» Chương 2932: Tốt nhất lễ vật

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 21, 2025

Đông Hoang.
Hồ Điệp Cốc.

Võ đạo bản tôn, sau khi giải quyết hai đại Yêu đế, không lưu lại Thái A dãy núi mà cùng ba người lão hổ thẳng tiến Hồ Điệp Cốc. Với thân pháp tốc độ của Võ đạo bản tôn, chẳng bao lâu hắn đã đến nơi này.

Võ đạo bản tôn cũng không vội vã đi vào. Hắn khẽ cảm nhận một chút. Bên trong Hồ Điệp Cốc còn có rất nhiều khe núi nhỏ. Trong một khe núi nhỏ trong số đó, quả nhiên có một đạo khí tức cực kỳ mạnh mẽ, như ẩn như hiện!

Võ đạo bản tôn hít sâu một hơi, tháo xuống mặt nạ Ma La, rồi mới cùng ba người lão hổ xé rách hư không, lặng yên không một tiếng động giáng lâm bên ngoài khe núi nhỏ này. Đạo khí tức mạnh mẽ kia, liền nằm ngay bên trong!

Lại là Điệp Nguyệt sao? Nơi ở của nàng ra sao? Là Đế cung, hay động phủ?

Vô vàn suy nghĩ xẹt qua trong đầu Tô Tử Mặc. Vào khoảnh khắc này, tâm hắn căn bản không thể bình tĩnh lại.

Đứng lặng hồi lâu, Tô Tử Mặc mới bước vào trong khe núi.

Bước vào khe núi, trước mắt rộng mở, sáng sủa. Ngay trước mắt là sắc màu rực rỡ, muôn tía nghìn hồng. Trong khe núi không có bất kỳ kiến trúc nào, chỉ có giữa bụi hoa là một tảng đá xanh to lớn, trên đó có một bóng người màu đỏ đang ngồi.

Bóng người ấy khoác một bộ áo choàng dài màu máu, hai tay ôm gối, mái tóc đen dài mượt như thác nước, cằm tựa trên khuỷu tay, vùi nửa bên gò má. Nàng trông có vẻ hơi lười biếng, lại có chút tùy ý, dáng người như một cánh bướm màu máu, lẳng lặng đậu trên tảng đá xanh.

Dù chỉ nhìn thấy một bóng lưng nghiêng, Tô Tử Mặc đã có thể xác định, đó chính là Điệp Nguyệt! Bóng người này đã quanh quẩn trong tâm trí hắn, quấn vương trong ảo mộng biết bao nhiêu năm.

Tô Tử Mặc từng nghĩ qua vô số lần cảnh tượng trùng phùng của hai người. Có lẽ, Điệp Nguyệt đang gặp phải hiểm nguy khó giải, hắn sẽ như thiên thần giáng lâm, cưỡi mây ngũ sắc, đứng bên cạnh nàng, cùng nàng kề vai chiến đấu.

Có lẽ, có cường địch nào đó bức ép Điệp Nguyệt, muốn cùng nàng kết làm đạo lữ. Một nữ tử tài tình tuyệt diễm như Điệp Nguyệt, ở thượng giới, chắc chắn sẽ có không ít người ngưỡng mộ. Tô Tử Mặc thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng, dù phải đại náo hôn lễ, cũng nhất định phải đoạt Điệp Nguyệt về!

Có lẽ, là hắn gặp phải nguy hiểm, Điệp Nguyệt cảm ứng được mà cứu hắn thoát nạn.
Lại có lẽ…

Tô Tử Mặc đã nghĩ qua quá nhiều cảnh tượng, nhưng duy chỉ không nghĩ tới, hai người trùng phùng sẽ ở trong một khe núi nhỏ tĩnh lặng, yên bình như thế này, chim hót hoa nở, bướm bay lượn, suối nước róc rách. Không có ánh đao bóng kiếm, không có gió tanh mưa máu. Khoảnh khắc này, như là mộng cảnh.

Nhưng lại chân thực và tốt đẹp. Đây mới là cuộc gặp gỡ tốt nhất của hai người, giống như chàng thư sinh và cô nương ở Bình Dương trấn vậy.

Bóng người trên tảng đá dường như nhận ra điều gì. Nói đúng ra, với tu vi của Điệp Nguyệt, nàng chắc chắn đã sớm biết có người đến, chỉ là không muốn để ý mà thôi. Có lẽ là bị ánh mắt của Tô Tử Mặc chạm đến, bóng người ấy dần dần ngẩng đầu lên, nhìn về phía này.

Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt hai người, liền không thể rời đi được nữa.

Trên mặt Điệp Nguyệt, đầu tiên là hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó liền là kinh ngạc vui mừng, trong đôi mắt đẹp lại dâng trào sự khó tin. Kiểu cảm xúc biến động này, ở trên người Điệp Nguyệt, cực kỳ hiếm thấy.

“Tô nhị công tử?” Hồi lâu sau, Điệp Nguyệt mới nhẹ giọng hỏi, dường như vẫn không dám tin chắc.

Ở Thiên Hoang đại lục, đa số người dân Bình Dương trấn đều xưng hô Tô Tử Mặc như vậy. Điệp Nguyệt ban đầu ở Bình Dương trấn ba năm, tự nhiên biết điều đó.

Nghe thấy xưng hô xa xưa này, Tô Tử Mặc cười cười, nói: “Điệp cô nương, ta tới tìm nàng rồi.”

Hai người đều dùng cách xưng hô khi ở Bình Dương trấn. Nghe câu nói này, Điệp Nguyệt cũng cười.

“Ta sẽ đi tìm ngươi!”
“Được, ta chờ ngươi.”

Lúc trước nàng rời khỏi trấn nhỏ ấy, rời khỏi Thiên Hoang đại lục, thiếu niên mà nàng đã kết thúc nhân quả ở phía sau lưng, từng gọi nàng câu nói này. Khi đó, nàng chỉ tùy ý đáp lại một câu. Lại không ngờ rằng, thiếu niên ấy hôm nay lại đến nơi hẹn!

Tâm Điệp Nguyệt, vào khoảnh khắc này, dường như bị thứ gì đó đánh trúng. Loại cảm giác ấy, không cách nào nói rõ. Nàng chưa bao giờ cảm thụ qua, cũng chưa bao giờ có được. Nàng không cách nào tưởng tượng, thiếu niên năm xưa, vì ngày hôm nay, đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ, đối mặt bao nhiêu hiểm nguy! Nàng cũng không cách nào tưởng tượng, điều gì đã khiến một phàm nhân ngay cả linh căn cũng không có, từng bước từng bước đi đến được nơi đây.

Hai người cứ thế nhìn đối phương. Trong khe núi này, trong mắt hai người, dường như chỉ có lẫn nhau.

Điệp Nguyệt mặc dù đang cười, nhưng Tô Tử Mặc vẫn có thể từ giữa hai lông mày nàng nhìn thấy một tia mệt mỏi. Có vẻ tình hình ở Đông Hoang vẫn khiến nàng chịu áp lực không nhỏ.

Hai người cứ thế mặt đối mặt cười, không ai nói chuyện. Trong lòng hai người, lại có niềm vui sướng khôn tả. Tô Tử Mặc tự nhiên biết rõ mình vui mừng vì sao. Điệp Nguyệt thì lại có chút không nói rõ được. Nhưng khi nàng nhìn thấy Tô Tử Mặc, tâm như dây cung phảng phất bị khẽ lay động, dâng lên một cảm giác phức tạp khó hiểu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Điệp Nguyệt mới lại lần nữa mở miệng, cười như không cười hỏi: “Ta rời khỏi Thiên Hoang trước đó, từng để lại cho ngươi ba món lễ vật, ngươi đến tìm ta, lẽ nào tay không mà tới sao?”

“Cái này…” Tô Tử Mặc nhất thời nghẹn lời, bị hỏi khó tại chỗ. Tâm tư hắn đều đang nghĩ làm sao đuổi kịp Điệp Nguyệt, quả thực không cân nhắc qua việc mang theo lễ vật gì khi trùng phùng với nàng…

Đột nhiên! Trong đầu Tô Tử Mặc linh quang chợt lóe, từ túi trữ vật móc ra hai thứ tròn vo, ném xuống đất, nói: “Lễ vật cũng có chứ…”

Ba người lão hổ nhìn thấy Tô Tử Mặc móc ra lễ vật, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ! Hai thứ tròn vo kia, chính là đầu của hai tôn Yêu đế bị Tô Tử Mặc chém giết trước đó: Thiên Ngô Yêu đế và Túc Thuật Yêu đế! Hai cái đầu bị ngọn lửa đốt cháy đen, đều có chút biến dạng, ngửi còn có một mùi vị khó chịu gay mũi.

“Đại ca lễ vật này cũng quá độc đáo rồi…” Hoàng kim sư tử ôm ngực, nhìn Tô Tử Mặc với ánh mắt như nhìn thấy quỷ!

Thanh Thanh đưa tay che trán, đã không nhìn nổi nữa.

“Chuyện này không hiểu, hỏi ta này, ai lại mang đầu người làm lễ vật đi tặng chứ!” Lão hổ vẻ mặt tiếc rèn sắt không thành thép, tức đến toàn thân run rẩy, nói: “Đây cũng là Huyết Điệp Yêu đế, đổi làm người ngoài, sợ là tại chỗ liền bị dọa ngất đi rồi…”

Điệp Nguyệt đương nhiên sẽ không choáng. Tuy nhiên, nhìn thấy hai món ‘lễ vật’ độc đáo này, nàng vẫn ngây người rất lâu, ánh mắt phức tạp.

Tô Tử Mặc là thật không nghĩ quá nhiều. Hắn chỉ nghĩ, Thiên Ngô Yêu đế và Túc Thuật Yêu đế cấu kết, vừa lúc bị hắn gặp được, chém giết chúng, coi như vô hình trung giúp Điệp Nguyệt một lần. Cho nên mới linh cơ một động, đem hai viên đầu người này mang ra xem như lễ vật. Nhưng lúc này, nghe thấy ba người lão hổ phía sau phàn nàn, hắn dần dần bình tĩnh lại, cũng ý thức được, tặng đầu người dường như quả thực không quá thỏa đáng…

Ngay lúc này, chỉ nghe Điệp Nguyệt u u nói: “Ta vừa rồi, chỉ là đùa với ngươi thôi, nếu ngươi không biết tặng lễ vật, không tặng cũng được mà…”

Tô Tử Mặc nghe xong một trận ngượng ngùng. Có lẽ, cũng chỉ có trước mặt Điệp Nguyệt, hắn mới có thể hiển lộ ra chút thư sinh non nớt.

Nhưng Điệp Nguyệt dừng lại một chút, ngữ điệu chuyển sang dịu dàng hơn, lại nói: “Ngươi có thể đến, đã là lễ vật tốt nhất rồi.”

Trùng phùng rồi.

***

Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà “ai cũng biết” đến giờ.
Từ một tác giả đại thần chuyên về đồng nhân Pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua *Không Khoa Học Ngự Thú*.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end, đã end.

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 3006: Đấu chiến xưa và nay

Chương 3005: Đấu chiến chi hồn

Chương 3004: Luyện hóa thần binh