» Q.1 Chương 314: Vừa một vật!
Cầu Ma - Cập nhật ngày April 27, 2025
“Ngươi muốn mấy viên?” Thiên Lam Mộng bình tĩnh mở miệng, thanh âm không nhanh không chậm.
“Tiểu cô nương đoán chừng chính là một trong những người Kỳ Lam được Thiên Lam lão tổ lựa chọn trong thế hệ này sao. Ngươi tên là Thiên Lam Mộng, tỷ tỷ của ngươi là Thiên Lam U?” Đồng tử kia ánh mắt chợt lóe, cười nói.
“Mỗi một đời người Tự Lam của Thiên Lam gia tộc đều được chia ra đưa đến Thiên Hàn và Hải Đông của ta, mỗi nơi một người. Từ hai người này lựa chọn ra một người để tiếp nhận sự giáng lâm của Thiên Lam lão tổ. Lão phu tôn trọng Thiên Lam. Ngươi muốn những thứ này thì cho ta mười viên Thiên châu là được.”
Lời nói của đồng tử này quanh quẩn trong căn phòng tối. Những người xung quanh không hướng mắt nhìn tới, phần lớn là không quan tâm đến chuyện này.
“Mười viên…” Thiên Lam Mộng chần chờ. Nàng nhìn bốn vật phẩm trước mặt lão giả, rồi lại nhìn con Viên Hầu đỏ sậm kia, trầm mặc một lát.
“Ta chỉ có thể cho ngươi hai khỏa.” Thiên Lam Mộng nhẹ giọng mở miệng.
“Không được a tiểu cô nương. Thiên châu ít nhất cũng phải là số chẵn, mới có thể ngưng tụ cho nhau. Hai khỏa không đủ. Bất kỳ vật phẩm nào ở chỗ ta, ngươi cũng đổi không được. Trừ phi ngươi có một chút vật kỳ lạ. Ta đối với bất kỳ thứ gì kỳ lạ đều đặc biệt cảm thấy hứng thú.” Đồng tử cười cười, ánh mắt đảo qua, rơi vào trên người Tô Minh. Hắn nhớ được vừa rồi Tô Minh đã từng mở miệng.
“Vật kỳ lạ…” Tô Minh hai mắt nhắm nghiền, một lát sau đột ngột mở ra. Lúc Thiên Lam Mộng định mở miệng, tay Tô Minh đặt lên cánh tay Thiên Lam Mộng. Hắn há có thể không biết Thiên Lam Mộng sở dĩ ra giá là vì nhìn thấy biến hóa của con Viên Hầu khi hắn xuất hiện. Tấm lòng này, Tô Minh ghi nhớ.
Hắn cũng nhìn ra, cái gọi là Thiên châu này nhất định là vật cực kỳ trân quý, đối với Thiên Lam Mộng mà nói cũng tương tự. Hắn có thể lựa chọn buông tha, thậm chí hắn đối với vật phẩm khác của đồng tử này cũng không quá để ý, nhưng con Viên Hầu kia, Tô Minh không thể nào để bản thân lựa chọn bỏ qua. Mặc dù nó không phải là Tiểu Hồng.
“Ta có một vật kỳ lạ, nhưng có thể nhìn ra tác dụng của vật này hay không thì phải xem nhãn lực của các hạ.” Tô Minh ngẩng đầu, nhìn đồng tử kia. Tu vi giữa hai người cách biệt rất lớn, nhưng giờ phút này Tô Minh lại không hề sợ hãi. Đây là giao dịch, ít nhất trong căn phòng tối này, hai bên giao dịch đang ở cùng một vị trí. Nếu bản thân sợ hãi trước, nếu bản thân bị tu vi của đối phương làm kinh sợ, như vậy thì không cần bàn chuyện giao dịch gì nữa.
“Ồ?” Đồng tử kia lười biếng quét Tô Minh một cái, thần sắc tự tiếu phi tiếu. Hắn thực sự có chút không tin, người nói chuyện trước mắt này có thể lấy ra cái gì khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Hắn là người của Hải Đông Tông, mặc dù không biết danh sách những người tiến vào phòng đấu giá lần này, nhưng ngồi cùng Thiên Lam Mộng thì hoặc là cường giả của Thiên Lam gia tộc, hoặc là bằng hữu thôi. Hiển nhiên, nhìn cử động của hai người, người nói chuyện này không giống người của Thiên Lam gia tộc, như vậy chỉ có một giải thích, người này là bằng hữu của Thiên Lam Mộng. Nhất là nghe lời nói không phải già nua, tu vi tất nhiên sẽ không quá cao, nhiều lắm cũng chỉ là Tế Cốt thôi.
“Ngươi có thể lấy ra xem thử, có lẽ thật sự có vật lão phu không biết.” Lời nói của đồng tử này hoàn hảo không chê vào đâu được. Tính cách hắn như vậy, cũng không phải là coi trọng Tô Minh.
Tô Minh không nói thêm lời vô nghĩa. Tay phải đưa vào trong ngực, từ túi trữ vật lấy ra một vật. Vật này được hắn cầm trong tay, chần chờ một chút. Khi ánh mắt hắn quét qua mấy thứ vật phẩm trước mặt lão giả cùng con Viên Hầu kia, Tô Minh đột nhiên lấy vật phẩm ra, cầm trong lòng bàn tay hướng về phía đồng tử vung đi.
Đó là một vật hình tròn. Sau khi bị đồng tử này một tay tiếp được, cầm ở trước mặt, nhìn thoáng qua. Cái nhìn này nhìn xong, thần sắc đồng tử nhất thời nghiêm túc lên. Tay phải giơ lên vung về phía trước, lập tức trước người mơ hồ, tấm màn mơ hồ này lượn lờ bên ngoài cơ thể hắn, khiến mọi người không cách nào nhìn rõ hắn đang làm gì ở bên trong.
Nhưng buổi đấu giá này do Hải Đông Tông chủ trì, mà quy cách rất cao, xác suất xảy ra chuyện nuốt riêng vật phẩm là cực kỳ nhỏ bé. Tu vi của đồng tử này lại cực cao, vô luận thân phận địa vị đều thuộc về người nổi bật của Hải Đông Tông, tự nhiên cũng không nguyện làm trò trước mặt mọi người đi tự hạ thân phận cưỡng đoạt vật của vãn bối.
Cho nên tấm màn mơ hồ này đối với người ngoài mà nói là như vậy, còn đối với Tô Minh cùng Thiên Lam Mộng thì không có tác dụng. Đây tự nhiên là cách làm của đồng tử này. Tô Minh có thể nhìn thấy, đồng tử này cầm lấy vật hình tròn trong tay, đặt ở chóp mũi ngửi sau, thần sắc kia lần nữa có biến hóa, chần chờ nhìn chằm chằm vật này, sắc mặt biến hóa mấy lần.
Tô Minh nhìn vật phẩm bị đồng tử cầm trong tay, nội tâm cũng có đau lòng. Vật này, là của hắn… Đoạt Linh Tán! Đây là thứ duy nhất hắn có thể lấy ra, xem như vật kỳ lạ.
“Đây là… Cái gì?” Đồng tử chần chờ một hồi lâu, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về Tô Minh.
“Có thể đổi lấy những thứ đó của ngươi không?” Tô Minh trầm giọng nói.
“Có thể, bất quá công hiệu của vật này là trọng điểm.” Đồng tử nhìn Tô Minh, nghiêm túc mở miệng.
“Tên của vật này ta không biết, tác dụng của nó rất đơn giản, có thể thu nạp tất cả thân thể hư ảo, như thu nạp man văn, thậm chí trong đó, vẫn tồn tại một luồng Đồ Đằng của Vu Tộc.” Tô Minh thầm than, chậm rãi nói.
“Thì ra là vậy. Ta nói sao vừa rồi quan sát lúc cảm nhận được bên trong có một tia khí tức của Vu Tộc. Vật này mặc dù không có tác dụng quá lớn, trên thân nó cũng tồn tại vết nứt, nghĩ đến là thu nạp có cực hạn, một khi ra ngoài sẽ hư hỏng. Bất quá, vật này đúng là xem như vật kỳ lạ! Nhưng là, ngươi không cách nào đổi lấy tất cả vật phẩm của ta. Như vậy đi, không tính hải tủy, chỉ có con vượn lửa ở trong bốn món kia, ngươi có thể lựa chọn một món!” Đồng tử kia thần sắc ngưng trọng gật đầu.
“Cũng không phải là lão phu lừa ngươi, mà là vật này chỉ chiếm một phần kỳ lạ, nhưng nó có vết nứt, đã là tàn phế, không cách nào thu nạp quá nhiều hư thể mới. Đối với ta mà nói, tác dụng lớn nhất chẳng qua là nghiên cứu một chút mà thôi.” Đồng tử nhìn Tô Minh một cái, giải thích một câu.
“Bất quá, nếu là ngươi còn có vật này, như vậy chúng ta có thể bàn lại.” Đồng tử nói xong, hướng Tô Minh cười đầy ẩn ý.
“Vật này ta chỉ có một ít.” Tô Minh ánh mắt ở trên những vật phẩm kia của đồng tử quét qua, cho đến khi rơi vào trên người Vượn Lửa sau mới thu hồi.
“Là sư phụ của ta cho ta.” Tô Minh tiếp tục nói, ánh mắt thu hồi sau nhìn về phía đồng tử này.
“Ồ, sư phụ ngươi là ai?” Đồng tử mang trên mặt mỉm cười, vuốt vuốt Đoạt Linh Tán trong tay, lơ đễnh mở miệng.
“Sư phụ ta là Thiên Tà Tử, hắn rất hộ đoản.” Tô Minh không che giấu thân phận. Chuyện này cũng rất khó giấu diếm được rồi. Nếu Hải Đông Tông muốn biết, ở trong tất cả căn phòng đấu giá được tổ chức lần này, biết được sẽ không quá khó khăn. Quan trọng nhất, Tô Minh mơ hồ cảm thấy, thân phận của Thiên Tà Tử tồn tại một chút manh mối. Điểm này lúc ở Vu Tộc, Tô Minh cũng đã có cảm nhận, hơn nữa hành trình Vu Tộc càng khiến hắn xác định hơn.
Khác lần này ban ngày cử hành buổi đấu giá quy mô lớn, Tô Minh cũng từ một chút dấu vết thượng, tìm được nghi điểm. Đầu tiên là cử động của trưởng lão Hải Đông Tông, sau là sự lấy lòng của nhị công tử đại bộ phận Thiên Hàn. Những chuyện này, Tô Minh không cho rằng là do mình gây ra.
Nụ cười trên mặt đồng tử kia sau khi nghe Tô Minh nói ra ba chữ Thiên Tà Tử, nhất thời đọng lại. Vẻ mặt lơ đễnh kia càng trong nháy mắt hóa thành kinh ngạc sững sờ, nhưng ngay sau đó cúi đầu nhìn một chút Đoạt Linh Tán trong tay, lại nhìn một chút Tô Minh, trên mặt lộ ra cười khổ.
“Ngươi là Đệ Cửu Phong Tô Minh… Ách, thay ta hướng Thiên Tà Tử tiền bối vấn an… Thôi, trong những vật phẩm này, ngươi có thể chọn thêm một món.” Đồng tử lắc đầu.
Trái tim Tô Minh đập nhanh, đang định mở miệng lúc, Thiên Lam Mộng bên cạnh vội ho một tiếng.
“Ta muốn con vượn lửa này, còn có hải tủy, năm giọt!”
“Vượn Lửa có thể cho ngươi, nhưng hải tủy không thể cho nhiều như vậy… Ba giọt, đây là nhìn ở mặt Thiên Tà Tử tiền bối.” Đồng tử kia chần chờ một chút, lắc đầu mở miệng.
“Tốt, ba giọt thì ba giọt.” Thiên Lam Mộng trừng mắt nhìn Tô Minh, vội vàng mở miệng.
Đồng tử kia cũng không nói thêm lời vô nghĩa. Tay phải giơ lên bắt lấy bình ngọc, sau khi mở ra vung, lập tức ba giọt chất lỏng màu xanh thẳm bay thẳng tới Tô Minh. Thiên Lam Mộng nhanh chóng giơ lên ngọc thủ, trong tay nhiều ra một lọ nước đá, chính xác đem ba giọt chất lỏng này nhét vào trong đó sau, màu sắc của lọ nước đá này nhất thời trở thành Thâm Lam.
Ngay sau đó, đồng tử tay áo vung lên, một sợi dây xích bay về phía Tô Minh, bị Tô Minh một phát bắt được. Nắm lấy khóa sắt này trong nháy mắt, tâm thần hắn chấn động, một cổ cảm giác có thể thao túng sinh tử của Vượn Lửa bị buộc ở cuối khóa sắt, di động hiện tại trái tim, tựa như hắn tâm niệm vừa động, con vượn lửa này sẽ lập tức tử vong.
“Khóa sắt này tạm thời cho ngươi mượn tốt lắm, bất quá thời gian không thể quá lâu. Ngươi mau sớm tìm được phương pháp khống chế con vượn lửa này. Tìm được sau cái khóa sắt này ném hướng thiên vô ích, nó có mình trở lại bên cạnh ta. Con vượn này tính cách bạo ngược, ngươi phải chú ý.” Đồng tử nói xong, màn che trước người biến mất, khiến những người khác có thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn, cũng có thể nghe được thanh âm của hắn.
Về phần cuộc nói chuyện và biểu cảm giữa ba người lúc trước, người ngoài không thể nhận ra cảm giác, cũng không thấy được. Đây là đặc biệt chuẩn bị cho buổi đấu giá quy mô nhỏ lần này, có thể cung cấp sự bảo vệ cho việc giao dịch cá nhân.
Những người khác hai bên phần lớn không quá chú ý, chỉ có cá biệt mấy người, nhìn Tô Minh cùng Thiên Lam Mộng mấy lần. Từ trong ánh mắt của bọn họ, Tô Minh rất khó nhìn ra được tâm tư gì. Dù sao so với những người này, Tô Minh vẫn còn hơi non nớt.
Đấu giá tiếp theo, Tô Minh không tham dự, mà là nhìn mỗi người lấy ra một chút vật hiếm thấy. Có không ít thứ cũng đủ để cho Tô Minh tim đập thình thịch, nhưng hắn không có vật phẩm lại đi giao dịch. Mà trong đó cũng chỉ có không nhiều lắm mấy người, mới có thể nói lên muốn lấy Thạch Tệ giao dịch, phần lớn, cũng là lấy vật đổi vật.
“Ta lấy ra vật phẩm không nhiều lắm, chỉ có một loại!” Mỗi người đều có cơ hội lấy ra vật muốn đấu giá, cũng có thể nói lên chỉ định muốn lấy cái gì để đổi. Giờ phút này nói chuyện, là người ngồi bên cạnh Tô Minh.
Người này thân thể ngoài mơ hồ, không thấy rõ tỉ mỉ. Thanh âm cũng không già nua, ngược lại có chút phiêu hốt cảm giác, ẩn chứa nhất định vận luật. Hắn vừa nói, tay phải giơ lên, hướng phía trước một ngón tay, lập tức ở nơi đó chỉ, hư vô vặn vẹo, từ bên trong bay ra một bình nhỏ.
Cái bình này vừa ra, dần dần trong suốt, miệng bình tức thì tự động mở ra, một cổ mùi thuốc tản ra, tràn ngập ở trong căn phòng tối này. Theo kia từ từ trong suốt, ánh mắt của mọi người trong nháy mắt nhìn rõ, trong cái chai này, có bốn viên vật hình tròn lớn bằng móng tay cái!
“Dược thạch!” Tô Minh không nghĩ tới, trong buổi đấu giá nhỏ lần này, lại xuất hiện hai loại vật khiến tâm thần hắn rung động mạnh!
《 Cầu Ma 》 lên khung trăm thiên, có ngươi một đường tùy tướng.
Cảm tạ, Tử Viêm Phi Tuyết, trầm tư phương xem sách, loang lổ, lão Vương còn độc thân, tà ác Tiểu Hồng hoa, mới khẽ, yh, thiên nhai hành trình, tám vị Minh Chủ lực mạnh ủng hộ, các đưa thần tướng hộ giáp một bộ, khiến trừ tà lui tránh, bảo vệ chư vị thuận lợi