» Q.2 Chương 316: Tiểu Hồng

Cầu Ma - Cập nhật ngày April 27, 2025

Hai tháng thời gian đối với Tô Minh mà nói, là phi thường ngắn ngủi, rất có thể một lần chợt hiểu liền tự nhiên trôi qua, thậm chí bế quan cũng thời gian có chút không đủ. Huống chi, cũng không phải là hai tháng, nói chuẩn xác, là chừng nửa tháng.

Cả Thiên Hàn Tông bên trong, bị vây một loại yên tĩnh trước bão táp, cảnh này không phải là sự tĩnh lặng do không có tiếng người qua lại, mà là một loại trạng thái trong lòng, một loại cảm giác. Phàm là người muốn tham gia Thiên Lam Thú Vu lần này, đều đang gấp rút làm những chuẩn bị cuối cùng, có lẽ là ở mong đợi đột nhiên nổi tiếng trong trận chiến, hoặc là chết trận nơi đất khách.

Trăm năm một lần man vu đại chiến, thường thường máu tươi rải đầy đất…

Trở lại Đệ Cửu Phong sau, Tô Minh có quyết định, trước Thiên Lam Thú Vu, hắn sẽ không rời khỏi Đệ Cửu Phong, muốn ở nơi này trong thời gian cuối cùng, tiến hành chuẩn bị cuối cùng. Hắn có quá nhiều chuyện phải làm.

Hòa Phong dung hợp đã đến thời khắc mấu chốt, lần lột xác cuối cùng này, một khi thành công, Hòa Phong sẽ trở thành hộ vệ cường lực của Tô Minh trong Thiên Lam Thú Vu.

Còn có việc luyện chế Đoạt Linh Tán, có đầy đủ tài liệu, Tô Minh phải cần là tử khí, lấy tử khí đi luyện chế Đoạt Linh Tán, sau khi chuẩn bị đầy đủ, đi nghênh đón trận chiến lớn với Vu Tộc.

Trừ lần đó ra, hắn đạt được hoang đỉnh cũng muốn nghiên cứu một phen, dù sao nếu là không mở ra lời nói, lần này đỉnh không cách nào lấy ra rèn luyện những dược thạch khác, mà trận Thiên Lam chiến sẽ duy trì mấy năm cho tới càng lâu thời gian, cho nên cần chuẩn bị đại lượng, nếu không nghe lời, một khi xuất hiện biến cố gì, sẽ trở thành trí mạng.

Còn có chính là tu vi của Tô Minh, thần tướng khôi giáp cần phí nhiều kinh nghiệm hơn để cho luồng hắc khí kia bố trí xuất trận pháp, khiến cho càng thêm chắc chắn. Tạo hóa thức thứ hai, bộc phát ra tốc độ Kim Bằng, cũng cần Tô Minh đối với thân thể mình đi tiến hành rèn luyện nhiều hơn, chỉ có như vậy, hắn mới có thể thừa nhận tốc độ nhanh hơn.

Còn có chính là Tô Minh cảm nhận được cơ hội tu vi từ Khai Trần hậu kỳ đột phá trở thành Khai Trần Đại viên mãn, hắn cần thu hồi vật đã đưa đi chữa trị hư tổn, đi thổi ra khúc nhạc đến từ Ô Sơn, dùng cái này để cho tu vi của mình đạt Khai Trần viên mãn.

Những chuyện này đều cần Tô Minh đi chuẩn bị, về phần Tư Mã Tín nơi đó, Tô Minh đã không rảnh đi chú ý, loại người này không lật được, ở khoảnh khắc thất bại kia, cũng đã mất đi dũng khí đối kháng chính diện với Tô Minh.

“Bạch Tố…” Tô Minh khoanh chân ngồi ở trên thạch đài ngoài động phủ, trong đầu hiện ra thân ảnh Bạch Tố, thân ảnh ấy dần dần trong đầu hắn mơ hồ, cho đến tiêu tán.

Bình tĩnh tâm thần, ở nơi này đêm khuya trăng sáng treo cao, Tô Minh từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi nhỏ màu trắng, nhìn cái túi này, trên mặt hắn có đau thương.

Đau thương này rất sâu, ngày thường ẩn sâu trong nội tâm Tô Minh, chỉ có ở không nhiều lắm thời điểm mới có thể hiển lộ ra, mỗi một lần hiển lộ, cũng đủ để cho vết sẹo trên mặt Tô Minh kia, thoạt nhìn phát ra huyết sắc.

Một lúc lâu, Tô Minh nhẹ nhàng vỗ cái túi này, nhất thời trong đó có một luồng sương mù tán ra ngoài, trong sương mù này truyền đến tiếng khóa sắt loảng xoảng, cùng lúc đó, một đạo thân ảnh màu đỏ sẫm lấy một loại tốc độ mắt thường rất khó nhìn thấy bỗng nhiên lao ra.

Ở trước người Tô Minh ngoài mấy trượng, thân ảnh màu đỏ sẫm kia đột nhiên dừng lại, lộ ra thân hình, chính là con Vượn Lửa kia, nó đứng ở nơi đó, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh, trong mắt có cừu hận và căm ghét, còn có một luồng ý kiệt ngạo bất tuần mãnh liệt.

Từ trong ánh mắt kia Tô Minh có thể thấy được nội tâm kiêu ngạo cùng loại căm ghét đối với hết thảy sinh linh của con vượn này, hiển nhiên nó ở trong tay đồng tử, đã trải qua vô số những màn hành hạ khiến nó đau khổ, thế cho nên chẳng những không có thuần phục, ngược lại khiến con Vượn Lửa này đối với tất cả mọi người, đều có sát cơ điên cuồng.

Cho dù là Tô Minh người mà nó thấy lúc này ánh mắt có chút bất đồng, ở nó giờ phút này xem ra, cũng là chán ghét vô cùng, một khi có cơ hội, sẽ bị nó xé rách thân thể.

Tử Xa ở phía xa đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm con Vượn Lửa kia, bước ra khỏi mấy bước, hắn có thể cảm nhận được luồng hơi thở táo bạo và điên cuồng mãnh liệt trên người con vượn này, nếu không phải vật này bị khóa sắt trói lại, sợ là lập tức sẽ đánh về phía Tô Minh, giết chóc ngửa mặt lên trời gầm thét bỏ chạy.

Mà ở trên người con vượn này, Tử Xa còn cảm nhận được một luồng uy hiếp cường đại, con vượn này hôm nay mặc dù suy yếu, nhưng trên người nó lại có một luồng uy áp có thể sánh ngang với Tế Cốt, luồng uy áp này tuy nói yếu ớt, nhưng lại chân thật tồn tại, có thể thấy được con vượn này nếu ở lúc toàn thịnh, tất nhiên cường hãn. Nhất là tốc độ vừa rồi của nó, càng làm cho Tử Xa kinh hãi.

Gần như ngay khoảnh khắc Tử Xa cảnh giác tiến lên mấy bước, con Vượn Lửa kia chợt xoay người, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Tử Xa, thân hình thoáng một cái dưới, một luồng hơi thở Hung Sát ngập trời chạy thẳng tới Tử Xa đi, lại thấy một đạo ảnh đỏ sẫm ngay lập tức lao ra, sát na tựu gần tới Tử Xa không tới ba trượng.

Oanh một tiếng, khóa sắt kia trực tiếp thẳng băng, khiến tốc độ của con Vượn Lửa này sinh sôi dừng lại, một trảo bắt vô ích, ở trước người Tử Xa ngoài hai trượng phá toái hư không mà qua, mặc dù không có đụng phải Tử Xa, nhưng nhấc lên một luồng cuồng phong, cũng là khiến tâm thần Tử Xa chấn động, gió mạnh đập vào mặt, mơ hồ làm đau.

Vượn Lửa bị khóa sắt trói cổ, giờ phút này ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm kia thê lương, bất đắc dĩ, còn có không cam lòng, thậm chí ở trên cổ của nó, bởi vì bị siết quá chặt, da lông thượng xuất hiện huyết nhục mơ hồ.

“Tử Xa, lui ra.” Tô Minh nhìn con Vượn Lửa kia, nhẹ giọng mở miệng. Tử Xa khom người một xá, lui về phía sau mấy bước, nhưng thủy chung cảnh giác nhìn chằm chằm con Vượn Lửa kia, vật này luồng hơi thở bạo ngược kia, có chút kinh người, có thể tưởng tượng nếu là nó bị khóa sắt buông ra, khôi phục tự do sau, nhất định trở thành mầm tai vạ.

Ở Tử Xa lui một chút sau, điên cuồng trong mắt con Vượn Lửa không có giảm bớt, ngược lại càng nồng đậm, từ thần sắc của nó có thể thấy được, nó không tín nhiệm bất kỳ ai, đối với bốn phía tất cả, đều có sự bài xích và căm ghét mãnh liệt, dùng bạo ngược và điên cuồng, để che giấu nội tâm cô độc của nó.

Đây là điều Tô Minh nhìn thấy.

“Ta từng có một đồng bạn.” Tô Minh thấp giọng mở miệng.

Ở khoảnh khắc hắn mở miệng, con Vượn Lửa này chợt xoay người, nhìn chằm chằm Tô Minh, hồng mang trong mắt tái khởi, lộ ra ý Hung Sát đồng thời, nó xoay người, đứng ở nơi đó, thần sắc ẩn chứa bạo ngược.

“Tên của nó…” Tô Minh vừa mới nói tới đây, thần sắc Tử Xa ở cách đó không xa bỗng nhiên biến đổi.

Lại thấy con Vượn Lửa kia bén nhọn gào thét, thân hình của nó nhanh chóng xuất hiện tàn ảnh, chạy thẳng tới Tô Minh đi, tốc độ của nó quá nhanh, Hung Sát ngập trời ngay lập tức xuất hiện trước người Tô Minh, hai tay thành chảo, chạy thẳng tới ngực Tô Minh đào đi, nhìn dáng vẻ kia, như muốn xé mở lồng ngực Tô Minh, lấy ra trái tim nuốt chửng vậy.

Trên mặt Tô Minh có đau thương, con Vượn Lửa kia thấy được sự đau thương này, nhưng tốc độ của nó chẳng những không có hòa hoãn, ngược lại nhanh hơn, nhưng ngay khi nó chạm vào thân thể Tô Minh, con vượn này đột nhiên thê lương hét thảm lên, khóa sắt ở cổ siết chặt, khiến nó không cách nào hô hấp, khóa sắt lại càng vung dưới, đem con vượn này trực tiếp lôi đi, mạnh mẽ ném hướng một bên nham bích, tiếng nổ vang vọng, nham bích kia xuất hiện vết nứt, thân thể con Vượn Lửa này ngã xuống, nhưng lập tức bò dậy, như cũ điên cuồng, mang theo bạo ngược hướng Tô Minh gào thét.

“Sư thúc cẩn thận!” Giờ phút này, thanh âm Tử Xa mới ù ù truyền đến, tất cả xảy ra vừa rồi quá nhanh, từ bắt đầu đến kết thúc, chẳng qua là trong nháy mắt.

“… Tên là Tiểu Hồng…” Lời nói của Tô Minh không ngừng lại, vẫn nói xong, cảnh vừa rồi nếu muốn hình dung, chính là quá trình giữa chữ và tiếng kêu trong câu nói của Tô Minh.

“Chúng ta quen biết, ta là một thiếu niên u mê, nó ở trong núi rừng…” Tô Minh nhẹ giọng mở miệng, tựa như lẩm bẩm tự nói, lại như nói cho con Vượn Lửa này nghe.

Vẻ bạo ngược của con Vượn Lửa kia nồng đậm, tựa như không nghe hiểu lời nói của Tô Minh, thân thể thoáng một cái, lần nữa xông về Tô Minh, chỉ sợ nó biết đây là vô dụng, nhưng nó như cũ gào thét trong lúc chạy thẳng tới Tô Minh đi.

Ngay lập tức gần tới, một trảo không đợi rơi xuống, nhất thời khóa sắt ở cổ lần nữa đem sinh sôi văng, oanh một chút đập vào trên mặt đất.

Tử Xa giờ phút này mới coi như thở phào nhẹ nhõm, lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn nơi này, con Vượn Lửa này cường hãn, cho Tử Xa sự chấn động rất lớn, chẳng những tốc độ cực nhanh, lại càng lực lớn vô cùng, thậm chí thân thể có thể thừa nhận như thế bị thương nặng như cũ hay là sát khí nồng đậm.

“Khí lực của ta rất nhỏ, trừ thân thể linh hoạt ra, không có những sở trường khác rồi… Bất quá đối với tấm núi rừng kia ta rất quen thuộc, cho nên ở nơi đó chạy tới chạy lui, ta cảm thấy tốc độ của mình rất nhanh…

Cho đến ta gặp được Tiểu Hồng…” Tô Minh lẩm bẩm, con Vượn Lửa kia bén nhọn kêu to, lần nữa vọt tới, nhưng ở trước mặt Tô Minh, như cũ bị khóa sắt mạnh mẽ hất ra, tiếng nổ vang vọng, che dấu thanh âm Tô Minh.

“Ta còn nhớ được, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, nó đứng ở trên cây khô, cầm trong tay hạt, ở nơi đó cười nhạo nhìn ta… Lông của nó là màu đỏ lửa, giống như ngươi…” Mắt Tô Minh lộ ra hồi ức, khi nói chuyện, con Vượn Lửa kia lần nữa đã tới, nhưng đợi chờ nó như cũ là bị cuốn rơi xuống đất, lần này, nó phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng thần sắc điên cuồng và táo bạo, như cũ không có giảm bớt.

“Dáng vẻ của nó rất đẹp, ta rất thích, ta muốn đi bắt nó, nhưng là tốc độ của nó rất nhanh… Có lẽ là duyên phận sao, từ đó về sau ta mỗi lần tiến vào núi rừng cũng có thể thấy nó…” Trên mặt Tô Minh có nụ cười, đó là đắm chìm trong trí nhớ, nhớ lại nụ cười.

Ở nơi này nụ cười bày ra, con Vượn Lửa kia lại một lần lao ra, chẳng qua là lần này nó, ở gần tới Tô Minh trong nháy mắt, thấy được nụ cười ôn hòa trên mặt Tô Minh, cũng là thân thể có run lên.

Nó có linh trí cực cao, có thể phân biệt thiện ác của người khác, đồng thời nó đối với nụ cười hay lời nói của mọi người, cũng chưa từng tin tưởng, bởi vì trong kinh nghiệm của nó, gặp được rất nhiều chuyện như vậy.

Nó không tín nhiệm bất kỳ ai, nó chỉ tin trực giác của mình.

Cho nên, lời nói lúc trước của Tô Minh nó có thể nghe hiểu, nhưng không nghe, mà là lấy bạo ngược để phản kháng, nhưng hiện tại, giờ phút này, nó nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Tô Minh, cũng là không biết tại sao, bị nụ cười này xúc động nội tâm đã thật sâu chôn dấu.

Nụ cười này không có chút nào ác ý, nụ cười này cũng không phải là đối với nó…

Nhưng trong nụ cười này ẩn chứa sự chân thành, còn có một sợi đau thương trong vui sướng.

Thân thể con Vượn Lửa dừng lại, đứng ở ngoài một trượng Tô Minh, nhìn người trước mắt này, thần sắc của nó trong bạo ngược, có một tia chần chờ.

“Tên Tiểu Hồng này, là ta đặt cho nó…” Tô Minh lẩm bẩm, hai mắt nhắm nghiền.

Quay lại truyện Cầu Ma

Bảng Xếp Hạng

Chương 2940: Cho ta muội muội xin lỗi

Q.1 – Chương 653: Bước vào Hoàng cấp

Chương 2939: Không người có thể cùng hắn đánh đồng