» Chương 1807: Trần Huyền Dương
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 17, 2025
Hạ Thanh Doanh lạnh lùng nhìn Lương Khâu một chút, không để ý đến hắn. Vừa rồi, sự nhu nhược và khiếp đảm của Lương Khâu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong nàng.
Lương Khâu tuy thiên phú không tồi, tu vi cảnh giới tăng lên cấp tốc, chiến lực ở Phong Tuyết Lĩnh cũng coi là thượng tầng, nhưng sự can đảm quyết đoán này thực sự không thích hợp làm thống lĩnh hộ vệ Phong Tuyết Lĩnh. Chí ít, Tô Tử Mặc ở mọi phương diện đều mạnh hơn Lương Khâu rất nhiều!
Hạ Thanh Doanh ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã có dự định. Chờ lần này trở về Phong Tuyết Lĩnh, liền trực tiếp bãi miễn chức Thống lĩnh của Lương Khâu!
Lương Khâu tại chỗ Hạ Thanh Doanh bị lơ là, cũng mơ hồ đoán được rằng ấn tượng của mình trong lòng Hạ Thanh Doanh e là đã rất tệ rồi.
“Đại tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ?” Một vị hộ vệ Phong Tuyết Lĩnh tiến lên hỏi.
“Chỉnh lý chiến trường, chúng ta lập tức trở về Phong Tuyết Lĩnh!” Hạ Thanh Doanh phất tay hạ lệnh.
Đông đảo tu sĩ Phong Tuyết Lĩnh ầm vang đáp ứng, bắt đầu quét dọn chiến trường. Trận đại chiến lần này, không có một tu sĩ Phong Tuyết Lĩnh nào bỏ mạng, tối đa chỉ bị thương nhẹ. Bọn họ vừa mới gia nhập chiến trường thì Ác Lang quân đã tan tác bỏ chạy.
Mà lần này, Tô Tử Mặc lại chém giết tới năm mươi hai tên Ác Lang quân! Trong đó, còn có tiểu đầu mục của chi Ác Lang quân này, một vị ngũ giai huyền tiên và mười ba vị tứ giai huyền tiên!
Đông đảo hộ vệ Phong Tuyết Lĩnh gom toàn bộ pháp bảo, túi trữ vật của những Ác Lang quân này lại, giao cho Hạ Thanh Doanh. Những thứ này đối với Phong Tuyết Lĩnh mà nói, là một khoản thu hoạch không nhỏ. Phải biết, đại đa số huyền tiên ở Phong Tuyết Lĩnh còn chưa có huyền giai pháp bảo.
Thát thát thát!
Ngay lúc này, mặt đất lại lần nữa truyền đến một trận rung động dữ dội, khói bụi nơi xa lại nổi lên, vậy mà lại có một chi đại quân hướng phía nơi này lao tới!
“Không tốt!” Lương Khâu sắc mặt đại biến, kinh hô: “Nhất định là chủ lực đại quân của Ác Lang quân đến đây báo thù! Ta liền biết rõ, Tô Tử Mặc đã gây ra đại họa! Lần này thật nguy rồi!”
Những hộ vệ Phong Tuyết Lĩnh còn lại nghe vậy, cũng đều mặt xám như tro, vẻ mặt sợ hãi.
Hạ Thanh Doanh lại không vội vàng phán đoán, trong mắt lướt qua một tia mê hoặc.
“Ta đã biết, Tô Tử Mặc căn bản không phải đuổi theo Ác Lang quân đang chạy trốn, mà là trực tiếp bỏ trốn!” Lương Khâu hận hận nói: “Hắn biết mình đã gây ra đại họa, mới có thể bỏ trốn mất dạng, quẳng chuyện này lại cho chúng ta Phong Tuyết Lĩnh!”
“Lương thống lĩnh nói cũng không phải không có khả năng.”
“Đúng vậy a, mặc kệ thế nào, Tô Tử Mặc mới phi thăng được một năm, đối với Phong Tuyết Lĩnh chúng ta không có tình cảm gì, cứ thế rời đi cũng là chuyện thường tình.”
“Vừa nãy ta còn suy nghĩ, Tô Tử Mặc không thể nào đuổi kịp Ác Lang quân, tại sao lại còn theo sau, thì ra là thế.”
Nghe Lương Khâu nói như vậy, không ít hộ vệ Phong Tuyết Lĩnh cũng có chút dao động.
“Đừng nói nhảm!” Hạ Thanh Doanh quát lớn một tiếng, nhìn về phía bụi mù xa xa, nói: “Người tới chắc không phải Ác Lang quân, chư vị không cần tự loạn trận cước.”
Khu vực này xuất hiện một chi Ác Lang quân nhỏ đã có chút kỳ lạ rồi, tại sao có thể có chủ lực đại quân của Ác Lang quân hiện thân? Hơn nữa, cho dù Ác Lang quân muốn báo thù, cũng không thể đến nhanh như vậy được. Gần như là Ác Lang quân chân trước vừa đi, chi đại quân này liền xuất hiện.
Hơn nữa, chi đại quân này đến từ hướng Huyết Dương cốc, Hạ Thanh Doanh trong lòng đã mơ hồ có một suy đoán.
Không lâu sau, đám người liền nhìn thấy lá cờ cao vút trong chi đại quân này.
“Quả nhiên.” Hạ Thanh Doanh gật đầu.
Lá cờ này toàn bộ màu đen, ở giữa là hoa văn một vầng mặt trời màu máu chói chang, phảng phất mặt trời mới mọc vừa dâng lên, chính là chiến kỳ của Huyết Dương cốc!
Đông đảo hộ vệ Phong Tuyết Lĩnh nhìn thấy lá cờ này, cũng đều thở phào một hơi. Lương Khâu dường như hoàn toàn quên lời vừa nói, ngượng ngùng cười nói: “May quá, hóa ra chỉ là một phen sợ hãi.”
Rất nhanh, chi đại quân này đã đến gần đám người Phong Tuyết Lĩnh, phóng tầm mắt nhìn tới, lại có tới hơn nghìn người, trang bị chỉnh tề!
Dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, mặc áo giáp bạc, tay cầm một thanh trường thương màu bạc, tóc đen buộc lên, gương mặt gầy gò, hai mắt hẹp dài, cho người ta cảm giác có chút thâm độc.
“Là đại công tử Huyết Dương cốc cốc chủ, Trần Huyền Dương, đường đường lục giai huyền tiên!” Lương Khâu nhìn người nọ, nhỏ giọng nói một câu.
Một số hộ vệ Phong Tuyết Lĩnh lần đầu tiên nhìn thấy người này, đều lộ ra tia kinh ngạc và kính sợ. Lục giai huyền tiên! Phải biết, lĩnh chủ Phong Tuyết Lĩnh cũng chỉ là lục giai huyền tiên mà thôi.
Nghe đồn, cốc chủ Huyết Dương cốc chính là bát giai huyền tiên!
Trần Huyền Dương suất lĩnh đại quân đến nơi này, nhìn qua mấy chục bộ thi thể Ác Lang quân lộn xộn cách đó không xa, trong đôi mắt lướt qua tia hàn quang.
“Trần công tử, sao ngươi lại tới đây?” Hạ Thanh Doanh tiến lên đón, hai tay ôm quyền, chào hỏi.
Trần Huyền Dương mỉm cười với Hạ Thanh Doanh, ánh mắt sáng ngời, nói: “Thanh Doanh, ta đã nói với nàng rồi, giữa nàng và ta không cần xa lạ như vậy, gọi ta Huyền Dương là được.”
Không ít hộ vệ đều nhìn ra được, vị đại công tử Huyết Dương cốc này nhìn Hạ Thanh Doanh với ánh mắt rõ ràng có chỗ khác biệt. Tại Phong Tuyết Lĩnh, từ lâu đã có lời đồn rằng vị đại công tử Huyết Dương cốc này cảm mến đại tiểu thư của bọn họ. Chỉ có điều, không ai dám xác nhận.
“Ừm. . .” Hạ Thanh Doanh chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Huyền Dương.”
“Ừm.” Trần Huyền Dương hơi gật đầu, mới chậm rãi nói: “Khoảng thời gian này, thuộc hạ bẩm báo rằng gần Huyết Dương cốc có tung tích của Ác Lang quân, một trong tứ đại giặc cỏ.”
“Hôm nay đúng lúc là thời gian Phong Tuyết Lĩnh đến Huyết Dương cốc đổi Ngưng Nguyên đan, ta lo lắng nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên tự mình suất lĩnh đại quân chạy đến tiếp ứng nàng, không ngờ vẫn chậm một bước.”
Nói đến đây, Trần Huyền Dương nhìn về phía mấy chục bộ thi thể Ác Lang quân, vẻ mặt băng lãnh, nhưng trong mắt lại lướt qua tia kỳ lạ.
“Hừ, những Ác Lang quân này thật sự tìm tới các nàng!” Trần Huyền Dương cưỡi một con chiến mã, chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Thanh Doanh, quan tâm hỏi: “Thanh Doanh, nàng không bị thương gì chứ?”
“Ta không sao.” Hạ Thanh Doanh lắc đầu nói: “Hộ vệ Phong Tuyết Lĩnh chúng ta lần này cũng may mắn, không có thương vong.”
“Ồ?” Trần Huyền Dương dường như hơi kinh ngạc, hiếu kỳ hỏi: “Ác Lang quân này hung tàn khát máu, thực lực cường đại, không ngờ các nàng lại có thể phản sát mấy chục tên Ác Lang quân ác khấu, ngược lại thật làm cho người ta phải nhìn lại.”
Trần Huyền Dương ánh mắt lướt qua đám người Phong Tuyết Lĩnh, khẽ nhíu mày.
“Kỳ lạ, chuyến đi của các nàng trong số hộ vệ, tu vi cao nhất chỉ có nàng và vị thống lĩnh này, chỉ là tứ giai huyền tiên, sao có thể giết chết ngũ giai huyền tiên của Ác Lang quân?” Trần Huyền Dương lại hỏi.
Hạ Thanh Doanh đang định trả lời, đột nhiên trong lòng hơi động, hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết người đó là ngũ giai huyền tiên?”
Một tu sĩ còn sống, thần thức dò xét có thể dò ra tu vi cảnh giới của đối phương. Nhưng một người chết, rất khó chính xác dò ra được! Trần Huyền Dương có thể nói chính xác tiểu đầu mục Ác Lang quân đó là ngũ giai huyền tiên, điều này thực sự có chút kỳ lạ.
====================
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt