» Chương 691: Ngắm hoa mà ngộ đạo
Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ - Cập nhật ngày May 15, 2025
“Vẻn vẹn chỉ vì rất giống, liền có thể đắc thiên địa sở chung, tạo hóa kỳ diệu…”
Lý Phàm bỗng nhiên nhớ tới sự tích thứ nhất của Đại Huyền tiền triều.
Tiền triều mạt đại Trưng Hư Đế, vốn là hiếm thấy phục hưng chi quân. Tự mười sáu tuổi kế thừa hoàng vị, tru quyền thần, bình giặc cỏ, hưng thủy lợi, miễn thu thuế, quét tan đi tượng vương triều sụp đổ, phần nào giống như Cổ Chi Thánh Hiền. Chỉ sau hơn hai mươi năm, thiên hạ liền trời yên biển lặng, hưng vượng phồn thịnh tột cùng. Bách tính áo cơm không lo, tụng minh quân uy danh; quần thần bái phục, viết sách ca ngợi quân thượng hiền đức.
Nếu như hắn một mực như thế, e rằng đã không có chuyện Đại Huyền khai quốc hoàng đế thay trời đổi đất về sau.
Nhưng hết thảy, vào năm Trưng Hư Đế 37 tuổi, chuyển ngoặt đột ngột. Nguyên nhân là Trưng Hư Đế cả đời chí ái, Đoan Mộc hoàng hậu, qua đời vì bệnh.
Đột ngột nghe tin dữ, Trưng Hư Đế cơ hồ tại chỗ ngất đi. Sau đó càng vì bi thương quá độ, mấy tháng không để ý tới triều chính. Nếu chỉ là vậy thì cũng được, có các quan lớn nhỏ trong triều, dù đế hoàng ẩn mình, đại trưng vương triều cũng không xảy ra nhiễu loạn lớn gì. Nhưng có lẽ là vận mệnh của triều đình sắp hết, khiến Trưng Hư Đế trong một lần du ngoạn nơi hắn cùng Đoan Mộc hoàng hậu lần đầu gặp gỡ, lại gặp được một nữ tử có tướng mạo cực kỳ tương tự với Đoan Mộc hoàng hậu.
Không chỉ hình dạng giống nhau tám chín phần, mà ngay cả thần thái, ngữ khí cũng không khác người trong mộng.
Hơn nữa còn trẻ tuổi hơn.
Trưng Hư Đế chấn động trong lòng, cho rằng là duyên phận định sẵn trong cõi u minh, lập tức đưa nàng về cung, phong làm quý phi, ngày đêm triền miên.
Để làm hài lòng đối phương, Trưng Hư Đế làm rất nhiều chuyện hoang đường. Khởi công xây dựng cung điện, xây dựng vườn lâm trong cung, thậm chí còn đào một con sông nhỏ nối liền hoàng thành và ngoại ô, để khi hứng khởi có thể vân vũ trong sông; ra lệnh thủ hạ thu thập đồ vật hiếm lạ từ dân gian, để quý phi vuốt ve…
Triều chính trên dưới gà bay chó chạy, kêu ca sôi sục. Kẻ nào dám khuyên can, nhẹ thì bị truất phế, nặng thì bị chém đầu.
Cho dù thế, dựa vào tích lũy nửa đời trước của Trưng Hư Đế, đại trưng vương triều cũng không đến mức đột nhiên sụp đổ.
Nhưng khi quý phi sinh hạ một đứa con, Trưng Hư Đế không biết uống nhầm thuốc gì, bất chấp sự phản đối của toàn bộ trọng thần, muốn phế thái tử. Gặp thái độ kiên quyết của Trưng Hư Đế, thái tử đương nhiên cũng không ngồi chờ chết, tụ tập đám đông làm phản, “Tru yêu phi, thanh quân trắc”. Việc này cũng được sự ủng hộ của rất nhiều đại tộc trong kinh, bao gồm cả Đoan Mộc gia.
Sau mấy ngày chém giết, tuy lần phản loạn này cuối cùng kết thúc bằng sự thất bại. Thái tử cũng binh bại tự vẫn. Nhưng đại trưng vương triều cũng nguyên khí đại thương.
Từ đó Trưng Hư Đế càng không gặp quần thần, chỉ lo hưởng thụ.
Cục diện ngày càng suy bại, cuối cùng vào năm Trưng Hư Đế 56 tuổi, cấm cung bị quân khởi nghĩa công phá. Trưng Hư Đế cùng quý phi, ôm nhau tự thiêu mà chết.
Các học giả hậu thế nghiên cứu đoạn lịch sử này, đều cảm thấy khó hiểu về việc Trưng Hư Đế mê đắm nữ sắc mà vong quốc.
Chỉ có thể quy kết nguyên nhân là tình yêu say đắm của Trưng Hư Đế đối với Đoan Mộc hoàng hậu đã đạt tới một mức độ không thể tưởng tượng. Cho nên sau khi Đoan Mộc chết, Trưng Hư Đế gặp lại người nữ tử tương tự, mới hoàn toàn đánh mất lý trí, thậm chí trở nên có chút điên cuồng. Chôn vùi giang sơn tuyệt vời chỉ trong một ngày.
Thế gian vốn không có chuyện gì mới mẻ. Sự tương đồng, nếu nói phân thân Hứa Bạch chỉ vì rất giống Bạch tiên sinh, mà có thể được thiên địa ưu ái đến vậy.
Thì hoặc là Bạch tiên sinh cũng là Thiên Đạo hóa thân, hoặc là hắn cực kỳ quan trọng đối với Huyền Hoàng giới.
Đến mức thiên địa mỗi khắc đều mong chờ “Bạch tiên sinh” tiếp theo xuất hiện. Chỉ cần giống nhau về ngoại hình, cũng có thể tăng cường đặc biệt độ tương hợp với thiên địa pháp tắc.
“Bạch tiên sinh…” Những chuyện liên quan từng thấy ở Vẫn Tiên cảnh, ào ào lướt qua trong đầu, Hứa Bạch ngầm thừa nhận không nói.
Một lúc lâu sau, suy nghĩ tạm lắng, hắn lấy ra bông Thiên Linh Hoa phong ấn 17 cánh bằng bí pháp đặc biệt.
Mắt híp lại, nhìn những cảnh tượng trên cánh hoa, cảm giác hoàn toàn khác biệt với bản tôn từ từ hiện lên. Tựa như nhìn từ góc nhìn của trời, nhanh chóng lướt qua toàn bộ Thiên Linh châu. Thoáng thấy núi non sông suối, muôn loài sinh linh, phong vân biến ảo, hưng thịnh suy tàn…
Đối diện với Thiên Linh Hoa, tựa như thực sự thấy được vạn vật thế gian đang diễn ra trong Thiên Linh châu.
Một tia minh ngộ lặng lẽ xẹt qua trong lòng Hứa Bạch. Nhưng như tuyết tan vào nước, chỉ thoáng qua rồi không còn dấu vết, khiến hắn thất vọng.
“Cảm giác này, giống như lúc ta mượn Hải Châu, dùng góc nhìn rộng lớn của thiên địa, xem sự biến đổi tang thương. Cuối cùng lĩnh ngộ [Vô Tướng sát cơ] vậy.”
“Thần thông pháp thuật của tu sĩ, nói chung bắt nguồn từ bản thân thiên địa. Lấy góc nhìn của thiên địa mà lĩnh hội, tự nhiên trở nên dễ dàng hơn.”
“Tuy nhiên, dù sao cũng chỉ là một bông hoa ghi chép cảnh giới thiên địa, không phải thực sự hòa hợp với thiên địa. Muốn có thu hoạch từ đó, không phải dễ dàng, cần ngộ tính cực mạnh. Như bản tôn trước đó, tự tay chế tác, cẩn thận quan sát nhiều lần, vẫn cho rằng nó chỉ là vật để thưởng thức.”
“Nhưng đây không phải vấn đề của hoa, mà là vấn đề của người.”
“Hừ.”
Điều chỉnh kế hoạch trong đầu thật kỹ lưỡng, trước khi Liễu Tam trở về, Hứa Bạch tiếp tục tĩnh tâm đắm chìm trong việc ngắm hoa ngộ đạo.
…
Thiên Vũ châu.
Sau khi mất không ít thời gian, Lý Phàm và Đông Phương Diệu cuối cùng cũng vào được Thiên Vũ thành, nhưng lại không đến hoàn vũ biệt viện nơi Lý Phàm kiếp trước từng luyện tập trận pháp.
Mà lại đến một gian phòng riêng trong Luận Đạo lâu trong thành.
“Chờ một chút đi, ta đã báo cho Hoàng Phủ huynh, hắn sắp đến rồi.” Đông Phương Diệu tùy tiện ngồi khoanh chân xuống đất, ngón tay gõ gõ sàn nhà, không lâu sau thì có một chén linh trà hiện ra.
“Đúng là mẹ nó keo kiệt.” Đông Phương Diệu bĩu môi, uống cạn chén linh trà, lẩm bẩm nhỏ giọng.
Lý Phàm có thể nói là khách quen của Luận Đạo lâu. Biết đây là do Đông Phương Diệu xấu hổ vì trong ví tiền trống rỗng, chỉ có thể uống linh trà miễn phí được tặng.
Mỉm cười, thần thức tiếp xúc với ngọc bài điều khiển trong phòng.
Sau đó không lâu, một ấm trà màu xanh sẫm xuất hiện.
“Đông Phương huynh mời!” Lý Phàm cười nói.
“Huynh đệ thật sảng khoái!” Đông Phương Diệu lập tức vui vẻ ra mặt, đắc ý rót chén, uống một hơi cạn sạch.
“Vẫn là [Ngàn tu luận đạo] thượng đẳng nhất, Lý huynh đại khí! Lần cuối ta uống loại linh trà cấp bậc này, vẫn là khi từ [Thiên Hiệt Thư Lâm] trở về, nhịn không được ăn mừng một phen!” Đông Phương Diệu khen không ngớt lời.
Gật gù đắc ý, mắt khép hờ, dường như đang cảm ngộ gì đó.
“Tốt ngươi cái Đông Phương Diệu, có [Ngàn tu luận đạo] đồ tốt như vậy, thế mà lén lút một mình hưởng!” Ngay lúc này, một giọng nói Lý Phàm hơi quen thuộc vang lên.
Một tu sĩ béo phệ, nhìn qua khuôn mặt rất hòa ái, xuất hiện trong phòng.
Mặt giả vờ giận dữ, kỳ thực khóe miệng mỉm cười.
Ánh mắt lướt qua Lý Phàm một cách kín đáo, Hoàng Phủ Tùng bất động thanh sắc, nhìn về phía Đông Phương Diệu.
“Hoàng Phủ huynh, đến thật đúng lúc!” Đông Phương Diệu đột nhiên mở mắt, châm một chén linh trà, ném tới…