trắng sắp giáng xuống mặt Cô Vân thì giữa hai người đã xuất hiện thêm một bóng người!
Hơn nữa, người này đã nắm chặt cổ tay của thanh niên áo bào trắng!
“Là con rồng khi nãy!”
Trong bầy rồng, một con rồng nhận ra, người này chính là nam tử tóc đỏ mới nói chuyện với hắn.
“Tộc Chúc Long?”
“Hình như vậy, nhưng huyết mạch không thuần!”
“Trông giống như mới đột phá.”
Trong bầy rồng, vang lên một hồi nghị luận.
“Ừm?”
Vẻ mặt thanh niên áo bào trắng đại biến.
Người tới xuất hiện như thế nào, ngay cả hắn cũng không nhìn rõ!
Hắn theo bản năng rụt cánh tay lại, nhưng lại phát hiện bàn tay của người kia như gọng kìm thép, khóa chặt cổ tay hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích!
“Ngươi là ai!”
Thanh niên áo bào trắng nghiêm nghị hỏi.
Đột nhiên!
Thanh niên áo bào trắng sắc mặt kinh ngạc biến đổi, kêu đau một tiếng.
Hắn đột nhiên cảm thấy, bàn tay người kia đang từ từ gia tăng lực, cổ tay hắn truyền đến từng đợt đau nhức, xương cốt như muốn bị bóp nát!
“Trả lời câu hỏi của ta, ngươi đang nói ai muốn chết?”
Tô Tử Mặc lạnh lùng hỏi.
“Giết!”
Thanh niên áo bào trắng cố nén đau đớn, yết hầu sâu xa bộc phát ra một tiếng long ngâm, xoay chuyển cánh tay kia, hung hăng đập về phía đầu Tô Tử Mặc!
Rắc!
Bàn tay Tô Tử Mặc vận lực.
Cổ tay của thanh niên áo bào trắng, trực tiếp bị bẻ gãy!
Sau đó, bàn tay hắn nhìn qua nhẹ nhàng nâng lên, giáng xuống mặt thanh niên áo bào trắng, trực tiếp quất bay thân hình hắn xa hơn mười trượng, lăn xuống trước bầy rồng!
Bầy rồng xôn xao!
Toàn thân thanh niên áo bào trắng dính đầy bụi đất, cổ tay đứt gãy, một nửa khuôn mặt đã bị quất nát, ngụm lớn ho ra máu tươi, đã ngất xỉu!
Chỉ một bàn tay, người tới lại làm trọng thương một đầu Giao Long cảnh giới Phản Hư!
“Ngươi là ai?”
“Long tộc cảnh giới Phản Hư của dòng Chúc Long, ta đều gặp qua, nhưng chưa bao giờ gặp ngươi!”
Không ít Long tộc đứng dậy, vẻ mặt hung dữ, ánh mắt dữ tợn, trên người tỏa ra sát cơ, lớn tiếng chất vấn Tô Tử Mặc.
Nếu chứng kiến thanh niên áo bào trắng bị thương nặng như vậy, đổi lại ở giới tu chân, tu sĩ vây xem chắc chắn sẽ có cố kỵ.
Nhưng trong Long tộc, cảnh tượng này, bầy rồng đã quen thuộc.
Cảnh tượng này, căn bản không trấn áp được bầy rồng!
“Chủ nhân, ngài đã tới!”
Cô Vân nhìn bóng lưng trước mắt, trong lòng chợt nhẹ nhõm, cuối cùng lộ ra một nụ cười, cả người hoàn toàn trấn tĩnh lại.
Hắn ở trong Thái Cổ thần tuyền chỉ ở không đến bảy ngày.
Sau đó hơn hai mươi ngày, hắn mỗi ngày đều phải chịu đựng sự tra tấn của từng con rồng, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi tu hành, cả người tinh thần đã gần như sụp đổ!
Nếu không phải trong lòng nhớ đến Tô Tử Mặc, chỉ sợ hắn đã sớm không chịu đựng được rồi.
Lúc này, nhìn thấy Tô Tử Mặc hiện thân, tinh thần hắn hoàn toàn trấn tĩnh lại.
Cô Vân biết rõ, chỉ cần có Tô Tử Mặc ở đây, đừng nói là bốn đại Long tộc dòng tạp long, cho dù là Ngũ mạch Long tộc, cũng không có bất kỳ ai có thể làm thương tổn hắn!
Đối mặt với sự chất vấn của bầy rồng, Tô Tử Mặc vẻ mặt lạnh nhạt, không để ý, xoay người, đỡ Cô Vân đi đến bên cạnh long huyệt ngồi xuống.
“Những linh đan này ăn rồi, có trợ giúp cho thương thế của ngươi.”
Tô Tử Mặc từ trong túi trữ vật lấy ra không ít bình bình lọ lọ, đặt vào ngực Cô Vân, cố nén lửa giận trong lòng, thấp giọng nói: “Ở đây nhìn ta, ta sẽ giúp ngươi trút giận!”
“Tốt!”
Cô Vân không nói nhiều, dứt khoát gật đầu.
“Ta đã biết, ngươi là một người ngoại lai khác, ngươi là Long Mặc của tộc Chúc Long!”
Ngay lúc này, trong bầy rồng, một thanh niên tộc Bàn Long đứng dậy, chỉ vào Tô Tử Mặc trầm giọng nói: “Huyết mạch ngươi không thuần, không xứng nhập bọn với chúng ta!”
“Long Mặc, hóa ra là hắn!”
“Nghe nói, hắn cũng dựa vào sự tiến cử của lão tộc trưởng dòng Chúc Long mới tiến vào, hắn căn bản không có tư cách!”
“Đúng vậy, Chúc Long huyết mạch không thuần, dựa vào đâu hưởng thụ Thái Cổ thần tuyền?”
“Long Mặc, ta muốn khiêu chiến ngươi!”
Thanh niên tộc Bàn Long đầy sát khí, mắt sáng như đuốc, lớn tiếng nói.
Tô Tử Mặc xoay người, nhìn quanh bốn phía, gật đầu nói: “Tốt, tốt, tốt! Các ngươi cùng nhau lên đi, ta đều tiếp hết!”
Một người khiêu chiến hơn trăm đầu Long tộc!
“Cuồng vọng!”
“Làm càn!”
Bầy rồng cười lạnh liên tục, nhao nhao quát lớn.
Thanh niên tộc Bàn Long cười lạnh nói: “Ha ha, Long tộc chi tranh, chỉ có đơn đả độc đấu! Ngươi muốn để chúng ta vi phạm tộc quy mà bị phạt, loại tâm cơ này, không cần lấy ra mất mặt!”
Tô Tử Mặc xông xáo trong giới tu chân, cùng cấp bậc, rất ít người dám đơn đả độc đấu với hắn.
Hắn đã quen với việc một mình chống nhiều.
Không ngờ, ở trong Long tộc này, lại có quy củ như vậy.
Đương nhiên, đây cũng là sự kiêu ngạo của Long tộc.
“Vậy thì tốt.”
Tô Tử Mặc gật đầu nói: “Người tiếp theo!”
Tô Tử Mặc vừa mới nói ra chữ ‘Dưới’, thân hình lóe lên, đã đến trước người thanh niên tộc Bàn Long.
Chữ ‘một’ vừa dứt, Tô Tử Mặc ra tay.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tộc Bàn Long, một quyền nặng nề đấm vào ngực hắn!
Chữ ‘cái’ rơi xuống.
Vị thanh niên tộc Bàn Long này, đã rơi xuống ở phía xa, lồng ngực lõm sâu vào. Từng ngụm từng ngụm ho ra máu tươi.
“Ta đến!”
Một thanh niên tộc Vũ Long đứng dậy.
Tô Tử Mặc không nói hai lời, cất bước tiến lên, giơ bàn tay lên, năm ngón tay mở ra, dường như có thể che khuất bầu trời, hướng về phía thanh niên tộc Vũ Long trấn áp xuống!
Một luồng khí tức cực kỳ thê lương, đập vào mặt.
Thanh niên tộc Vũ Long dưới luồng khí tức này, cảm thấy từng đợt nghẹt thở!
“Quá kinh khủng, căn bản không thể ngăn cản!”
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu thanh niên tộc Vũ Long.
Hắn theo bản năng nâng hai tay lên, chống đỡ.
Ầm!
Bàn tay Tô Tử Mặc, giáng xuống hai tay tộc Vũ Long.
Rắc!
Căn bản không có dừng lại, tiếng xương gãy vang lên.
Hai tay thanh niên tộc Vũ Long, trực tiếp bị đánh thành hai đoạn, đốt xương gãy lộ ra, dính máu tươi, nhìn thấy mà giật mình!
Bàn tay Tô Tử Mặc dư lực chưa hết, giáng xuống đỉnh đầu người này, nhẹ nhàng xoa.
Vị thanh niên tộc Vũ Long này tại chỗ hôn mê bất tỉnh.
Dưới ánh mắt chăm chú của bầy rồng, Tô Tử Mặc chỉ giơ bàn tay lên, ấn xuống rồi xoa nhẹ, một đầu Vũ Long đã hôn mê bất tỉnh!
Tô Tử Mặc nhàn nhạt nói: “Người tiếp theo.”
“Giết!”
Một thanh niên tộc Vân Long xuất hiện, đi đến trước người Tô Tử Mặc, vươn hai tay, móng tay sắc bén bắn ra, hướng về phía mặt Tô Tử Mặc, vồ tới!
Tô Tử Mặc vẻ mặt không thay đổi, không nhìn móng tay thò tới của thanh niên tộc Vân Long, chỉ xòe bàn tay ra, đối diện trấn áp xuống!
Trong mắt thanh niên tộc Vân Long, hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Móng tay của hắn vô cùng sắc bén, sánh ngang thần binh lợi khí, thậm chí có thể xuyên thủng thần thạch!
Long Mặc này dùng thân thể huyết nhục, ngăn cản móng tay của hắn, chính là lấy trứng chọi đá!
Tách tách tách!
Ý nghĩ của thanh niên tộc Vân Long chưa dứt.
Mười móng tay của hắn, đã bị bàn tay Tô Tử Mặc bẻ gãy hết!
“A!”
Tay đứt ruột xót!
Thanh niên tộc Vân Long kêu thảm một tiếng, thân hình lóe lên, tại chỗ hóa thành một đoàn mây mù khổng lồ, cả người như đã biến mất trong mây mù.
Đây là bí thuật của tộc Vân Long.
Phóng xuất ra đoàn mây mù này, chân thân ẩn mình trong đó, hòa làm một thể với mây mù, đối phương rất khó phát giác được vị trí chân thân của bọn họ.
Bàn tay Tô Tử Mặc, căn bản không thu về, trực tiếp thò vào trong mây mù!
Ba!
Một bóng người, từ trong mây mù rơi xuống, chính là thanh niên tộc Vân Long.
Ngực hắn máu thịt be bét, nội phủ chấn động, đã hoàn toàn ngất xỉu.
“Người tiếp theo.”
Giọng Tô Tử Mặc vang lên, lạnh lùng bình tĩnh.
P/s: sao không giết rồi thu thân xác bọn nó lại sau này luyện linh bảo nhỉ o.o
====================
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lui về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt