» Chương 1637: Đối chọi đối lập

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 17, 2025

“Minh Vu, Kim Ô, các ngươi có ý tứ gì?”

Thiên Thần hoàng nhíu chặt lông mày, trầm giọng hỏi: “Các ngươi thật tin tưởng lời tiểu bối này nói?”

Minh Vu hoàng cùng những người khác mặt không biểu cảm, thờ ơ.

Thiên Thần hoàng hít sâu một hơi, nói: “Thái Cổ chi chiến, đều là do tổ tiên Thần tộc ta gây ra, bọn họ đã già đi. Bọn họ đúng là đã phạm sai lầm lớn, nhưng không liên quan gì đến chúng ta!”

“Thần tộc những năm gần đây, tại Thiên Hoang đại lục phát triển lớn mạnh, sớm đã coi mình là người của Thiên Hoang. Chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không sánh bằng ba lời hai nói của tiểu bối này?”

“Chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, ngươi cũng chưa từng cùng chúng ta nói lời thật.”

Kim Ô Hỏa hoàng lạnh lùng nói: “Nếu không phải có chuyện hôm nay, chúng ta ngũ đại Hung tộc bị người đùa bỡn, sợ là vẫn còn mơ mơ màng màng!”

“Hắc hắc!”

Minh Vu hoàng cũng cười quái dị một tiếng, không nói gì.

Những hoàng giả có mặt ở đây, ai cũng không phải kẻ ngốc.

Khi đã biết được chân tướng Thái Cổ chi chiến và lai lịch Thần tộc, đương nhiên sẽ đề phòng Thần tộc kỹ hơn.

Huyết hoàng cũng cười lạnh nói: “Thiên Thần hoàng, nếu các đại Hung tộc lâm vào hỗn chiến, nguyên khí đại thương, đến lúc đó Thần Chi đại lục xâm lấn, chiếm cứ Thiên Hoang, ngươi sẽ còn cùng chúng ta xưng huynh gọi đệ?”

Trong nháy mắt, tình thế của Vạn tộc đại hội này đã xảy ra biến hóa kinh người!

Ban đầu, sáu đại Hung tộc liên thủ, khí thế ngút trời, hùng hổ dọa người.

Nhân tộc gần như không còn đường lui.

Nhưng bây giờ, Tô Tử Mặc tỉnh lại, nói ra chân tướng Thái Cổ chi chiến, trực tiếp giải tán liên minh sáu đại Hung tộc, cô lập Thần tộc ra ngoài!

“Chư vị, đã vậy, chúng ta bát đại Hung tộc hôm nay nên liên thủ, trấn áp Thần tộc, báo thù cho tổ tiên thời Thái Cổ!”

Man tộc lớn tiếng nói, sát khí đằng đằng.

“Ta đồng ý!”

Côn hoàng cũng vẻ mặt lạnh băng.

Cái chết của cấm kỵ Côn Bằng thời Thái Cổ, lại bị Thần tộc tính kế, điều này khiến Côn hoàng cảm thấy tức giận!

Côn hoàng nói: “Thần tộc trên Thiên Hoang đại lục là một mối họa lớn, nên nhanh chóng diệt trừ, chấm dứt hậu họa!”

Thần Long hoàng không nói gì.

Sống lâu như vậy, hắn nhìn rõ thế cục hiện tại hơn.

Hắn biết rõ, cho dù biết được chân tướng Thái Cổ chi chiến, mọi chuyện cũng sẽ không đơn giản như vậy, bởi vì lòng người phức tạp.

Minh Vu hoàng cười cười, nói: “Đúng là như thế, lúc trước hai đại cấm kỵ thời Thái Cổ, Long hoàng và Côn Bằng chết thảm, kẻ đầu sỏ chính là Thần tộc.”

“Long tộc, Côn tộc, Man tộc các ngươi liên thủ, lại có Thần Long hoàng, đủ để diệt đi Thần tộc rồi.”

Man hoàng nhíu mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Minh Vu hoàng cười nói: “Yên tâm, các ngươi ra tay diệt sát Thần tộc, Vu tộc ta tuyệt sẽ không ra mặt trợ giúp Thần tộc.”

“Kim Ô nhất tộc ta cũng không ra mặt.”

Kim Ô Hỏa hoàng tiếp lời.

Hoàng giả của Huyết Đằng tộc, La Sát tộc, Thiên Nhãn tộc cũng nhao nhao bày tỏ thái độ.

Toan tính của năm vị hoàng giả này, rất dễ đoán.

Bọn họ chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn, để Long tộc, Côn tộc, Man tộc và Thần tộc chém giết, đánh nhau sống chết, lưỡng bại câu thương mới tốt!

Côn hoàng trầm giọng nói: “Chúng ta bát đại Hung tộc liên thủ, có thể với cái giá thấp nhất, diệt sát Thần tộc, các ngươi bây giờ là có ý gì?”

Minh Vu hoàng khoát tay áo, nói: “Chúng ta trước đó dù sao cũng từng liên minh với Thần tộc, trong nháy mắt liền ra tay với minh hữu, điều này thực sự không nói đạo nghĩa. Chuyện này, ta lực bất tòng tâm.”

Thiên Thần hoàng sắc mặt âm trầm.

Hắn biết rõ, nếu không phải vì chiến lực cường đại của hắn, uy hiếp lớn đối với Minh Vu hoàng và những người khác, Thần tộc hôm nay rất có thể sẽ bị hủy diệt!

Thế cục hiện tại đã diễn biến thành, Long tộc, Côn tộc, Man tộc đứng một bên.

Vu tộc, Kim Ô tộc, Huyết Đằng tộc, Thiên Nhãn tộc, La Sát tộc ngũ đại Hung tộc liên thủ, đứng một bên.

Thần tộc bị cô lập.

Ba phe cánh, lẫn nhau kiêng kỵ, ai cũng không muốn ra tay.

Long tộc, Côn tộc, Man tộc liên thủ, xác thực có khả năng rất lớn, có thể hủy diệt Thần tộc.

Nhưng một trận chiến này, ba đại Hung tộc tất nhiên nguyên khí đại thương, với tuổi thọ của Thần Long hoàng, rất có khả năng tại chỗ vẫn lạc!

Đến lúc đó, ai có thể bảo vệ thế hệ Long hoàng này?

Mà Vu tộc và ngũ đại Hung tộc khác, kiêng kỵ Thiên Thần hoàng, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng ra tay, có thể ngồi hưởng lợi ngư ông thì không còn gì tốt hơn.

Còn Thần tộc, càng không dại dột đi chủ động khiêu chiến bát đại Hung tộc.

Giữa ba trận doanh, ẩn ẩn hình thành một loại cân bằng vi diệu.

Thần Long hoàng ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: “Đã vậy, nhân Vạn tộc đại hội này, mọi người chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế đi. Hiện tại có Thần Chi đại lục nhòm ngó, bất cứ lúc nào cũng có thể xâm lấn, cách cục có lợi nhất cho Thiên Hoang chính là vạn tộc cùng tồn tại, không cần chiến tranh!”

Đông đảo tu sĩ tinh thần chấn động, một lần nữa thấy được hy vọng.

Mọi người cũng cuối cùng hiểu được, Tô Tử Mặc nói ra chân tướng Thái Cổ chi chiến, mang lại ảnh hưởng và ý nghĩa to lớn!

Giải tán liên minh sáu đại Hung tộc, cô lập Thần tộc vẫn là thứ yếu.

Quan trọng nhất là, để Hung tộc trên Thiên Hoang đại lục cảm nhận được nguy cơ, không dám tùy tiện phát động đại chiến!

“Vạn tộc cùng tồn tại không thành vấn đề.”

Minh Vu hoàng hơi trầm mặc, chậm rãi nói: “Thời Thái Cổ, chính là cách cục vạn tộc cùng tồn tại. Bất quá, Nhân tộc không ở trong nhóm đó!”

Thần Long hoàng và những người khác nhíu mày.

Tô Tử Mặc trầm giọng nói: “Ngươi có ý tứ gì?”

Lúc này khắc này, Tô Tử Mặc đã trở thành tồn tại duy nhất dám đối thoại với hoàng giả các đại Hung tộc bên phía Nhân tộc!

“Không có gì.”

Minh Vu hoàng hơi cười lạnh, nói: “Đó là sự thật. Thời Thái Cổ, Nhân tộc các ngươi là chủng tộc gần cuối trong vạn tộc, bị vạn tộc nô dịch, không có chút địa vị tôn nghiêm nào, thậm chí là phụ thuộc, đồ ăn của các đại chủng tộc!”

“Bây giờ, Nhân tộc các ngươi có tư cách gì, cùng vạn tộc cùng tồn tại!”

Đoạn lịch sử đẫm máu này, bị Minh Vu hoàng nói ra, nghe cực kỳ chói tai bén nhọn, đông đảo tu sĩ đều sắc mặt tái nhợt, cảm thấy cực kỳ khuất nhục.

“Điều đó đã qua rồi!”

Tô Tử Mặc lớn tiếng nói: “Sau Thượng Cổ chi chiến, các đại Hung tộc các ngươi, còn không phải bị tổ tiên Nhân tộc ta, Vạn Cổ Nhân hoàng trấn áp không thương tiếc, chỉ có thể co quắp một góc!”

“Những năm gần đây, các ngươi lại có cái gì tôn nghiêm và địa vị!”

Tô Tử Mặc với tu vi vừa mới bước vào Đại Thừa cảnh, đối đầu với hoàng giả đỉnh cấp như Minh Vu hoàng, khí thế lại không hề thua kém!

Bởi vì, đó là sự thật.

Tô Tử Mặc không phải một mình.

Sau lưng hắn, là văn minh tu chân rực rỡ, là Thượng Cổ chư hoàng lưu danh sử xanh, cũng là thời kỳ huy hoàng thịnh thế vạn cổ của Nhân tộc!

Hắn có sức mạnh như vậy!

Nghe lời nói này, máu tươi trong cơ thể đông đảo tu chân giả, phảng phất đều sôi trào, bốc cháy lên!

Nhân tộc xác thực đã trải qua những năm tháng bi thảm không ánh mặt trời, nhưng Nhân tộc dựa vào tinh thần quật cường bất khuất, đã sinh tồn được trong thời kỳ man hoang hung tàn Thái Cổ!

Cho đến thời kỳ Thượng Cổ quật khởi, thống trị Thiên Hoang, tạo dựng nên một văn minh huy hoàng thịnh thế!

“Mặc dù Nhân tộc đã từng yếu đuối, nhưng Nhân tộc đã từng đạt tới đỉnh phong mà ngay cả các đại Hung tộc cũng chưa từng đạt tới!”

Giọng nói Tô Tử Mặc vang dội, lớn tiếng quát: “Nhớ lại năm đó, Vạn Cổ Nhân hoàng hoành không xuất thế, trấn áp chư hoàng, những Hung tộc các ngươi, nào dám đứng ra, càn rỡ trước mặt Nhân hoàng!”

Nhắc đến Vạn Cổ Nhân hoàng, đông đảo tu chân giả càng siết chặt hai nắm đấm, thần sắc kích động, cảm giác nhục nhã vừa rồi tan biến hoàn toàn.

Vạn cổ năm tháng trôi qua, bóng dáng Nhân hoàng tái hiện, đều khiến các đại Hung tộc sợ hãi, có thể thấy uy danh năm đó của Nhân hoàng, đã khiến các đại Hung tộc sợ hãi đến mức nào!

P/s: Việc tác có câu chương hay không, độc giả ở VN cũng chẳng mất mát hay thiệt thòi gì, độc giả ở TQ mới thiệt thòi kìa, họ bỏ tiền đọc, mà hình như họ chỉ kêu bom chương chứ không nói gì về vụ câu chương.

====================
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 1301: Huyền Hoàng phong tai kiếp

Chương 1706: Tứ đại giai không

Chương 1300: Kim châm nghịch Huyền Hoàng