» Chương 3319: Tô Điệp

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 23, 2025

Tô Tử Mặc nhìn nữ tử áo máu, chỉ cảm thấy tâm thần chấn động dữ dội, vẻ mặt hoảng hốt, nhất thời không biết đây là thực hay mơ, người này là thật hay huyễn.

Hai người đã chia xa hơn tám vạn năm.

Không như lần Điệp Nguyệt hóa bướm rời đi ở Bình Dương trấn, ở Trung Thiên thế giới, hai người đã sinh ly tử biệt.

Tô Tử Mặc thậm chí không biết rõ, phi thăng Đại Thiên thế giới, liệu mình có còn có thể gặp lại Điệp Nguyệt.

Khi gặp lại, Điệp Nguyệt sẽ là dáng vẻ thế nào.

Cho tới giờ khắc này, hắn mới biết rõ, Điệp Nguyệt vẫn là người mà hắn ngày đêm mong nhớ, mộng tưởng quấn quanh hồn phách, thậm chí còn trẻ hơn so với trước kia một chút.

Trên khuôn mặt thoải mái lười biếng, có thêm một chút nét thiếu nữ.

Tô Tử Mặc từng tận mắt thấy Điệp Nguyệt chết trước mặt mình.

Nỗi tuyệt vọng, nỗi bất lực, nỗi đau khổ ấy, từng khiến hắn đau đớn đến mức không muốn sống, chìm sâu vào đó.

Hắn rời xa cố nhân cố thổ, từng một mình lên đường, du hành ba ngàn giới, để giải tỏa nỗi đau trong lòng, nhưng vẫn khó thoát khỏi.

Chỉ ngay vừa rồi, khi hắn nhìn thấy Điệp Nguyệt trong chớp mắt, mọi đau xót, khổ sở đều tan thành mây khói.

Trong lòng hắn, chỉ còn lại niềm vui sướng vô tận.

Tô Tử Mặc hai mắt đỏ hoe, ánh mắt không rời nửa phân, chỉ si ngốc nhìn Điệp Nguyệt, thậm chí không dám cất tiếng làm phiền nàng.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Nữ tử áo máu đột nhiên khẽ hừ một tiếng, mở miệng nói: “Ngươi nhìn chằm chằm ta rất lâu rồi, thật vô lễ!”

Vừa nói, nữ tử áo máu vừa mở hai mắt, nhìn về phía Tô Tử Mặc.

“A?”

Nữ tử áo máu nhìn thấy dáng vẻ Tô Tử Mặc, khóe miệng khẽ bĩu môi, đôi mắt đẹp hiện lên ý cười, nói: “Ngươi người này ngược lại cũng thú vị, sao ta vừa nói ngươi một câu, ngươi liền vẻ mặt tủi thân như thế, mắt còn đỏ hoe?”

Tô Tử Mặc trong lòng khẽ run, ẩn ẩn sinh ra một tia bất an, vội vàng bước nhanh về phía trước, đi đến dưới cây đào, run giọng nói: “Điệp Nguyệt, ngươi không nhận ra ta sao?”

“Ta vì sao phải nhận ra ngươi?”

Nữ tử áo máu nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc một lát, lắc đầu nói.

Tô Tử Mặc thấy dáng vẻ Điệp Nguyệt, căn bản không giống như đang đùa giỡn với hắn, không khỏi thân hình thoắt một cái, sắc mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch vô cùng!

Trong đầu hắn, hiện ra lời nói của Tà Đế năm đó.

“Nàng ở Đại Thiên thế giới là tân sinh, chứ không phải trùng sinh.”

“Cái gọi là tân sinh, liền ý vị xóa đi tất cả dấu vết của thế này.”

“Ở Đại Thiên thế giới tân sinh, nàng có thể trở thành bất kỳ ai trong vạn tộc, cũng sẽ quên mất tất cả mọi thứ của thế này, bao gồm cả ngươi.”

Cuối cùng, vẫn bị Tà Đế nói trúng rồi.

Hai người trùng phùng, nhưng lại không quen biết.

Tô Tử Mặc trong lòng đau xót.

Niềm vui sướng vừa rồi, cũng bị chia ra rất nhiều.

Ngay lúc này, nữ tử áo máu lại nói: “Hơn nữa, ta cũng không kêu Điệp Nguyệt, ta gọi Tô Điệp.”

“A?”

Tô Tử Mặc ngây người một chút, hỏi: “Ngươi sao lại mang họ Tô, ai đặt tên cho ngươi?”

“Ta tự mình đặt.”

Nhắc đến việc này, trong mắt nữ tử áo máu lóe qua vẻ đắc ý, nói: “Ta được một đám bươm bướm nuôi lớn, chữ đầu tiên khi mở miệng nói chuyện là ‘Tô’, chữ đầu tiên nhận ra cũng là ‘Tô’.”

“Ta đoán, kiếp trước ta nhất định là một nhân vật không tầm thường, ‘Tô’ quan trọng với ta như thế, hẳn là dòng họ của ta. . .”

Lời nói của nữ tử áo máu chưa dứt, nhưng nhìn thấy Tô Tử Mặc hai mắt đỏ bừng, đã là nước mắt rơi đầy mặt.

Một thế luân hồi, Điệp Nguyệt hầu như quên mất tất cả kiếp trước, thậm chí quên mất chính mình.

Nhưng lại không quên hắn.

Trên cây đào, nữ tử áo máu nhìn Tô Tử Mặc bên dưới đã khóc đến không còn hình dáng, trong lòng khẽ run, không hiểu sao cảm thấy một trận đau lòng.

Nữ tử áo máu hai mắt nhắm lại, trầm mặc rất lâu, đột nhiên người nhẹ nhàng rơi xuống, đi đến trước mặt Tô Tử Mặc, dịu dàng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Ta tên Tô Tử Mặc.”

Tô Tử Mặc khóc đỏ hai mắt, khẽ giọng trả lời.

“A.”

Nữ tử áo máu nhìn như tùy ý đáp một tiếng.

Tô Tử Mặc tiện tay lau đi nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, nói: “Điệp cô nương, ta muốn kể cho ngươi một câu chuyện, ngươi có muốn nghe không?”

“Vậy phải xem ngươi kể có hay không đã.”

Nữ tử áo máu khẽ mỉm cười.

Tô Tử Mặc gật đầu, cố hết sức bình phục tâm thần, lộ ra vẻ hồi ức, khẽ giọng nói: “Trên Thiên Hoang đại lục có một trấn nhỏ, tên là Bình Dương trấn.”

“Trong trấn nhỏ có vị thư sinh, sở hữu một tòa trạch viện của riêng mình, trong sân cũng trồng một gốc cây đào như thế này.”

Vừa nói, Tô Tử Mặc vừa chỉ vào cây đào bên cạnh.

Mặc kệ thế nào, Điệp Nguyệt cuối cùng vẫn nhớ một vài điều.

Nếu không phải vậy, nơi nàng ở gần đó, sẽ không trồng những cây đào này.

Tô Tử Mặc tin tưởng, đoạn thời gian ở Bình Dương trấn, vẫn để lại ấn tượng cực sâu trong lòng Điệp Nguyệt.

Hắn hy vọng dùng cách này, để gọi tỉnh ký ức kiếp trước của Điệp Nguyệt.

Tô Tử Mặc tiếp tục nói: “Thư sinh thường ngày vẫn bình thường không có gì lạ, chẳng qua chỉ là đọc sách viết chữ, cho đến một ngày, hắn ra ngoài gặp phải một vị nữ tử áo bào đỏ bị thương nặng hôn mê, liền đem nàng cứu về. . .”

Tô Tử Mặc kể lại từ lần đầu hai người gặp gỡ, cho đến khi Điệp Nguyệt rời đi, lưu lại cho hắn ba món lễ vật, rồi hắn không ngừng tu hành, đuổi theo bước chân Điệp Nguyệt, đến Trung Thiên thế giới, hai người cuối cùng gặp nhau. . .

Lại đến hai người nắm tay chiến đấu trời đất, đạp đổ Thiên Đình, cuối cùng Điệp Nguyệt chết dưới tay Phạn Thiên Quỷ Mẫu. . .

Câu chuyện này, cực kỳ dài dằng dặc.

Tô Tử Mặc chìm sâu vào hồi ức đã từng, bất tri bất giác, liền đã kể ba ngày ba đêm.

Hắn cũng chưa phát giác, thời gian lâu như vậy, trên mặt nữ tử áo máu, lại không hề lộ ra nửa điểm sốt ruột, cứ lặng lẽ nghe hắn nói, chưa bao giờ cắt ngang.

Ngược lại khi hắn kể đến chỗ động tình, trong mắt nữ tử áo máu nhìn hắn, sẽ còn lóe qua một vẻ ôn nhu.

Toàn bộ câu chuyện kể xong, Tô Tử Mặc mới hoàn hồn, nhẹ thở ra một hơi.

“Câu chuyện rất đặc sắc.”

Nữ tử áo máu nhàn nhạt cười nói: “Ngươi không phải muốn nói, thư sinh trong chuyện xưa là ngươi, còn nữ tử áo bào đỏ chính là kiếp trước của ta sao?”

“Ngươi không tin phải không?”

Tô Tử Mặc không nghĩ đến kể ra tất cả kiếp trước, vẫn không có bất kỳ tác dụng gì, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng.

Trong lòng hắn khẽ động, vội vàng từ túi trữ vật lấy ra một cuộn bức họa, trải ra trước mặt nữ tử áo máu.

Trên cuộn bức họa ấy, vẽ hai người, một nam một nữ.

Nam tử tóc đen áo xanh, mắt sáng như đuốc, chính là Tô Tử Mặc.

Nữ tử áo máu đến từ đâu đó, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, chính là Điệp Nguyệt.

Đây là một bức họa mà họa tiên Mặc Khuynh đã tặng cho Tô Tử Mặc trước khi hắn phi thăng.

“Điệp cô nương, ngươi nhìn.”

Tô Tử Mặc chỉ vào hai người trên bức họa, nói: “Đây là một vị cố nhân ở Trung Thiên thế giới tặng cho, người trong bức tranh, chẳng phải là chúng ta sao?”

Nữ tử áo máu dựng mắt nhìn bức họa này một lát, ánh mắt rơi vào một hàng chữ nhỏ ở góc dưới bên phải bức họa, khẽ giọng đọc ra: “Nguyện Tô sư đệ sớm ngày tìm thấy nàng, dắt tay đời này.”

Nữ tử áo máu nhìn hàng chữ này, ngửi mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ bức họa, đột nhiên hỏi: “Đây là một vị nữ tử tặng cho ngươi sao?”

“Đúng.”

Tô Tử Mặc vô thức gật đầu, nói: “Họa tiên của Càn Khôn thư viện, Mặc Khuynh sư tỷ.”

“Cái này Mặc Khuynh sư tỷ, sao ta chưa từng nghe ngươi nói tới?”

Nữ tử áo máu nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc, cười như không cười hỏi.

“Ta. . .”

Tô Tử Mặc nhất thời bị hỏi khó.

Hắn vừa rồi trong câu chuyện, phần lớn đều muốn kể lại nỗi nhớ nhung đối với Điệp Nguyệt, những người khác tự nhiên có thể bớt thì bớt.

Đột nhiên!

Tô Tử Mặc trong lòng chấn động, phản ứng lại, khó mà tin nổi nhìn Điệp Nguyệt, thần tình kích động, cũng không đoái hoài nhiều, tiến lên bắt lấy hai tay Điệp Nguyệt, run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi nhớ lại rồi, đúng không?”

Trên khuôn mặt Điệp Nguyệt nổi lên một vệt đỏ ửng, cũng chưa giãy thoát, nhìn Tô Tử Mặc ánh mắt tràn đầy nhu tình, nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Tử Mặc một trái tim cơ hồ muốn nổ tung, máu nóng như sôi, liền vội hỏi: “Khi nào vậy?”

“Ngay lúc ngươi khóc nhè đó.”

Điệp Nguyệt mím môi mỉm cười.

Tô Tử Mặc mặt đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cực kỳ khoái hoạt.

Lúc hắn khóc lớn, đoạn câu chuyện vừa rồi còn chưa kể xong đâu.

Tô Tử Mặc nói: “Sao ngươi không nói sớm, làm hại ta. . .”

Điệp Nguyệt dịu dàng nói: “Chúng ta rất lâu không gặp, muốn nghe ngươi kể cho ta một chút, dù kể ba ngày ba đêm, cũng cảm thấy chưa đủ.”

Tô Tử Mặc nghe được trong lòng một nóng, hai cánh tay vờn quanh, ôm Điệp Nguyệt vào lòng.

Hai người cảm nhận được nhịp tim của đối phương, ôm chặt lấy nhau, gần như dùng hết toàn lực, tựa hồ sợ đối phương lại một lần nữa rời đi.

Và lần này, hai người biết rõ, sẽ không có ai có thể chia cắt bọn họ.

***

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt Quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 3379: Vĩnh hằng thánh vương (lớn kết cục )

Chương 3378: Thế giới mới

Chương 3377: Hủy diệt!