» Chương 3308: Một trận mộng
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 23, 2025
Phong bá vung vẩy ống tay áo, dẫn Tô Tử Mặc độn vào hư không.
Trong nháy mắt, hai người đã đến trước một đỉnh núi nguy nga tú lệ, xanh um tươi tốt!
Dưới chân núi, tọa lạc một sơn trang u tĩnh độc đáo, nước trong vây quanh, liễu yếu tương liên.
Tiến đến gần, Tô Tử Mặc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên cổng sơn trang treo cao tấm biển, viết bốn chữ lớn – Cô Dao Biệt Viện.
Chẳng biết vì sao, nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng hắn vô cớ khẽ run lên. Hắn dường như nghĩ đến điều gì, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu hơn.
“Ngươi đi vào đi.” Phong bá nói: “Chủ nhân đang ở bên trong.”
Chủ nhân? Tô Tử Mặc trong lòng bừng tỉnh.
Trước đó hắn từng đoán rằng, sau lưng Phong bá có lẽ có một vị cường giả cấp Thánh Nhân chống đỡ, chắc hẳn chính là chủ nhân của Cô Dao Biệt Viện này rồi.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ, bước vào bên trong biệt viện.
Bên trong biệt viện này, sơn thủy đan xen, cây cối xanh um, những kiến trúc cổ thưa thớt xen kẽ, xung quanh điểm xuyết vườn hoa, bụi trúc, vườn trái cây, phiêu tán hương khí nhàn nhạt. Sân nhỏ đơn giản thanh lịch, nhưng mỗi một chỗ bài trí đều lộ rõ tâm ý, hòa hợp làm một thể với sơn thủy xung quanh.
Phong bá cũng không đi theo vào, mà vẻ mặt cung kính đứng gác ngoài cửa.
Tô Tử Mặc một thân một mình, xuyên qua hành lang, đi qua sân.
Trước mắt rộng rãi sáng sủa, hiện ra một mảnh ao nước trong suốt, cá bơi lội vui đùa, sóng nước dập dờn, lay động mặt nước làm từng đóa thủy liên nở rộ.
Giữa ao nước, tọa lạc một gian thủy các lịch sự tao nhã.
Trong thủy các, một vị cô gái áo trắng dựa lan can mà ngồi, lưng quay về phía Tô Tử Mặc, có thể thấy da thịt trắng hơn tuyết, thanh lệ tú nhã, chỉ là một góc dung nhan nghiêng đã thắng qua nhân gian tuyệt sắc.
Nữ tử áo trắng dường như có cảm giác, quay đầu nhìn sang.
Tô Tử Mặc toàn thân chấn động, như bị sét đánh! Khoảnh khắc sau, hắn liền vui vẻ bật cười.
Dao Tuyết!
Nhiều năm như vậy trôi qua, gặp lại dung nhan quen thuộc này, trong chốc lát, vô số chuyện cũ lóe lên trong đầu, Tô Tử Mặc trong lòng, dâng lên niềm vui sướng vô tận.
Cuối cùng hắn đã rõ, vì sao Phong bá lại trợ giúp, bảo vệ hắn như thế. Cuối cùng hắn đã rõ, vì sao Tổ Hỏa Thánh Địa lại nguyện ý trao Công Đức Kim Liên, bảo vật như vậy, cho hắn. Rất nhiều chuyện, vào khoảnh khắc nhìn thấy Dao Tuyết, đều đã có đáp án.
Nhưng những điều này đều không còn quan trọng nữa.
Đối với Tô Tử Mặc mà nói, điều quan trọng nhất chính là, Dao Tuyết vẫn còn sống!
“Dao Tuyết!” Tô Tử Mặc trong lòng kích động, khẽ gọi một tiếng, tiến lên vài bước, liền muốn xuyên qua cầu đá, thông tới thủy các cách đó vài trượng.
Nhưng hắn vừa đến trước cầu đá, bước chân đã dần dần chậm lại, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Nữ tử áo trắng trong thủy các nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh, trong con ngươi thậm chí lộ ra một tia lạnh nhạt.
Tô Tử Mặc dừng bước, kỹ lưỡng nhìn xem nữ tử áo trắng trong thủy các. Dường như đột nhiên, Dao Tuyết lại trở nên lạ lẫm đến vậy. Lạ lẫm đến mức hắn không dám nhận.
“Ngươi nhận lầm người rồi.” Nữ tử áo trắng nhàn nhạt nói: “Ta tên Dao Cơ, hoặc ngươi cũng có thể gọi ta là Cô Dao Thánh Nhân.”
Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu. Hắn không muốn tin tưởng.
Bất luận nữ tử áo trắng trước mắt tên gì, trong mắt Tô Tử Mặc, nàng chính là vị công chúa Đại Chu vương triều ấy, là nữ tử từng khóc thút thít vì hắn trên Long Cốc, là nữ tử mặc chiếc áo choàng dài do chính tay hắn chế tác, má lúm đồng tiền như hoa, là Cơ Dao Tuyết đã bầu bạn cùng hắn ngàn năm.
“Ngươi, ngươi có nỗi khổ gì sao?” Tô Tử Mặc hỏi.
Cô Dao Thánh Nhân nói: “Ta là Thánh Nhân của Tổ Hỏa Thánh Địa, con gái Thánh Chủ, sẽ có nỗi khổ gì?”
“Vậy ngươi vì sao lại muốn cứu ta, muốn giúp ta?” Tô Tử Mặc truy hỏi.
Cô Dao Thánh Nhân không đáp, chỉ từ bên hông hái xuống một miếng ngọc bội màu trắng, nhẹ nhàng giơ lên.
Tô Tử Mặc giật mình. “Đây là… Như Mộng Lệnh?”
Miếng ngọc bội màu trắng trong tay Cô Dao Thánh Nhân, lại giống hệt Như Mộng Lệnh trên người hắn!
Cô Dao Thánh Nhân nói: “Như Mộng Lệnh có hai cái, do một người tặng, A Tà và ta mỗi người giữ một lệnh. Viên Như Mộng Lệnh của A Tà đã ở trong tay ngươi, nể mặt nàng, ta tự nhiên muốn chiếu cố ngươi một hai.”
Chẳng lẽ sự giúp đỡ Dao Tuyết dành cho hắn trong khoảng thời gian này, chỉ là vì A Tà, vì Như Mộng Lệnh?
Tô Tử Mặc trong lòng khẽ động, dường như nghĩ đến điều gì!
“Chắc hẳn ngươi cũng đã đoán được, ta trong tay đã có Như Mộng Lệnh, tự nhiên cũng biết được Đại Mộng Đạo Pháp.” Cô Dao Thánh Nhân nhàn nhạt nói: “Đối với ta mà nói, thời đại Thiên Hoang kia, chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Đại đạo của ta, chính là muốn hóa thân vào ngàn vạn mộng cảnh để tu luyện, Dao Tuyết trong miệng ngươi, chỉ là một trong số đó mà thôi.”
Lại là như vậy sao?
Vạn vật tất cả, đối với Cô Dao Thánh Nhân mà nói, chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Chính vì vậy, cảnh giới của Dao Tuyết mới không cách nào đột phá. Cũng chính bởi vì như thế, thi thể của Dao Tuyết mới biến mất không dấu vết.
Tỉnh mộng mà thôi.
Những việc ấy.
Đều là ảo ảnh trong mơ.
Những người ấy.
Cũng chỉ là khách qua đường vội vàng trong mộng.
Ai sẽ bận tâm đâu?
Ai lại sẽ nhớ kỹ một giấc mộng đã từng đâu?
Nguyên bản tất cả, cũng chỉ là mong muốn đơn phương của hắn mà thôi.
Tô Tử Mặc đứng ở bên này cầu đá. Cô Dao Thánh Nhân đứng ở trong thủy các.
Tô Tử Mặc yên lặng nhìn Cô Dao Thánh Nhân, hai người cứ như vậy ngăn cách nhau qua cầu đá, bốn mắt đối lập, không nhận ra nhau.
Cô Dao Thánh Nhân vẻ mặt hờ hững, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc, giống như đang nhìn một khách qua đường trong mộng. Lạnh nhạt, xa cách. Tô Tử Mặc trong lòng đau xót.
Giữa hai người, chỉ cách một cây cầu đá. Nhưng chính mấy trượng cầu đá ấy, lại tựa như ngăn cách nhau cả chân trời.
Trầm mặc thật lâu, Tô Tử Mặc mới nhẹ nhõm cười, nói: “Như vậy cũng tốt…”
Hắn nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Cô Dao Thánh Nhân, khẽ há miệng, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng lại dừng lại.
Hồi lâu sau, Tô Tử Mặc trong lòng, dường như cuối cùng đã buông bỏ điều gì đó.
Mặc kệ thế nào, chẳng cần biết nàng là ai, chỉ cần biết Dao Tuyết mà hắn ghi nhớ vẫn bình an vô sự, thế là đủ rồi.
Giữa hai người, mấy ngàn năm quen biết cũng được, một giấc mộng cũng được, tất cả đều đã thành quá khứ.
Tô Tử Mặc từ trong túi trữ vật, lấy ra một chiếc áo choàng dài cũ kỹ hơi bạc màu, xếp gọn gàng, nhẹ nhàng cúi người, đặt lên cầu đá.
“Đa tạ Cô Dao Thánh Nhân ban cho cơ duyên này, chúng ta… Hữu duyên gặp lại.” Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, chắp tay vái chào từ biệt, không dừng lại, quay người rời đi.
Tô Tử Mặc xoay người đi, không hề chú ý tới, khi nghe thấy mấy chữ “Hữu duyên gặp lại”, trong con ngươi bình tĩnh của Cô Dao Thánh Nhân, vẫn nổi lên một tia gợn sóng.
Lần đầu tiên hai người chia tay sau khi gặp gỡ, Tô Tử Mặc đã từng nói qua mấy chữ “hữu duyên gặp lại”. Nàng lúc đó từng cười nói, không phải hữu duyên, mà là nhất định sẽ gặp lại. Đoạn ký ức đã phủ bụi nhiều năm ấy, lại lần nữa tuôn hiện trong đầu nàng.
Đợi bóng người Tô Tử Mặc hoàn toàn biến mất, Cơ Dao Tuyết vẫn ngơ ngác nhìn hướng hắn rời đi, hốc mắt dần dần đỏ hoe. Nàng nhìn chiếc áo quen thuộc ở đầu kia cầu đá, đợi Tô Tử Mặc đi xa rồi, mới khẽ lẩm bẩm: “Duy chỉ… ngươi không phải giấc mộng ấy.”
Những việc ấy, những người ấy, rất nhiều nàng đã quên mất rồi. Duy chỉ bóng áo xanh lỗi lạc ấy, từ đầu đến cuối vẫn rõ ràng, vĩnh viễn khắc sâu trong ký ức nàng.
***
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà “ai cũng biết” đến giờ.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân Pokémon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua *Không Khoa Học Ngự Thú*.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.