» Chương 683: Nhạc Dương hiện cành khô
Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - Cập nhật ngày May 15, 2025
Tuy nói căn cứ theo trí nhớ của Tiểu Hắc, ta biết được qua lời đối thoại của Xích Cửu Đầu trước khi chết, yêu tộc đã thành công rút lui.
Bất quá dù sao cũng là qua lời kể của mấy người, khó tránh khỏi sẽ có chút sai lệch.
Không bằng mắt thấy mới là thật.
Nếu như yêu tộc dưới sự chỉ huy của Đế Nhất, thật sự có thể thông qua Nam Minh Thánh Thú sơn, nứt giới phá không mà đi.
Như vậy nói rõ, lúc trước Thiên Kiếm tông, cũng từng làm được điểm này.
Có lẽ đến tiếp theo tại Vẫn Tiên cảnh bên trong, ta có thể tập trung nghiên cứu, làm thế nào thu hoạch được Liệt Giới Thần Binh đoán tạo chi pháp.
Có thể vì chính mình lưu một con đường sau này không nói.
Loại bí thuật này, vô luận là Vạn Tiên minh hay là Ngũ Lão hội, chắc hẳn đều là hết sức cảm thấy hứng thú.
Nhạc Dương châu ở vào Vạn Tiên minh tây nam, khoảng cách bốn châu không tính quá xa.
Cảnh nội có một hồ lớn, tên là Nhạc Dương hồ.
Châu lấy hồ mà đặt tên.
Tương truyền mỗi ngày khi mặt trời mọc, đều có thể nhìn thấy một vầng mặt trời đỏ tự đáy hồ nhảy ra, tạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp. Vào thời điểm này, nồng độ thái dương chi khí vượt xa những nơi khác. Hấp thu, cảm ngộ một lát, liền bù đắp được bình thường mấy ngày khổ tu.
Bởi vậy, bờ hồ Nhạc Dương có phần là tụ tập một đám tu sĩ. Đồng thời sản vật trong hồ cực kỳ phong phú, cá trong hồ mỗi ngày bị thái dương chi khí nồng đậm ảnh hưởng, cũng trở nên khác hẳn với loại thường. Thịt cá ngon, ăn vào như nuốt linh thạch thuộc tính “Hỏa”, toàn thân ấm áp.
Dựa vào hồ lớn này, không ít tu sĩ có tư chất bình thường cũng có thể tiến cảnh cực nhanh.
Đương nhiên, chuyện tốt như vậy, tự nhiên dẫn đến thiên hạ người đỏ mắt. Để ngăn chặn người ngoài đến cướp đoạt tài nguyên, tu sĩ Nhạc Dương châu tự phát thành lập liên minh. Chiếm lấy một khu vực rất lớn của Nhạc Dương hồ làm của riêng.
Tu sĩ từ nơi khác nghe danh mà đến, muốn lấy được tài nguyên trong hồ, chỉ có thể tranh giành những khu vực bị phân chia ra, chất lượng tầm thường.
Mất hơn mười ngày, Lý Phàm tiến vào Nhạc Dương châu.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy có mấy ánh mắt rơi trên người mình.
Bất quá nhìn thấy Lý Phàm không bay về hướng Nhạc Dương hồ, những ánh mắt theo dõi cũng dần thu lại.
Không so đo với những người này, Lý Phàm phi độn về hướng Kỳ Hoành tự.
Kỳ Hoành tự nằm bên cạnh Kim Sát hà, một nhánh sông đổ vào Nhạc Dương hồ.
Mỗi khi mặt trời mọc trên Nhạc Dương hồ, thái dương chi khí bừng bừng khí thế, Kim Sát hà cũng sẽ sóng nước lấp lánh, kim quang chợt hiện.
Là tàn dư thuần túy của thái dương chi khí, nhưng không hiểu sao lại nhiễm từng tia sát khí, không thể bị tu sĩ hấp thu.
Cho nên rất ít tu sĩ đến nơi này, xem như một trong những khu vực tương đối yên tĩnh của Nhạc Dương châu.
Danh tiếng Tây Môn Vũ ở đây khá vang dội. Không mất bao lâu, Lý Phàm đã tìm được động phủ của hắn.
Từ bên ngoài, đã nghe thấy tiếng hắn hô to gọi nhỏ: “Nói cho ngươi bao nhiêu lần, muốn bản khảo sát địa hình cổ kim hoàn chỉnh, thì đến Kỳ Hoành tự tìm ta. Thông qua Thiên Huyền Kính truyền vào, sẽ bị che đậy.”
“Cái gì? Ngươi không tin Vạn Tiên minh sẽ xảy ra chuyện như vậy, ta là lừa gạt ngươi? Còn muốn đi tố cáo ta với người khác, vạch trần kẻ lừa gạt này ư?”
“Ngươi hắn a…”
Chờ tiếng Tây Môn Vũ tức giận chửi rủa kết thúc, Lý Phàm mới cất cao giọng nói: “Xin hỏi có phải là Tây Môn Vũ đạo hữu ở trước mặt không?”
“Tại hạ Hàn Vô Ưu, đặc biệt nghe danh hiền hữu của đạo hữu, đến đây bái phỏng!”
“Vào đi.” Thanh âm lười biếng của Tây Môn Vũ truyền đến.
Cửa lớn mở rộng, Lý Phàm tiến vào động phủ.
Địa phương không lớn, cũng không có trang trí gì.
Chỉ là ngọc giản rơi đầy đất. Thậm chí còn có không ít sách giấy và mộc giản.
Lý Phàm lướt mắt qua, phát hiện trên đó rõ ràng đều là những văn tự xa lạ.
“Ngươi đến vì bản khảo sát sơn hà cổ kim sao?” Tây Môn Vũ không ngẩng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm một đoạn cành cây khô héo trên mặt đất, trong miệng hỏi.
“Không tệ.” Lý Phàm cũng gọn gàng dứt khoát.
Tây Môn Vũ tiện tay chỉ một cái, một bản sách giấy bay ra từ trên đống tạp nham.
“Một vạn độ cống hiến. Cần giữ bí mật, không thể bán trao tay.”
Đồng thời, một luồng kim quang cùng sách vở cùng bay đến trước mặt Lý Phàm.
Lý Phàm cười cười, gia hạn khế ước đồng thời, ném mười viên linh thạch cực phẩm tới.
Tạm thời thu bản 《 cổ kim sơn hà khảo 》 lại, không đọc kỹ ngay.
Lý Phàm không vội rời đi, ngược lại hứng thú hỏi: “Tây Môn đạo hữu sao không dùng ngọc giản để ghi chép? Lại dùng sách giấy này?”
Tây Môn Vũ dừng động tác nghiên cứu cành khô, liếc mắt nhìn Lý Phàm, bình thản nói: “Nội dung khắc trong ngọc giản, bình thường chỉ có thể bảo tồn một vạn năm. Nếu linh khí xói mòn, thời gian này còn ngắn hơn.”
“Nhưng nếu dùng mực linh chi viết trên giấy làm từ Trường Thanh Thụ, thì có thể ba đến năm vạn năm mà không phai màu.”
“Nếu khắc trực tiếp lên Trường Thanh Mộc, dù qua mười vạn năm, cũng có thể thấy rõ ràng.”
Lý Phàm nghe vậy, cười cười: “Suy nghĩ của đạo hữu, quả nhiên khác hẳn với thường nhân. Động một tí lấy vạn năm mà tính toán…”
“Vạn năm sau, Huyền Hoàng giới có còn tồn tại hay không, đều chưa thể biết được.” Lý Phàm cảm thán nói.
Tây Môn Vũ đột nhiên quay đầu, ánh mắt ngưng trọng.
“Đạo hữu đây là ý gì?”
Lý Phàm hơi ngạc nhiên: “Chỉ là tùy ý cảm khái thôi. Sao vậy?”
“Hừ. Vậy ngươi có thể đi.” Lại đánh giá Lý Phàm một vòng, Tây Môn Vũ quay đầu đi chỗ khác, không nói nữa.
“Sau này còn gặp lại!” Lý Phàm chắp tay, đang định rời đi.
“Oanh!”
Mới vừa đi tới cửa động phủ, chợt cảm thấy mặt đất rung nhẹ lên.
Một luồng năng lượng quen thuộc nhưng xa lạ, xuất hiện trong cảm ứng của Lý Phàm.
Lý Phàm không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một luồng năng lượng màu vàng đất, từ cành khô mà Tây Môn Vũ đang quan sát bộc phát ra.
Tây Môn Vũ dường như đã chờ lâu, lấy ra một bình ngọc nhỏ, hút hết luồng màu vàng phun chảy.
Sự bộc phát kéo dài đến nửa chén trà nhỏ thời gian mới từ từ lắng xuống.
Tây Môn Vũ nhìn thành quả lần này, lộ ra nụ cười vui mừng.
“Đây là địa mạch chi lực?” Lý Phàm tiến lại gần, hơi tò mò hỏi.
Tây Môn Vũ biến sắc, thu bình ngọc lại, chặn ánh mắt Lý Phàm đang nhìn chằm chằm cành khô.
“Đạo hữu ngược lại là có chút kiến thức. Không tệ, bản khảo sát địa hình cổ kim ta đã nghiên cứu xong, hiện tại ta đang nghiên cứu về địa mạch.”
“Việc này liên quan đến riêng tư cá nhân, đạo hữu tốt nhất đừng hỏi loạn.” Tây Môn Vũ ngữ khí không tốt nói.
Trên mặt Lý Phàm lộ ra một tia áy náy: “Không phải ta cố ý. Chỉ là ta cảm thấy cành khô của đạo hữu, có chút quen thuộc mà thôi.”
“Ừm?” Tây Môn Vũ hơi sững sờ, sau đó sắc mặt hơi đổi. “Đạo hữu đừng đùa ta!”
“Tại hạ, từ trước đến nay chưa từng nói dối.” Lý Phàm nghiêm mặt nói.
“Trước đây, tại Thiên Linh châu, ta từng gặp một gốc cành khô như thế ở nơi hoang dã. Sau khi chạm vào, ta lại hoảng hốt đi tới một không gian không xác định.”
“Một cây đại thụ đổ nát, cao ngất đứng đó, khiến lòng người cảm thấy bi thương. Không ở lại lâu, ta đã tỉnh lại từ cảnh tượng đó.”
“Cành khô trong tay đã biến mất, giống như một giấc mộng.”
Lý Phàm khẽ cảm thán nói: “Cành khô của đạo hữu, ngược lại là có chút tương tự với cái ta thấy ngày đó. Bất quá, hình như có chút khác biệt…”
Tây Môn Vũ càng nghe, sắc mặt càng ngạc nhiên.
Nghe đến cuối cùng, hắn phất tay đóng cửa động phủ lại, trầm giọng hỏi: “Đạo hữu nhìn thấy cành khô đó ở đâu tại Thiên Linh châu?”