» Q.2 Chương 344: Tử Xa!
Cầu Ma - Cập nhật ngày April 28, 2025
Quyển 2: Gió Nổi Thiên Hàn – Chương 344: Tử Xa! (Canh thứ hai)
Mệt mỏi, Tô Minh không biết thời gian trôi qua bao lâu, bởi vì không trung trước sau bị sương mù màu lục lượn lờ, sương mù đó cuồn cuộn, bên trong liên tục truyền ra tiếng nổ vang.
Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết xung quanh dung hợp lại với nhau, phảng phảng hóa thành một âm điệu vạn cổ không đổi, dưới âm điệu ấy, mọi thứ đều lặp đi lặp lại, lặp lại, rồi lại lặp lại.
Như chính hắn, nhỏ bé trong cuộc chiến này, làm việc giết người, giết người, rồi lại giết người, dần dần cảm giác mệt mỏi ngày càng sâu, khiến người ta không nhịn được, sẽ có sự hoảng hốt.
Nhưng kết cục của sự hoảng hốt, thường xuyên là một lần sinh tử, nếu chết, sẽ vĩnh viễn ngủ say, nếu sống, thì lại là một lần kích thích mạnh mẽ, có thể đổi lấy sự phấn chấn trong thời gian ngắn, nhưng sự phấn chấn ấy, là tiêu hao sinh mạng mà đến… Sau sự phấn chấn ngắn ngủi, thì lại là một lần mệt mỏi và hoảng hốt sâu sắc hơn.
Có bao nhiêu người, có thể dưới sự mệt mỏi này mà tách ra khỏi sự hoảng hốt lần đầu tiên để đổi lấy khoảnh khắc sinh tử, có lẽ một lần có thể, hai lần có thể, nhưng ba lần, bốn lần và vô số lần… Đây là một trận chiến mà chẳng những xung quanh có Vu tộc là kẻ địch, bản thân cũng tồn tại kẻ địch.
Sự giết chóc không ngừng nghỉ diễn ra, máu tươi không ngừng hòa tan vào đại địa, khiến vùng đất ngoài Thiên Lam thành này, nói máu chảy thành sông cũng không khoa trương, máu và những gợn sóng nước trên mặt đất, tựa như vô số đôi mắt lạnh lùng, tàn nhẫn nhìn tất cả mọi chuyện này.
Hòa Phong dĩ nhiên đã trở lại bên cạnh Tô Minh, đây không phải là do hắn tự nguyện, mà là dưới một tiếng rống to của Tô Minh, dẫn động nguyệt dực u tối có thể cảm giác được, khiến Hòa Phong không thể không trở lại.
Trở lại bên cạnh Tô Minh, hắn chiếm cứ thình lình chính là thân thể hung thú đồ sộ trước đó, chẳng qua thân thể của nó chỉ còn lại một nửa, nhưng lại quỷ dị sống sót.
Chiến đấu vẫn luôn tiếp diễn, Tô Minh không biết mình đã giết bao nhiêu Vu tộc, cũng không biết trên người có thêm bao nhiêu vết thương, lại càng không biết thần tướng áo giáp của mình đã sụp đổ bao nhiêu lần, thậm chí ngay cả Hàm Sơn chung cũng có bao nhiêu lần bị đại lượng thần thông bức ngược trở về trong cơ thể sau, khiến thân thể hắn xuất hiện thương thế.
Đặc biệt là ở lồng ngực hắn, có một vết thương gần như muốn lấy mạng xuyên thấu, vết thương này, là lúc đại sư huynh cho hắn hắc khí nữ tử bay ra để Tô Minh ngăn cản một công kích khác, từ một bên gào thét mà đến một cây trường mâu, xuyên thấu qua tạo thành.
Đây là chiến trường, có quá nhiều yếu tố không thể thay đổi, quá nhiều kẻ địch, không phải là đơn đả độc đấu…
Theo chiến tranh vẫn luôn tiếp tục, Tô Minh cũng không biết mình đã đi đến vị trí nào của chiến trường này, hắn chỉ nhìn thấy một cái đầu lâu quen thuộc, bị người Vu tộc chặt bỏ sau, ngước lên trời bay lên, tên người này Tô Minh không biết, nhưng hắn đã gặp qua, đây là đệ tử Thiên Hàn tông.
Đầu lâu đó rơi xuống trước mặt Tô Minh, vẻ mặt người này mang theo sự mê man, càng có thêm một tia giải thoát, phảng phất như cuối cùng đã nhắm mắt lại từ sự mệt mỏi đó.
Tô Minh nhìn đầu lâu đó, tay phải đột nhiên giơ lên, hướng về sau lưng mạnh mẽ một chưởng rơi xuống, từ sau lưng hắn truyền đến tiếng nổ vang và gào thét, tiếng nổ vang đó, là một người Vu tộc phía sau hắn đột nhiên đến gần sau bị cuộn ngược, tiếng gào thét đó, là thanh quang tiểu kiếm truy kích và xuyên thấu.
Tay trái Tô Minh mở ra, một mảnh tro bụi tan đi, đó là một khối thạch tệ.
Hắn đã nuốt rất nhiều dược vật, như vậy mới có thể giữ cho bản thân duy trì chiến lực, thạch tệ của hắn cũng tiêu phí đại lượng, như vậy mới có thể giữ cho thần thức của hắn duy trì tản ra, để cơ hội sống sót của hắn càng lớn hơn đồng thời, cũng có thể khiến thanh quang tiểu kiếm, giữ được sự sắc bén của nó.
Trên chiến trường này, mọi thần thông cũng không bằng sự giết chóc sạch sẽ, lưu loát để mau lẹ và thuận tiện, tốc độ của Tô Minh lúc nhanh lúc chậm, ra tay chính là sát cơ, nếu giết đối phương, hắn dần dần học được không ham chiến, mà là lập tức lui lại, đi đến hướng khác.
“Tô Minh!” Trong sự giết chóc ngây ngô này, Tô Minh đang giết một người Vu tộc, vẻ mặt trắng bệch, trên bắp đùi lộ ra vết thương có thể thấy xương lúc, bên tai hắn truyền đến một giọng kinh ngạc.
Xoay người, Tô Minh vẫn còn một chút hoảng hốt, nhưng cứ cho dù hoảng hốt, thần thức của hắn tản ra trong, lại có sự bảo vệ bản năng, hắn nhìn thấy một đại hán chặt đầu người Vu tộc, nhìn về phía mình, người này, Tô Minh đã gặp qua, là đệ tử Thiên Hàn tông.
Đôi mắt của đại hán này cũng một mảnh đỏ như máu, mệt mỏi không chịu nổi, gật đầu với Tô Minh sau, nhanh chóng rời đi.
“Cảm giác này, dường như là đang nằm mơ…” Tô Minh quay đầu, tiến lên, giết chóc, mệt mỏi. Tiếng chém giết bên tai hắn như trở thành vĩnh hằng, không ngừng quanh quẩn.
Hắn nhìn thấy có những hung thú Vu tộc khác nhau, còn nhìn thấy trong những người Vu tộc đó, có một số người mang theo mặt nạ, những người này cũng giống Tô Minh, xuyên qua trên chiến trường này, nơi đi qua, mưa máu không ngừng.
Nhưng phàm là những người Vu tộc mang theo mặt nạ như vậy, đều phát ra sát khí cường đại, Man tộc bình thường không phải là đối thủ của bọn hắn, Tô Minh hoảng hốt nhìn thấy, những người Man tộc có thể đối kháng với những người mang mặt nạ này, cũng đồng dạng là một số người mang theo mặt nạ.
Chẳng qua trong Man tộc, những người mang theo mặt nạ có màu sắc là màu đen, khác hẳn với màu trắng của Man tộc.
Dưới sự hoảng hốt tiến lên giết chóc của Tô Minh, vết thương gần như chí mạng trên lồng ngực hắn trước đó, chính là do một người Vu tộc mang mặt nạ ném ra trường mâu tạo thành, trên mặt nạ của người này có một vết nứt hình thập tự, sau khi vung trường mâu, từ rất xa lạnh lùng nhìn Tô Minh một cái, xoay người rời đi.
Những điều này Tô Minh đều nhìn thấy, nhưng trạng thái bây giờ của hắn mệt mỏi trong mang theo hoảng hốt, tiếng giết chóc bên tai mơ hồ quanh quẩn trong, thân thể Tô Minh bước tới phía trước một bước, đi đến trước mặt một thanh niên Vu tộc, đây là một người Vu tộc thoạt nhìn vẫn còn non nớt, trên mặt hắn tràn đầy vết máu, đang gào thét xông về phía trước, mãi đến khi Tô Minh đi ngang qua bên cạnh hắn sau, lấy đi đầu lâu của hắn, thân thể nó phun ra máu tươi, lại lao tới trước mấy bước, rồi mới ngã xuống.
Tô Minh chết lặng đi qua, đi đến bên cạnh một nam tử Vu tộc khác, khi đi qua, đầu lâu của nam tử này bị Tô Minh lấy, nhưng thân thể nó lại lựa chọn tự bạo vào khoảnh khắc đầu người tách rời, tiếng nổ vang và lực xung kích cuộn lên, khiến khóe miệng Tô Minh tràn ra máu tươi, nhưng lại không dừng lại, tiếp tục đi đến.
Đi tới, đi tới, thần tướng áo giáp của Tô Minh sau rất nhiều lần hủy diệt và tái tổ hợp, tựa như cũng nhiễm sự mệt mỏi của Tô Minh, phục hồi có chậm chạp, Hàm Sơn chung của hắn cũng đồng dạng trên chiến trường tràn ngập vô số người này, bị từng đạo công kích không phải nhắm vào Tô Minh, mà là những thần thông rải rác đến gần oanh kích, khiến thân thể Tô Minh vang lên tiếng chuông, Hòa Phong cũng chẳng biết đi đâu, bị đám người tách ra, lại thêm thân thể hung thú của nó, khó tránh bị Man tộc giết đỏ cả mắt hiểu lầm, lúc này đã chẳng biết đi đâu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ Tô Minh sẽ sống sót trong trận chiến này, nhưng càng nhiều khả năng hơn, là trong trạng thái hoảng hốt này, hướng về cái chết.
Mãi đến trước mắt Tô Minh, nhìn thấy ở phía xa, bị một đám người Vu tộc vây công hơn mười người Man tộc, một khuôn mặt khiến hắn rất quen thuộc.
Khuôn mặt đó nhiễm máu tươi, lúc này vẻ mặt lộ ra sự tuyệt vọng, đang điên cuồng giết nhau.
Sự xuất hiện của người này, khiến Tô Minh hoảng hốt, có một lúc, hắn tận mắt nhìn thấy, người Vu tộc đang giết nhau trước mặt người này, trong trạng thái trọng thương, lấy cái chết làm cái giá, hướng về người mà Tô Minh quen thuộc đó, phun ra một ngụm máu tươi màu đen.
Máu tươi đó hiển nhiên bao hàm lực lượng hủy diệt, nếu bị phun trúng, nhất định sẽ xuyên thủng dung nhan và xương đầu!
Đôi mắt của Tô Minh co rút mạnh, cả người hắn trong khoảnh khắc này, tựa như tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ say, từ sự hoảng hốt đó, đột nhiên hồi phục lại.
Tiếng giết chóc bên tai, lập tức rõ ràng từ sự mơ hồ, thế giới trước mắt, càng là trong khoảnh khắc hoàn chỉnh từ sự ngây ngô trước đó.
“Tử Xa…” Tô Minh lẩm bẩm, hắn không chút do dự, vào khoảnh khắc tỉnh táo, hắn bước một bước lớn về phía trước, bước chân này bước ra, tiếng giết nhau bên tai Tô Minh biến mất, bị một trận tiếng xé gió sắc nhọn thay thế, thân thể hắn lấy tốc độ khó có thể hình dung, đột nhiên lao ra.
Tốc độ của hắn nhanh đến nỗi, không đợi máu tươi màu đen mà người Vu tộc đó phun ra rơi vào mặt Tử Xa, thân thể Tô Minh đã đi ngang qua mấy trăm trượng, xuất hiện trước mặt Tử Xa, cơn cuồng phong do hắn cuộn lên, gần như trong khoảnh khắc đã cuốn bay mảnh máu tươi màu đen đó trực tiếp tan đi, còn về người Vu tộc trọng thương đó, hắn thậm chí không kịp đi tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, đã cảm nhận được dường như có một bức tường thành đập vào mặt, thân thể nó bị cuộn ngược, bị cơn gió mạnh đó trực tiếp sụp đổ.
“Sư thúc!!” Bên tai Tô Minh truyền đến giọng nói của Tử Xa, bước chân hắn lảo đảo, duy trì chiến tranh, nhiều lần thi triển tốc độ cực hạn đó, khiến tâm thần Tô Minh đều mệt mỏi đồng thời, thân thể đến cực hạn, nhưng hắn vẫn bước một bước về phía trước, triển khai tốc độ cực hạn đó, nhanh chóng ra tay.
Có Tô Minh tương trợ, hơn mười người Man tộc bị người Vu tộc vây công này, phấn khởi phản kháng, vừa đánh vừa lui, lát sau, sau khi những người Vu tộc đó tử thương không ít, mới thoát khỏi sự vây công của bọn hắn.
Mãi đến lúc này, Tô Minh đã liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, lảo đảo trong sự chống đỡ của Tử Xa. Những người Man tộc còn lại, mỗi người đều đầy thương thế, mệt mỏi trong nhanh chóng bảo vệ Tử Xa và Tô Minh ở bên trong, cảnh giác nhìn ra xung quanh, lui về phía sau.
Giọng nói của Tử Xa, bên tai Tô Minh dường như rất xa, Tô Minh nhìn Tử Xa đầy sốt sắng, nhắm mắt lại sau khoảnh khắc mở ra lúc, gật đầu.
“Tử Xa, hắn là sư thúc của ngươi?”
“Tốc độ của hắn thật nhanh, đặc biệt là cơn gió cuộn lên dưới tốc độ đó, có thể so với thần thông bình thường!”
“Tử Xa, sư thúc của ngươi tên là gì!” Những người Man tộc bảo vệ Tử Xa và Tô Minh ở bên trong lui lại, nhao nhao mở miệng.
“Ta gọi Tô Minh.” Tô Minh hít thật sâu, không cần Tử Xa nâng đỡ nữa, lấy ra một ít dược vật nuốt vào sau, cùng với hơn mười người này cùng lui lại.
“Trên chiến trường này mọi người đều không biết có thể sống sót hay không, đừng phân biệt bối phận gì, Tô huynh, trạng thái của ngươi có chút không thích hợp, ngươi có thuộc về người săn Vu tộc đơn độc tham chiến không?” Trong khi lui lại, hơn mười người Man tộc này rất có trật tự, bảy tám người vòng ngoài không chút phân tâm, vừa lui lại vừa giết nhau với người Vu tộc tiếp cận, sau đó nhanh chóng thay phiên vị trí với đồng bạn đi theo sau, hơi nghỉ ngơi.
——-
Lát nữa còn một canh, bù canh thứ năm hôm qua!
!@#