» Chương 2807: Nợ máu trả bằng máu

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 21, 2025

Hàn Mục vương mặt dày thề thốt phủ nhận, tự nhiên dẫn tới những chân linh vây xem xì xào bàn tán.

Các giới chân linh mặc dù kiêng kỵ Thiên Nhãn tộc hung tàn, có thù tất báo, không dám chế giễu một cách công khai, nhưng cũng không tránh khỏi những lời bàn tán, chỉ trỏ.

Hàn Mục vương sắc mặt âm trầm, đã không còn mặt mũi nán lại, không nói một lời, mang theo một đám Thiên Nhãn tộc quay người rời đi.

Lục Vân, Du Lan và các tu sĩ kiếm giới khác sợ Hàn Mục vương lại làm ra hành vi điên rồ gì đó, cũng vội vã rời đi, bước về phía Trân Bảo tháp.

Hàn Mục vương rời khỏi Phụng Thiên quảng trường, không chút dừng lại, dẫn theo rất nhiều Thiên Nhãn tộc rời khỏi Phụng Thiên đảo, bước ra khỏi Phụng Thiên giới.

“Hàn Mục đại nhân.”

Một vị Thiên Nhãn tộc vẻ mặt không cam chịu, nắm đấm siết chặt nói: “Chúng ta cứ thế rời đi sao? Nuốt không trôi cục tức này!”

“Đúng vậy, Thiên Nhãn tộc chúng ta khi nào từng chịu nhục như thế này!”

“Theo ta, bây giờ cứ truyền tin về, mời chân linh thứ nhất của tộc ta là Hạ Âm đến, giết chết phong chủ của Kiếm phong thứ chín kia!”

Hàn Mục vương không nói một lời, vẻ mặt băng lãnh.

Chờ rời khỏi Phụng Thiên giới, Hàn Mục vương mới chậm rãi nói: “Thời hạn mười ngày của đám người kiếm giới ở Phụng Thiên giới sắp hết, bọn họ sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Cho dù bây giờ Hạ Âm có tới, cũng không kịp, chỉ sẽ phí công vô ích.”

Một Thiên Nhãn tộc khác căm hận nói: “Hàn Mục đại nhân, chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ qua sao?”

“Đương nhiên sẽ không!”

Hàn Mục vương ánh mắt âm trầm, trầm thấp nói: “Các ngươi hãy nhớ kỹ, máu tươi của người Thiên Nhãn tộc ta tuyệt sẽ không chảy vô ích, sẽ có một ngày, Thiên Nhãn tộc ta sẽ khiến đám người kiếm giới kia phải trả giá đắt, khiến Tô Trúc kia nợ máu phải trả bằng máu!”

“Luôn có cơ hội!”

Hàn Mục vương lại khẽ lẩm bẩm một tiếng, rồi vươn tay phá vỡ hư không, dẫn theo đám người Thiên Nhãn tộc tiến vào đường hầm không gian, biến mất ở ngoài Phụng Thiên giới.

Tầng một Trân Bảo tháp.

Đám người kiếm giới tìm thấy Tô Tử Mặc khi hắn vừa mới dùng chiến công trong Phụng Thiên lệnh bài đổi lấy khối Thái Bạch Huyền Kim thạch kia.

“Tô huynh, vừa nãy tiên vương cường giả của Thiên Nhãn giới ra tay với huynh, huynh không sao chứ?” Lục Vân hỏi.

“Không sao.”

Tô Tử Mặc cười cười, không nói nhiều.

Hắn tu hành đến nay, từng gặp vô số lần nguy cơ sinh tử, lần vừa rồi bất quá là một trong số đó, đối với hắn mà nói, không đáng gì.

Nhưng hắn càng không nói, trong mắt đám người kiếm giới, lại càng lộ ra vẻ cao thâm khó lường.

Lục Vân, Du Lan và bốn vị phong chủ khác thì còn đỡ, dù sao cũng biết một ít nội tình của Tô Tử Mặc.

Mà ánh mắt của Vương Động, Công Tôn Vũ và những người khác khi nhìn Tô Tử Mặc, sớm đã thay đổi.

Vài hơi thở, như chém dưa thái rau mà chém sạch một đám vô thượng chân linh.

Dưới sự ra tay toàn lực của tiên vương cường giả, đều không hề hấn gì.

Chiến tích như vậy, trong mắt mọi người, quả thực là một thần tích không thể tưởng tượng nổi!

Mới đầu, bọn họ tuy có phần tôn kính, lễ nghi đầy đủ với Tô Tử Mặc, nhưng tận sâu trong nội tâm, cũng không quá chấp nhận vị khách ngoại lai này.

Mà bây giờ, ánh mắt của vài người khi nhìn Tô Tử Mặc, đã không chỉ là tôn kính, thậm chí mang vẻ sùng bái!

Lâm Tầm Chân thì vẻ mặt như thường, chỉ là trong con ngươi, thỉnh thoảng lướt qua một tia hiếu kỳ.

“Tô phong chủ.”

Trầm Việt vẻ mặt có chút nhăn nhó, nhưng vẫn tiến lên cúi thật sâu một cái với Tô Tử Mặc, nói: “Trước đó ở chiến trường tà ma, ta có mắt không tròng, đã mạo phạm ngài nhiều, xin Tô phong chủ thứ lỗi.”

“Không có gì.”

Tô Tử Mặc khoát khoát tay, nhàn nhạt nói: “Chuyện đó ta cũng có lỗi, nếu kiên trì ở lại bên các ngươi thì tốt rồi, các ngươi cũng sẽ không sao.”

Nhắc đến chuyện này, mấy người Trầm Việt trong lòng càng thêm xấu hổ.

Tô Tử Mặc quay đầu, ánh mắt vô tình chạm phải Lâm Tầm Chân, hơi khựng lại, hỏi: “Cảm thấy thế nào, khá hơn chút nào chưa?”

Lâm Tầm Chân hơi gật đầu, tiến lên thi lễ nói: “Đa tạ phong chủ ân cứu mạng.”

Dừng lại một chút, Lâm Tầm Chân nghĩ lại những cảnh tượng trong sơn động, trong lòng hổ thẹn, thấp giọng nói: “Tô phong chủ, ta trước đó…”

“Được rồi.”

Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng, cắt ngang lời nàng, từ túi trữ vật lấy ra một tấm Phụng Thiên lệnh bài, đưa cho Lâm Tầm Chân, nói: “Đây là đồ của ngươi.”

Lâm Tầm Chân nhận lấy xem xét, một mặt của lệnh bài rõ ràng viết tên nàng!

Nguyên bản, nàng bị Tương Mông truy sát, Phụng Thiên lệnh bài cũng bị Tương Mông đoạt đi, bây giờ lại được Tô Tử Mặc lấy về, vật về chủ cũ.

Lâm Tầm Chân nhìn mặt sau của Phụng Thiên lệnh bài, chỉ thấy trên đó lại có một ngàn điểm chiến công!

Cần biết, sau khi Phụng Thiên lệnh bài của nàng bị Tương Mông đoạt đi, chiến công trên đó cũng đã bị Tương Mông cướp đi.

Bây giờ một ngàn điểm chiến công này, rõ ràng là Tô Tử Mặc sau đó chuyển vào!

“Phong chủ, những chiến công này…”

Lâm Tầm Chân vừa mở miệng, Tô Tử Mặc liền nói: “Một ngàn điểm chiến công trên đó, nguyên bản chính là của các ngươi, còn việc cụ thể từng người có bao nhiêu chiến công, ta không rõ, chỉ có thể do các ngươi tự mình phân phối.”

Lâm Tầm Chân vội vàng nói: “Những chiến công này, ta không thể nhận.”

“Đúng vậy, Tô phong chủ, chiến công của chúng ta ở chiến trường tà ma, đã bị Tương Mông đoạt đi rồi.” Vương Động cũng nói.

“Không cần từ chối.”

Tô Tử Mặc nói: “Các ngươi lần này mạo hiểm đến chiến trường tà ma, là vì Táng Kiếm phong, bây giờ ta đã có được Thái Bạch Huyền Kim thạch, một ngàn điểm chiến công này đương nhiên phải trả lại cho các ngươi.”

“Cất đi.”

Du Lan hơi gật đầu, cười nói: “Tô huynh dù sao cũng là một phong chi chủ, sao lại chiếm tiện nghi của các ngươi, những chiến công này các ngươi phân phối một chút, xem xem cần gì, có thể tự động đổi trong Trân Bảo tháp.”

Nghe sư tôn đều nói như vậy, Lâm Tầm Chân cũng không tiện từ chối nữa, chỉ là nhìn sâu Tô Tử Mặc một cái, rồi lại một lần nữa phân phối chiến công trong Phụng Thiên lệnh bài cho Vương Động và những người khác.

Tô Tử Mặc nói: “Ta đi tầng hai Trân Bảo tháp xem xem, còn có bảo vật gì.”

Trên Phụng Thiên lệnh bài của hắn, nguyên bản có hơn năm ngàn ba trăm điểm chiến công, đổi lấy Thái Bạch Huyền Kim thạch tiêu hao một ngàn điểm, lại đưa cho Lâm Tầm Chân và những người khác một ngàn điểm, vẫn còn hơn ba ngàn điểm!

Chín ngày trước khi đến Trân Bảo tháp, thời gian gấp gáp, mọi người chỉ xem ở tầng thứ nhất.

Bây giờ, còn lại nửa ngày, vừa vặn đi lên những tầng cao hơn xem xét.

Đám người kiếm giới cũng đều đi theo Tô Tử Mặc từng bước lên, tiến vào tầng hai Trân Bảo tháp.

Vào tầng thứ hai, đại sảnh bên trong các tộc sinh linh rõ ràng ít đi rất nhiều.

Dù sao đại đa số chân linh, đều rất khó thu hoạch được hơn một ngàn điểm chiến công, cho dù đi đến tầng thứ hai cũng không có tác dụng gì.

Bảo vật ở tầng thứ hai Trân Bảo tháp, ít nhất cũng phải tiêu hao một ngàn điểm chiến công để đổi, hạn mức cao nhất là hai ngàn điểm!

Số lượng bảo vật ở tầng thứ hai Trân Bảo tháp không hề giảm bớt, rực rỡ muôn màu, tiên đan, thần binh, thiên tài địa bảo, hoặc công pháp bí thuật, tiên kim khoáng thạch, có đủ mọi thứ.

Hơn nữa, bảo vật ở tầng thứ hai này, rõ ràng còn quý hiếm hơn tầng thứ nhất!

Tô Tử Mặc thậm chí ở tầng thứ hai Trân Bảo tháp, nhìn thấy một số tiên đan đã thất truyền trong các kỷ nguyên cổ xưa, còn có rất nhiều tiên dược trân quý.

Một số tiên dược cây cỏ, chỉ từng xuất hiện trong một kỷ nguyên nào đó, ngày nay đã sớm tuyệt tích, không ngờ, lại một lần nữa nhìn thấy ở trong Trân Bảo tháp!

====================

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.

Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.

Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua “Không Khoa Học Ngự Thú”.

Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 2865: Sau cùng đánh lại

Chương 2864: Âm soa dương thác

Chương 2863: Âm dương vô cực