» Chương 620: Hồng Hi trở lại Tùng Vân

Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - Cập nhật ngày May 15, 2025

“Rốt cuộc về đến rồi sao…” Lý Phàm ánh mắt hơi nheo lại.

“Chỉ có hắn một người? Tử Vân Tiên Quân đâu?”

Trong chốc lát, Lý Phàm trong đầu đã diễn thử toàn bộ cuộc gặp gỡ và cuộc đánh cược sắp tới.

Bao gồm nhưng không giới hạn: Hồng Hi Tiên Quân đối mặt với hiện trạng bị mất quyền lực, hăng hái phản kích, ỷ vào tu vi Hóa Thần của mình, trong khoảnh khắc đoạt lại sự ủng hộ của tuyệt đại đa số tu sĩ.

Hoặc là, Hồng Hi Tiên Quân bên ngoài bất động thanh sắc, lá mặt trái lòng, tạm thời trấn an. Chờ Lý Phàm lơi lỏng cảnh giác, thì động như lôi đình, ra tay chớp nhoáng, trong nháy mắt lật ngược tình thế. Sau cùng lấy một tội danh nào đó, cách chức Lý Phàm.

Các loại khả năng.

Nhưng Lý Phàm lại làm sao cũng không nghĩ tới, khi Hồng Hi Tiên Quân thật sự nhìn thấy hắn, không những không có gì giương cung bạt kiếm, ngược lại là cười ha hả, vừa tới đã cho Lý Phàm một cái ôm thật chặt.

Thân thể Lý Phàm hơi cứng đờ, ánh mắt lóe lên tia khó hiểu.

“Ta với ngươi rất quen sao?” Hắn nghĩ vậy trong lòng.

Hồng Hi Tiên Quân hoàn toàn không chú ý tới sự khác lạ trong mắt Lý Phàm, vỗ vỗ vai hắn, hết sức vui mừng.

“Tốt! Ngươi làm rất tốt! Lúc nghe Vạn Tiên đảo bị Ngũ Lão hội cơ hồ nhổ tận gốc, vốn dĩ ta và Tử Vân còn lo lắng Tùng Vân hải từ đó sẽ trở nên hỗn loạn. Không ngờ, có ngươi hoành không xuất thế. Trải qua mấy năm, các chỉ tiêu khảo hạch xếp hạng không những không giảm xuống, ngược lại còn tăng lên mấy bậc!”

“Ngươi nói tại sao không sớm một chút thức tỉnh? Bằng không, những năm này ta sao lại bị đủ thứ chuyện làm cho sứt đầu mẻ trán?”

“Tiếp tục làm! Tiếp theo, chính vụ Tùng Vân hải vẫn giao cho ngươi quản lý!”

Hồng Hi Tiên Quân lộ vẻ hết sức vui mừng.

Lý Phàm không khỏi trầm mặc.

Hồng Hi thân áo trắng dường như đã trút bỏ gánh nặng, trong miệng hừ khẽ một điệu nhạc không tên, trở về ngồi trước bàn dài trong phòng.

Ưu nhã tự rót cho mình một chén trà xanh, đắc ý uống vào.

“Mỗi ngày nằm không, vẫn thấy công huân lên vù vù, đây mới là cuộc sống chứ.” Hắn uể oải nói.

Quay đầu nhìn thấy Lý Phàm vẫn đứng yên tại chỗ, lập tức gọi: “Ai, đừng câu nệ thế. Cũng tới uống chén trà!”

“Vậy đa tạ thành chủ đại nhân!” Lý Phàm không từ chối, tiến lên ngồi xuống.

Hồng Hi uống thêm một ly trà nữa mới nói tiếp: “Ta và Tử Vân, ở tổng bộ Tiên Minh đều nghe nói sự tích của ngươi. Chậc chậc, không hổ là đệ tử Thượng Cổ tông môn, quả thật năng lực mạnh hơn những tu sĩ chúng ta bây giờ một chút.”

“Nói tới, bây giờ tu vi của ngươi đã khôi phục đến cảnh giới nào rồi? Nguyên Anh, Hóa Thần?” Hồng Hi Tiên Quân nhìn Lý Phàm một cái, rồi lại lắc đầu.

“Nhìn không thấu, nhìn không thấu a!”

Lý Phàm bình tĩnh nói: “Vô luận tu vi gì, bây giờ cũng bất quá đều là cấp dưới của thành chủ mà thôi.”

Hồng Hi Tiên Quân cười cười: “Vậy ta cũng chẳng qua là cấp dưới của Đệ Nhất Kinh Luân, hắn Đệ Nhất Kinh Luân cũng bất quá là cấp dưới của các đại nhân truyền pháp giả.”

“Cũng đều vì Tiên Minh hiệu lực, có gì khác biệt đâu?”

Lý Phàm nhất thời sắc mặt nghiêm nghị: “Tư tưởng cảnh giới của đại nhân quả nhiên bất phàm. Thuộc hạ bội phục!”

Nhìn Lý Phàm vẫn giữ thái độ như vậy, Hồng Hi Tiên Quân nhất thời sắc mặt trùng xuống. Lắc đầu, thở dài: “Quả là đồ cổ! Không có ý nghĩa, thật không có ý nghĩa.”

“Thôi được, chỉ cần ngươi tiếp theo như thường lệ giúp ta xử lý chính vụ, hết thảy như cũ là được.”

Lý Phàm nhìn thái độ của Hồng Hi Tiên Quân, dường như không giống như đang diễn, không khỏi hỏi: “Đại nhân ngài cứ như vậy không muốn nắm quyền trở lại?”

Hồng Hi Tiên Quân lại lần nữa cười ha hả: “Đây là ngươi không hiểu. Bất quá không sao, ngươi sau này sẽ hiểu. Trước giảng cho ngươi nghe cũng không sao.”

“Ta quản lý Tùng Vân hải đã gần 200 năm, vẫn luôn cẩn trọng. Không lập được công lao gì, nhưng cũng không phạm sai lầm nào.”

“Cuộc sống như vậy, cũng sẽ có hồi kết. Muốn tiến thêm một bước?”

Hồng Hi Tiên Quân khẽ thở dài: “Khó a!”

“Tu sĩ Hóa Thần trong Tiên Minh sao mà nhiều. Không vào Hợp Đạo, muốn cạnh tranh với những người đó…”

“Ha ha, còn không bằng ở lại Tùng Vân hải này tiêu dao tự tại.”

“Từng cọc từng cọc chính vụ này, ngươi một năm, hai năm, dù là 10 năm, 30 năm, đều có thể thận trọng đối đãi.”

“Nhưng nếu một trăm năm, hai trăm năm thì sao?”

“Ta đã sớm chán ngấy. Nhưng lại không nỡ từ quan bỏ mặc. Giao cho thủ hạ đi, đều là những kẻ vô dụng, ta lại không yên lòng.”

“Đã bao nhiêu năm, rốt cuộc ra được một nhân vật như ngươi!”

“Không phải sao, Tử Vân nàng ở lại nội địa muốn đi cái gì ‘hữu hảo giao lưu hội’ để thêm kiến thức. Ta thì cái thịnh hội mấy trăm năm khó gặp kia còn chẳng buồn tham gia, đã nóng lòng chạy về gặp ngươi.”

“Quả nhiên không khiến ta thất vọng a!”

Hồng Hi Tiên Quân cảm thán nói.

“Ta nghe nói trước đây ngươi có lẽ còn hơi bận tâm, ta trở về sẽ đoạt quyền của ngươi? Không cần thiết! Ta ước gì đem những mớ hỗn độn này đều giao cho ngươi đây!”

“Yên tâm, ngày mai ta sẽ triệu tập mọi người, nói rõ chuyện này. Về sau vẫn là ngươi chủ trì!”

Mặt Lý Phàm không khỏi giãn ra.

Nhưng vẫn chắp tay: “Như vậy, đa tạ thành chủ đại nhân ưu ái.”

Hồng Hi Tiên Quân lại lần nữa vỗ vai Lý Phàm: “Làm tốt! Tuy chức Bí tự sứ của ngươi hàng năm thu được công huân ít hơn ta một chút, nhưng so với những tu sĩ vất vả hàng năm làm nhiệm vụ công huân, đã không cùng một đẳng cấp rồi.”

“Hơn nữa, ta nghe nói, ngươi khi đại diện đảo chủ, đốc xây Tùng Vân thành, chức vụ cũng được tính theo cách của thành chủ.”

“Tính ra, mấy năm nay cấp bậc chiến công của ngươi hẳn là tăng rất nhanh đi.”

Đến lượt Lý Phàm ngẩn người.

“Hàng năm đều có công huân ban phát sao? Sao ta chưa nhận được?”

Hồng Hi Tiên Quân đang uống trà, phun phì một ngụm trà ra, kinh ngạc nhìn Lý Phàm.

“Không thể nào? Ngươi không nhận được công huân? Vậy ngươi vất vả làm nhiều năm như vậy là vì cái gì?”

“Ta…” Lý Phàm muốn nói lại thôi.

Chợt phát hiện, giữa hai bên tồn tại sự khác biệt rất sâu, sau đó chỉ có thể im lặng không nói.

“Ngươi sẽ không một mực không đi vào Thiên Huyền Kính tham gia kết toán hàng năm đi.” Qua nửa ngày, Hồng Hi Tiên Quân dùng ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn về phía Lý Phàm.

Lý Phàm nhún vai: “Không có ai nhắc đến chuyện này với ta.”

Hồng Hi Tiên Quân vỗ vỗ đầu.

“Ờ…”

Hắn hữu khí vô lực nói: “Vậy ngươi mau đi xem một chút đi. Nói không chừng sẽ có chút kinh hỉ đấy.”

Lý Phàm gật đầu, thi lễ một cái, liền vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng Lý Phàm dần khuất, Hồng Hi Tiên Quân lắc đầu: “Ai, không hổ là Vạn Tiên minh. Việc không liên quan đến mình thì treo lên thật cao…”

Chờ Lý Phàm trở lại Thiên Huyền Kính, trải qua một phen hỏi thăm, mới biết được cái gọi là kết toán hàng năm là chuyện gì xảy ra.

Hóa ra, nhân viên nắm quyền chủ chốt ở mỗi châu vực, ngoài “tiền lương” độ cống hiến hàng năm.

Còn có “tích hiệu” thù lao dựa trên xếp hạng tổng thể của các châu trong toàn Tiên Minh.

Hàng năm kết toán một lần, ngoài độ cống hiến ra, còn có lượng lớn công huân…

Bảng Xếp Hạng

Chương 1098: U ám tuôn ra thuỷ triều lên xuống

Chương 1570: Phế ngươi hai tay!

Chương 1097: Dị giới tìm u ký