» Chương 1888: Đại chiến!

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 18, 2025

Tận cùng vực sâu.

Nguyệt Hoa kiếm tiên, Vô Phong chân tiên, và Mộng Dao đang tìm kiếm tung tích Thần Ma Chiêu Hồn Phiên trên người rất nhiều thiên tiên, địa tiên khác.

Sau một hồi tìm kiếm, ba vị chân tiên đã lục soát được một nửa số người nhưng vẫn không có thu hoạch.

Trên mặt Vô Phong chân tiên dần lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn.

“Có thể nào đã có người mang theo bảo vật rời khỏi đây rồi chăng?” Vô Phong chân tiên nhíu mày hỏi.

“Xác thực có khả năng, ngươi có thể đi nơi khác tìm kiếm thêm.” Nguyệt Hoa kiếm tiên nhàn nhạt trả lời.

Kỳ thật, hắn tận mắt thấy một đầu thần long quấn quanh Thần Ma Chiêu Hồn Phiên rồi biến mất trong vực sâu. Một pháp bảo thuần dương tuyệt đối không thể hư không tiêu thất, nhất định vẫn còn ở đây! Nhưng nếu Vô Phong chân tiên cứ thế từ bỏ, Nguyệt Hoa kiếm tiên tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản.

Đột nhiên, Mộng Dao hình như có cảm giác, khẽ nhíu mày ngài, mở miệng hỏi: “Hai vị đạo huynh có nghe thấy âm thanh gì không?”

Nàng lấy đàn nhập đạo, đối với âm thanh mẫn cảm nhất. Ngay vừa rồi, nàng mơ hồ nghe thấy một tia tiếng long ngâm! Nhưng khi nàng ngưng thần lắng nghe, tiếng rồng ngâm lại biến mất, tựa hồ chỉ là ảo giác của nàng.

“Âm thanh?” Vô Phong chân tiên lắc đầu.

Nguyệt Hoa kiếm tiên đột nhiên dừng động tác, như có điều suy nghĩ. Vừa rồi hắn không nghe thấy âm thanh gì, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại dấy lên một tia rung động! Tựa như tâm huyết dâng trào, có đại sự gì đó sắp xảy ra. Tu luyện đến cảnh giới của bọn họ, loại rung động này tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra, đây là một loại dấu hiệu!

Đột nhiên, trên đầu vực sâu này, một tảng lớn bóng đen hiện lên, che khuất ánh sáng. Đông đảo tu sĩ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Tê!

Cả đám người toàn thân chấn động mạnh, hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc biến sắc! Ngay cả Nguyệt Hoa kiếm tiên ba người đều là tâm thần chấn động, đồng tử co vào, vẻ mặt kinh nghi bất định, trong đôi mắt lộ ra sự kiêng kỵ sâu sắc!

Trên trời cao, không biết từ lúc nào, lại xuất hiện một đầu thần long toàn thân vàng óng! Những chiếc vảy trên người đầu thần long này ánh sáng hơi ảm đạm, nhưng mỗi khối vảy đều vô cùng to lớn, tràn ngập hung khí! Đầu thần long này lượn lờ trên không vực sâu, thân thể khổng lồ, trải dài vô tận, lại dài tới vạn trượng! Trên lưng, mọc lên từng chiếc gai xương vàng kim sắc nhọn, vươn thẳng lên trời, tựa hồ có thể xuyên thủng hư không, đâm rách vạn vật! Đầu thần long này quá mức khổng lồ, nếu thân thể nó hoàn toàn duỗi thẳng, sợ rằng có thể vượt ngang nửa viên Long Uyên tinh!

Thần long từ trên cao nhìn xuống, nhìn xuống đông đảo tu sĩ trong vực sâu, ánh mắt lạnh lùng, tựa như một vị thần minh chúa tể chúng sinh!

“Nơi này sao có thể có một đầu Cầu Long?” Mộng Dao vẻ mặt nghiêm túc, lẩm bẩm.

“Không đúng, đầu Cầu Long này có chút kỳ quái.” Nguyệt Hoa kiếm tiên nhíu chặt mày, nói.

Uy áp mà đầu Cầu Long này phát ra còn vượt trên ba vị chân tiên, nhưng khí tức trên người nó lại tràn ngập một luồng tĩnh mịch. Hơn nữa, ba vị chân tiên không thể dò xét ra cảnh giới tu vi của đầu Cầu Long này.

“Vị Long tộc đạo hữu này là đến từ Long giới sao, xưng hô như thế nào?” Vô Phong chân tiên không hành động thiếu suy nghĩ, mà thử thăm dò hỏi.

Hoàng kim Cầu Long không nói gì.

Đầu Cầu Long này chính là do Tô Tử Mặc và Thanh Long hợp lực thao túng. Nguyệt Hoa kiếm tiên ba người không thể tra xét ra tu vi của hoàng kim Cầu Long, bởi vì đầu Cầu Long này bản thân chính là một bộ tử thi! Nguyệt Hoa kiếm tiên ba người làm sao cũng không nghĩ đến nơi này lại có một đầu Cầu Long thi thể. Càng không nghĩ tới, có người nào đó có thể thao túng Cầu Long thi thể!

Ánh mắt Nguyệt Hoa kiếm tiên băng lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm đầu Cầu Long trên trời cao, chậm rãi nói: “Nơi này không phải là Long giới của các ngươi, muốn cùng chúng ta tranh đoạt bảo vật, ngươi tốt nhất nghĩ kỹ.”

“Rống!”

Hoàng kim Cầu Long hướng về phía Nguyệt Hoa kiếm tiên phát ra tiếng rống, long trời lở đất!

“A!”

Trong vực sâu, truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết. Rất nhiều thiên tiên thân hình lay động, vẻ mặt thống khổ, nhao nhao từ giữa không trung hạ xuống. Thiên tiên đều như thế, địa tiên cường giả càng thê thảm hơn, hai lỗ tai chảy máu, từ giữa không trung đầu cắm xuống, ngã trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi.

Nguyệt Hoa kiếm tiên và Vô Phong chân tiên hai người cũng kêu lên một tiếng đau đớn.

Mộng Dao tinh thông âm luật, phản ứng cực nhanh, ngay tại khoảnh khắc tiếng rồng ngâm vang lên, nàng từ trong túi trữ vật tế ra một tấm cổ cầm, ngón tay thon thả gảy dây đàn. Tiếng đàn réo rắt vang lên, đối kháng với tiếng rồng ngâm kia, triệt tiêu trùng kích khổng lồ của nó.

Hoàng kim Cầu Long lao xuống, đằng đằng sát khí hướng phía Nguyệt Hoa kiếm tiên vọt tới! Đầu Cầu Long này đã chết, mặc dù có Thanh Long trên đồng phương đỉnh tương trợ, nhưng Tô Tử Mặc cũng chỉ có thể miễn cưỡng thao túng bộ long thi này. Hắn không thể vận dụng thần thông pháp thuật gì, chỉ có thể lấy thân rồng cường đại để đối cứng với Nguyệt Hoa kiếm tiên!

“Giết!”

Nguyệt Hoa kiếm tiên khẽ quát một tiếng, giữa lông mày sáng rõ, bên trong lóe ra một đoàn ánh sáng rực rỡ chói mắt, nhanh chóng bay ra một thanh trường kiếm! Thanh trường kiếm này sóng nước lấp lánh, vừa mới xuất hiện, thân kiếm liền không ngừng ngâm khẽ run rẩy, tản ra từng đợt lạnh lẽo thấu xương!

“Nguyệt Hoa kiếm!”

Vô Phong chân tiên nhìn thấy thanh trường kiếm này, khẽ híp mắt lại, vẻ mặt kiêng kỵ. Chuôi Nguyệt Hoa kiếm này chính là pháp bảo thành danh của Nguyệt Hoa kiếm tiên, cực kỳ sắc bén, có thể chém rụng vô số cường địch, hung hãn dị thường!

Đối mặt với trùng kích của hoàng kim Cầu Long, Nguyệt Hoa kiếm tiên vẻ mặt không sợ, ánh mắt sáng ngời, tế ra Nguyệt Hoa kiếm, hướng lên chém một nhát! Một đạo ánh kiếm bắn ra, giống như thủy ngân vậy, đổ xuống!

Tốc độ quá nhanh!

Nếu là một đầu hoàng kim Cầu Long chân chính đến đây, có lẽ có thể né tránh được. Nhưng bây giờ, đầu hoàng kim Cầu Long này dù sao cũng là nguyên thần của Tô Tử Mặc đang thao túng, coi như hắn phát giác ra nhát kiếm này của Nguyệt Hoa kiếm tiên, phản ứng cũng chậm một bước. Hoàng kim Cầu Long chỉ kịp hơi hơi rủ đầu xuống!

Coong!

Ánh kiếm chém rụng trên đầu rồng của hoàng kim Cầu Long, bắn ra đốm lửa tung tóe, lại truyền đến âm thanh kim qua giao kích!

“Ừm?” Nguyệt Hoa kiếm tiên vẻ mặt biến đổi.

Nguyệt Hoa kiếm của hắn mặc dù không phải thuần dương linh bảo, cũng là linh bảo tám cướp, phối hợp với công pháp hắn tu luyện, nhát kiếm này chém xuống, ngay cả Long tộc cùng giai cũng tuyệt đối không chịu nổi. Mà đầu hoàng kim Cầu Long trước mắt này, lại không tổn hao gì!

Tô Tử Mặc mừng rỡ trong lòng. Mặc dù chỉ là một bộ long thi, nhưng sự cường đại của bộ long thi này lại vượt xa tưởng tượng của hắn!

Nguyệt Hoa kiếm tiên chém ra một kiếm, hoàng kim Cầu Long cứng rắn chịu xuống, trong nháy tức khắc, đã vọt tới gần, sừng rồng trên đầu, hướng phía Nguyệt Hoa kiếm tiên hung hăng đâm tới!

Nguyệt Hoa kiếm tiên muốn né tránh, đã không kịp. Hắn chỉ có thể xoay Nguyệt Hoa kiếm, đưa ngang trước người!

Oanh!

Sừng rồng khổng lồ của hoàng kim Cầu Long, hung hăng đâm vào giữa Nguyệt Hoa kiếm! Thân kiếm này, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lõm xuống, uốn cong thành một độ cong đáng sợ, tựa hồ khoảnh khắc sau sẽ gãy đôi!

Ầm!

Cho dù có Nguyệt Hoa kiếm ngăn cản, Nguyệt Hoa kiếm tiên vẫn bị luồng lực trùng kích khổng lồ này đâm bay, đâm vào vách đá vực sâu phía sau, có chút chật vật.

“Hai vị đạo hữu còn chờ gì!” Nguyệt Hoa kiếm tiên từ trong vách đá tránh ra, sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói: “Cái Thần Ma Chiêu Hồn Phiên kia, tất nhiên ở trên đầu thần long này!”

“Chém giết con rồng này, ba người chúng ta chia đều bảo vật!”

Vô Phong chân tiên và Mộng Dao hơi động lòng.

(P/s: long thi là cái xác con rồng còn nguyên xa thịt vảy còn nguyên hết, chứ không phải là còn bộ xương khô không)

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 1644: Chư thánh nghịch linh tai

Chương 1934: Giao phong đánh cờ

Chương 1643: Đồng nhất tố nguyên hung