» Chương 1898: Chu Tước thức tỉnh
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 18, 2025
Âm thanh của Mị Cơ mềm mại, rã rời, mang theo một loại mị hoặc khó cưỡng, dường như có thể khơi dậy dục vọng tà ác ẩn sâu trong nội tâm.
Mặc dù Tô Tử Mặc đạo tâm kiên định, bất động, lúc này cũng cảm thấy hơi khó áp chế. Xét cho cùng, tu vi cảnh giới giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Trong mắt Mị Cơ thoáng qua một tia kinh ngạc. Nàng không ngờ rằng một huyền tiên nhỏ bé lại có thể chống lại âm thanh mị hoặc của mình, không lập tức chìm đắm.
Mị Cơ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thúc đẩy nguyên thần, đôi mắt lưu chuyển, gợn sóng dị sắc. Đây là một loại đồng thuật trong tiên quyết nàng tu luyện, đừng nói là một huyền tiên, ngay cả thiên tiên cùng cấp cũng không có nhiều người có thể chống đỡ được!
Ánh mắt Tô Tử Mặc va chạm với đôi mắt của Mị Cơ. Tô Tử Mặc cảm thấy trong đầu “Oanh” một tiếng, sau đó choáng váng, ý thức mơ hồ, toàn thân trở nên nóng rát khó chịu, cực kỳ suy yếu!
“Không tốt!” Tô Tử Mặc giật mình trong lòng.
Đột nhiên! Hai mắt Tô Tử Mặc cũng bắt đầu biến đổi. Mắt trái biến thành đen kịt như mực, không một chút lòng trắng, toát ra một luồng khí lạnh lẽo. Mắt phải biến thành trắng như ngọc, giống như mặt trời chói chang, bắn ra một luồng sáng rực rỡ!
Chúc Chiếu, U Huỳnh hai đại đồng thuật bộc phát!
Thông thường, ý thức Tô Tử Mặc đã mơ hồ, mất đi sự kiểm soát cơ thể, đồng thuật không thể phóng thích ra. Nhưng trong cặp mắt hắn, ẩn chứa hai khối thần thạch Chúc Chiếu, U Huỳnh. Hai khối thần thạch này chịu kích thích mạnh từ bên ngoài, tự chủ phản kích, bộc phát ra hai đạo đồng thuật, lao thẳng về phía Mị Cơ!
Mị Cơ vốn tưởng rằng đã hoàn toàn khống chế Tô Tử Mặc. Không ngờ, Tô Tử Mặc lại ngưng tụ ra hai đạo đồng thuật phản kích, nàng hoàn toàn không kịp phòng bị. Đồng thuật phát ra tức thì, lực lượng trong nháy mắt giáng lâm, đâm vào người Mị Cơ!
Một âm một dương hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt va chạm trong cơ thể Mị Cơ, tràn ra lực phá hoại cực kỳ đáng sợ!
“A!” Mị Cơ kêu thảm một tiếng, thân hình lắc lư, suýt chút nữa rơi xuống từ giữa không trung.
Nhưng rất nhanh, Mị Cơ vận chuyển nguyên khí, đẩy lực lượng trong cơ thể ra ngoài. Cảnh giới của Tô Tử Mặc có hạn, cuối cùng vẫn khó mà phát huy ra chân chính lực lượng của Chúc Chiếu, U Huỳnh, lần phản kích đồng thuật này cũng không thể gây ra tổn thương gì cho Mị Cơ. Tu luyện đến cảnh giới Thiên Tiên, chỉ cần một giọt máu cũng có thể tái sinh. Vết thương nhỏ này đối với Mị Cơ mà nói, chỉ cần mấy hơi thở đã khỏi hẳn!
Nhưng sắc mặt Mị Cơ lại trầm xuống, thầm kinh hãi. Nàng rất rõ ràng, nếu song phương cùng cảnh giới, lúc này, nàng rất có khả năng bị hai loại lực lượng âm dương này nổ đến hình thần đều diệt!
“Tốt, rất tốt.” Mị Cơ gật đầu, lại nở nụ cười, nói: “Ngươi thú vị hơn ta tưởng tượng, ta ngược lại muốn xem xem, trên người ngươi còn có bí mật gì!”
Lời còn chưa dứt, thân hình Mị Cơ bay lượn, trong nháy mắt đã đến gần Tô Tử Mặc, đưa bàn tay trắng nõn ra, chộp về phía mi tâm Tô Tử Mặc! Nàng không chỉ muốn đoạt lấy bảo vật trên người Tô Tử Mặc, nàng còn muốn vận chuyển sưu hồn chi thuật, tìm kiếm ký ức của Tô Tử Mặc, tìm kiếm tất cả bí mật!
“Li!”
Đột nhiên!
Từ mi tâm Tô Tử Mặc truyền ra một tiếng kêu thanh thoát, vang vọng! Âm thanh này cực kỳ giống tiếng phượng gáy, nhưng dường như lại có chút khác biệt. Âm thanh này chứa đựng uy nghiêm và ý chí vượt xa Thần Hoàng Thần Phượng! Ngay cả tiếng gầm của Long Hoàng cấm kỵ cũng có phần kém hơn!
Nghe thấy tiếng kêu này, toàn thân Mị Cơ run rẩy, cau chặt lông mày, lộ ra vẻ thống khổ. Ngay sau đó, từ mi tâm Tô Tử Mặc bắn ra một luồng ánh lửa đỏ rực, lao về phía Mị Cơ!
Mị Cơ là thiên tài trong thiên tiên, rất nhanh thoát khỏi tiếng kêu to, khôi phục tỉnh táo, nhanh chóng lùi lại. Cùng lúc đó, nàng vẫy ống tay áo, nguyên khí điên cuồng tụ lại, trước người nàng ngưng tụ thành một tấm chắn khổng lồ!
Ầm!
Luồng ánh lửa này đâm vào tấm chắn, truyền đến một tiếng vang trầm. Thân hình Mị Cơ lại lùi.
Đột nhiên, ánh mắt nàng rơi xuống tấm chắn trước người, sắc mặt biến đổi! Lúc này, tấm chắn ngưng tụ từ nguyên khí thiên địa đang điên cuồng cháy, trong nháy mắt hóa thành hư vô, biến mất không còn gì nữa!
Trước mắt Mị Cơ, một đoàn lửa đỏ khổng lồ đang cháy, ánh lửa ngút trời, đốt cháy một nửa bầu trời xanh thành đỏ rực! Trong ngọn lửa này, bóng dáng một tiên cầm dần dần hiện ra. Tiên cầm này tương tự Phượng Hoàng, nhưng không có thân hình khổng lồ như Phượng Hoàng.
Tiên cầm này giống như một tiên tước, toàn thân đỏ thẫm, hai cánh xòe ra chỉ hơn một trượng, nhưng trong thân hình gầy gò này lại tràn đầy khí tức khiến lòng người run rẩy! Đôi mắt tiên tước này lạnh lùng nhìn chằm chằm Mị Cơ, ánh mắt lạnh lẽo, chứa đựng uy nghiêm vô tận!
Loại ánh mắt này, giống như đang nhìn một con giun dế. Đây là sự coi thường tuyệt đối của kẻ bề trên! Dưới ánh mắt tiên tước này, ánh mắt Mị Cơ theo bản năng né tránh, thậm chí có cảm giác muốn quỳ bái! Loại cảm giác này khiến nàng kinh hãi trong lòng!
“Chẳng lẽ, đây là thánh thú Chu Tước!” Mị Cơ nghĩ đến một khả năng, đồng tử co rụt, hít vào một hơi khí lạnh.
Ba mươi năm trước, từng có thánh thú Thanh Long thoáng hiện rồi biến mất. Hôm nay, lại có Chu Tước giáng lâm, điều này e rằng không phải trùng hợp!
Mị Cơ nhìn Tô Tử Mặc thật sâu. Bất luận là Thanh Long hay Chu Tước, đều có liên quan đến kẻ này!
Mị Cơ đoán không sai. Chu Tước này chính là hình vẽ khắc trên vách đỉnh thứ hai của đỉnh đồng vuông trong thức hải Tô Tử Mặc. Thanh Long trên vách đỉnh thứ nhất, sau hai trận đại chiến liên tiếp, tiêu hao quá lớn, lại rơi vào trạng thái ngủ say. Nhưng sau khi nuốt chửng rất nhiều mảnh vỡ linh bảo, và Chiêu Hồn Phiên của Thần Ma, Chu Tước trên vách đỉnh thứ hai đã thức tỉnh!
Phát giác Tô Tử Mặc gặp nạn, Chu Tước mở mắt, lao ra từ đỉnh đồng vuông.
Mị Cơ vốn định rút lui. Nhưng nàng nghĩ lại, trên người Tô Tử Mặc có quá nhiều bảo vật, vực sâu này, huyền tiên này gần như đã chiếm được tất cả lợi ích. Hơn nữa, trên người kẻ này có quá nhiều bí mật. Ba mươi năm này, hắn ẩn náu ở đâu? Thanh Long, Chu Tước hai đại thánh thú này là chuyện gì xảy ra? Vừa rồi hai loại lực lượng đồng thuật âm dương kia, kẻ này lại tu luyện thành như thế nào? Nếu có thể trấn áp kẻ này, lợi ích khó có thể tưởng tượng!
Mị Cơ nhanh chóng bình tĩnh lại, liếc nhìn Chu Tước giữa không trung cách đó không xa, rồi nhìn về phía Tô Tử Mặc, cười mị hoặc một tiếng, nói: “Chu Tước này, cùng Thanh Long ba mươi năm trước, cũng chỉ là hồn phách chi thể, không có máu thịt.”
“Thần ma trong Chiêu Hồn Phiên cũng là hồn phách chi thể, thánh thú chi hồn có thể trấn áp chúng, không có gì lạ. Bất quá, muốn đối phó ta, e rằng không dễ dàng như vậy đâu.”
Tô Tử Mặc đang định nói chuyện, Chu Tước giữa không trung dường như đã hiểu lời Mị Cơ, trong đôi mắt đột nhiên bắn ra hai đạo ánh lửa!
Chu Tước nổi giận! Lời Mị Cơ nói, đối với nó mà nói, là một loại khiêu khích!
“Tụ Lý Càn Khôn!” Mị Cơ không dám khinh thường, thúc đẩy nguyên thần, trong nháy tức phóng thích ra một đạo tuyệt thế thần thông.
Chỉ thấy nàng vung ống tay áo, bên trong ống tay áo u ám thâm sâu, dường như hình thành một mảnh thiên địa, bao dung vạn vật, hải nạp bách xuyên! Hai đạo ánh lửa, quỹ tích lệch đi, toàn bộ rơi vào trong ống tay áo này.
Mị Cơ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt nàng biến đổi, điên cuồng vẫy tay!
Chỉ thấy ống tay áo nàng bốc cháy từ trong ra ngoài, thế lửa ngày càng mạnh, thậm chí bắt đầu đốt cháy cánh tay trắng nõn như ngó sen của nàng!
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng lâm. Cổ Thiên Đình chỉ còn sót lại di tích, Tây Phương Linh Sơn sớm đã đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lui về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh tan nát, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt