» Chương 2990: Đấu chiến bảng
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 21, 2025
“Người nào!”
Chàng trai áo xanh vừa mới tiếp cận Huyết Viên giới thì hai vị chân linh cường giả của Huyết Viên giới đã hiện thân, ngăn đường hắn và quát mắng một tiếng.
Chàng trai áo xanh mặt mang nụ cười, chắp tay vái nói: “Tại hạ Tô Tử Mặc, trước đến bái phỏng một vị cố nhân.”
Lần này Tô Tử Mặc rời khỏi Kiếm Giới, từ bỏ vị trí Phong chủ Phong Kiếm Thứ Chín, cũng không còn ý định ẩn giấu thân phận mà khôi phục tên thật.
Một mặt, tu vi của hắn dần dần tăng tiến, có được sức tự vệ nhất định.
Mặt khác, cũng là nguyên bởi Võ Đạo Bản Tôn mạnh mẽ!
“Cố nhân?”
Hai vị chân linh Huyết Viên tộc nhíu mày, nhìn Tô Tử Mặc từ trên xuống dưới, trong ánh mắt mang theo một tia dò xét.
Chàng trai áo xanh này nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi, hẳn là từ xa mà tới.
Chân linh cường giả vượt qua bầu trời sao ở khoảng cách xa sẽ gặp phải rất nhiều hung hiểm khôn lường, có thể nói là cửu tử nhất sinh!
Vị chân linh Nhân tộc này nhìn có vẻ có chút nho nhã yếu ớt, không ngờ lại có được đảm lượng và thủ đoạn như vậy.
“Vị cố nhân kia của ngươi tên là gì?”
Vị chân linh Huyết Viên tộc bên trái hỏi.
“Không rõ.”
Tô Tử Mặc hơi lắc đầu.
Hai vị chân linh Huyết Viên tộc sắc mặt trầm xuống, tưởng Tô Tử Mặc đang đùa cợt bọn họ, định nổi giận.
Tô Tử Mặc lại lần nữa mở miệng, nói: “Vị cố nhân kia đến từ hạ giới Thiên Hoang đại lục. Ở hạ giới, hắn không có dòng họ danh hiệu, nên ta không rõ sau khi hắn phi thăng có danh hiệu gì.”
“Thiên Hoang đại lục?”
Vị chân linh Huyết Viên tộc bên phải hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là Viên Hoang sư huynh?”
“Có khả năng.”
Vị bên trái nói: “Sư tôn từng hỏi thăm Viên Hoang sư huynh, hắn hình như có nhắc qua một câu rằng mình đến từ Thiên Hoang nào đó, nên mới dùng danh hiệu này.”
Hai vị chân linh Huyết Viên tộc thấy Tô Tử Mặc vẻ mặt hiền lành, lời nói thành khẩn, không giống giả mạo, sự đề phòng trên mặt họ cũng vơi đi không ít.
“Ngươi đi theo ta.”
Vị chân linh Huyết Viên tộc bên trái quay người, đi về phía ngọn núi màu máu kia, trong miệng nói: “Gần đây trong tộc đang cử hành Chân Linh Chiến, Viên Hoang sư huynh cũng là ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu chân linh thứ nhất.”
“Ồ?”
Mắt Tô Tử Mặc sáng lên.
Xem ra con khỉ ở Huyết Viên giới không chỉ sống không tệ, mà còn tu luyện có thành tựu, lại có cơ hội tranh đoạt danh hiệu chân linh thứ nhất trong tộc!
“Còn chưa thỉnh giáo danh hiệu của đạo hữu?”
Tô Tử Mặc hỏi.
“Ta tên Viên An.”
Vị chân linh Huyết Viên tộc này đáp.
Hai người bay nhanh như tên bắn, không lâu sau đã đến gần ngọn núi màu máu.
Vừa mới tiếp cận, Tô Tử Mặc liền nghe thấy từng tràng tiếng Huyết Viên gáy, vang vọng giữa những ngọn núi và cây cổ thụ, cực kỳ náo nhiệt.
Tô Tử Mặc phóng tầm mắt nhìn, thấy gần ngọn núi màu máu kia tụ tập rất nhiều Huyết Viên, trên các cây cổ thụ đều đứng đầy người, lít nha lít nhít, đông đảo không kể xiết, cảnh tượng náo nhiệt chưa từng có.
Nhìn dáng vẻ này, lần Chân Linh Chiến này cũng là thịnh hội hiếm thấy của Huyết Viên giới!
Dưới chân núi, mười tòa thạch đài khổng lồ được dựng lên. Mỗi tòa thạch đài đều có hai Huyết Viên tộc đang đại chiến chém giết.
Trên ngọn núi màu máu còn dán một bảng danh sách khổng lồ, mặt trên cũng đều trống không.
Viên An giải thích: “Mười tòa thạch đài kia chính là Đấu Chiến Đài của tộc ta, còn bảng danh sách kia chính là Đấu Chiến Bảng. Mỗi lần Chân Linh Chiến, chỉ có mười tộc nhân đứng đầu mới có thể lưu tên trên Đấu Chiến Bảng.”
Tô Tử Mặc gật đầu, ánh mắt tuần tra, tìm kiếm tung tích con khỉ.
“Viên Hoang sư huynh ở kia.”
Viên An chỉ xa xa một chút.
Tô Tử Mặc lần theo nhìn sang, không khỏi nở nụ cười.
Con Huyết Viên tộc kia đang khoanh chân ngồi xa xa, nhắm hai mắt, lưng quay về phía bọn họ. Thế nhưng Tô Tử Mặc vẫn lập tức nhận ra!
Vị Huyết Viên tộc tên là Viên Hoang này, chính là con khỉ!
Nhiều năm không gặp, con khỉ thay đổi rất lớn. Thân thể rõ ràng khôi ngô cao lớn hơn nhiều, hai cánh tay trở nên dài hơn và dị thường cường tráng.
“Viên Hoang sư huynh vừa mới đại chiến một trận, đang điều tức chữa thương, ngươi tạm thời đừng đi quấy rầy hắn.”
Viên An không dẫn Tô Tử Mặc tiếp tục tiến lên, mà giáng lâm ở vòng ngoài, trầm giọng nói: “Mười vị trí đầu của Chân Linh Chiến đều đã được đấu ra rồi, còn có trận chiến tranh giành thứ hạng cuối cùng. Chờ khi trận chiến tranh giành thứ hạng kết thúc, ngươi đi bái phỏng cũng không muộn.”
“Cũng tốt.”
Tô Tử Mặc thấy con khỉ vẫn khỏe mạnh, ngược lại cũng không vội mà gặp nhau, vừa lúc ở một bên xem thử thủ đoạn của con khỉ.
Tô Tử Mặc đại khái nhìn một chút, trận Chân Linh Chiến của Huyết Viên tộc lần này, ngoài rất nhiều Huyết Viên tộc xem cuộc chiến và các chân linh tham chiến, còn có sáu vị Vương giả ngồi trấn chủ trì.
Không lâu sau, trận chiến tranh giành mười vị trí đầu đã khai hỏa.
Tô Tử Mặc chú ý thấy trong số mười vị Huyết Viên tộc đứng đầu, có hai vị tu vi cảnh giới chỉ là Không Minh Kỳ, con khỉ chính là một trong số đó.
Tám vị còn lại đều là Động Hư Kỳ.
Con khỉ có thể với cảnh giới Không Minh Kỳ leo lên Đấu Chiến Bảng, thậm chí có cơ hội tranh đoạt danh hiệu chân linh thứ nhất, xem ra xác thực có chút thủ đoạn.
“Vị kia là ai?”
Ánh mắt Tô Tử Mặc dừng lại trên một Huyết Viên trong số mười vị trí đầu, thấp giọng hỏi.
Con Huyết Viên này khuôn mặt ngăm đen, ánh mắt dị thường hung ác, toàn thân lông tóc dày đặc, khí huyết cực kỳ tràn đầy.
Cho dù đứng ở đằng xa, Tô Tử Mặc vẫn có thể cảm nhận được sự cường thịnh của huyết mạch!
Huyết mạch của con Huyết Viên này rõ ràng vượt xa chín người còn lại, tuyệt đối là đối thủ lớn nhất của con khỉ.
Viên An nghe Tô Tử Mặc hỏi về người này, vô thức nhíu mày, ánh mắt né tránh, vẻ mặt có chút kỳ quái, dường như sợ hãi, lại tựa hồ là chán ghét…
“Hắn là Mã Huyên.”
Viên An đáp một câu.
Tô Tử Mặc lại hỏi: “Hắn sao lại họ Mã?”
Huyết Viên một tộc lấy họ Viên, điều này hắn có thể lý giải, nhưng cái họ Mã này từ đâu mà ra?
Viên An hơi bĩu môi, nói: “Người ta xuất thân không giống, thân phận, huyết mạch đều cao quý hơn chúng ta nhiều, tự nhiên không thể so sánh.”
Tô Tử Mặc nghe ra được Viên An lời nói có ẩn ý.
Trong số những Huyết Viên tộc xung quanh, quả thực có một số Huyết Viên tộc tụ lại một chỗ, nhìn có vẻ hơi khác biệt so với con khỉ, Viên An và các Huyết Viên khác.
Rõ ràng nhất là những Huyết Viên tộc này khuôn mặt ngăm đen, thân hình càng thêm cao lớn cường tráng.
Không đợi hắn tiếp tục truy vấn, chiến đấu trên Đấu Chiến Đài đã bùng nổ.
Mười vị Huyết Viên tộc hai hai quyết đấu.
Con khỉ đối đầu với một vị chân linh Động Hư Kỳ. Hai bên vừa khai chiến liền va chạm vào nhau, cận chiến liều mạng, dị thường kịch liệt!
Tu vi cảnh giới của con khỉ dù thấp hơn một bậc, nhưng trong cận chiến tranh đấu lại không hề yếu.
Hơn nữa, chiến ý trên người con khỉ rõ ràng đã áp chế đối phương, càng đánh càng hăng!
Tô Tử Mặc âm thầm gật đầu.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, trận chiến này hẳn là con khỉ thắng.
Ngay lúc này, trên một Đấu Chiến Đài khác, bất ngờ xảy ra chuyện!
Một con Huyết Viên bị đánh trọng thương thua trận, xoay người bỏ chạy, định trốn xa rời Đấu Chiến Đài.
Thế nhưng lại bị con Huyết Viên khuôn mặt ngăm đen, thân hình cao lớn kia truy đuổi kịp, một côn nện xuống, gõ vỡ thiên linh cái, đánh cho hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu!
Tô Tử Mặc trong lòng rùng mình, hơi híp mắt.
Ra tay quá ác rồi!
Lần này, hoàn toàn là muốn giết người đi!
Sớm đã nghe nói Huyết Viên một tộc rất thích tàn nhẫn tranh đấu, cực kỳ hiếu chiến, lẽ nào đối đãi với người trong đồng tộc cũng xuống tay ác như vậy?
Vừa rồi rõ ràng đã phân ra thắng thua, thực sự không cần thiết truy đuổi đến cùng.
Hay là, trong đó có nguyên do khác?
Còn chưa đợi Tô Tử Mặc nghĩ rõ ràng, ở một chiến trường khác, cũng đã phân ra thắng thua.
Nói đúng hơn, là phân ra sinh tử!
Mã Huyên đấm ngực tru lên, cực kỳ hưng phấn, một tay khác nắm chặt trường mâu, đâm xuyên đầu con Huyết Viên trước mặt, quấy thành một bãi nhão nhoẹt!
Thi thể con Huyết Viên không đầu đổ gục trong vũng máu, vô thức co quắp, tử trạng thê thảm.
====================
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt