» Chương 4:
Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 23, 2025
Cơn đau nhức kịch liệt khiến ngũ quan hắn méo mó. Ngay sau đó, hắn bị một cây liệp xoa giáng mạnh xuống vai, xương cốt như muốn gãy rời, đau đớn khiến hắn lảo đảo ngã vật xuống đất.
Tình cảnh Mã Dương cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn vừa ngóc đầu lên khỏi tuyết liền bị Tần Minh một cước đá thẳng vào mũi. Cơn đau kịch liệt này xen lẫn cảm giác buốt óc khiến hắn không thể nhịn nổi, “Ngao!” một tiếng hét thảm, nước mắt giàn giụa, ngã lăn trong đống tuyết không ngừng giãy giụa.
Vương Hữu Bình nghe thấy động tĩnh không ổn liền chui vào lớp tuyết đọng sâu hoắm, không dám thò mặt ra. Kết quả, hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng đau nhói, mũi xiên thép sắc nhọn đâm rách y phục hắn, khiến máu tươi rịn ra.
“Đừng mà… Đừng giết ta!” Thanh âm hắn run rẩy, bờ môi không ngừng run lên. Điều khiến hắn xấu hổ và khó chịu hơn cả là hắn đã tè ra quần. Hắn thực sự sợ mình bị đâm xuyên tim.
Tần Minh không có ý định lấy mạng hắn. Dựa vào xúc cảm, hắn chỉ đâm rách da, vừa đủ để rịn chút máu.
Hắn chọc Vương Hữu Bình lòi ra, sau đó nhấc chân đá văng hắn xa chừng ba mét, khiến hắn lần nữa ngã nhào vào đống tuyết.
“Tần… Minh.”
“Minh ca, chúng ta đều là người cùng thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Minh ca ra tay lưu tình! Lần này chúng ta sai rồi.”
Khi nhận ra đối phương là ai, lại nhìn thấy mũi xiên thép hàn quang lấp lánh trong tay Tần Minh chĩa thẳng vào họ, ba người lập tức sợ khiếp vía.
Kỳ thật trên người bọn họ đều có mang đao và côn, nhưng khi thấy Tần Minh hung hãn, đằng đằng sát khí như vậy, trong lòng đã nảy sinh ý lùi bước. Lại thêm đều bị thương, hèn nhát đến mức không dám phản kháng.
Ngày thường bọn hắn hiếp yếu sợ mạnh, thật muốn gặp phải kẻ khó nhằn, căn bản không dám gây sự.
Hành vi của ba người tuy đáng hận, nhưng Tần Minh cũng chưa đến mức vì thế mà giết người. Một trận “giáo dục” kịch liệt là điều không thể tránh khỏi. Hắn dùng xiên thép chĩa vào người họ, buộc họ ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất.
Sau đó, hắn “thập tử nhất sinh” đánh cho một trận tơi bời, coi như đủ để hoạt động gân cốt.
Cuối cùng, ba người mặt mũi sưng vù, bầm dập, trong miệng tràn đầy bọt máu, rên rỉ thảm thiết một hồi lâu, chỉ sau khi bị cảnh cáo nghiêm khắc mới được buông tha.
Tần Minh cảm thấy, loại người này ngoài mạnh trong yếu, kẻ muốn làm chuyện tàn ác, hung hãn nhưng lại không có đủ lá gan lẫn thực lực. Một trận giáo huấn mạnh tay như vậy cũng đủ để họ nhớ đời.
Cùng lúc đó, bên ngoài khu rừng nơi Tần Minh và sinh vật biến dị đang giằng co, một con lừa từ nơi xa xôi, trên vùng đất trống trải ung dung đi tới. Nó tỏ ra rất quen thuộc con đường phía trước, như muốn tiến sâu vào trong núi.
Trên lưng lừa lại có một con chồn. Nó trắng muốt như tuyết, không một sợi tạp mao. Trong kỷ nguyên mà mặt trời đã lặn và chưa bao giờ mọc lại này, sinh linh màu trắng là điều tương đối hiếm thấy.
Nó không hiếu động như những tiểu động vật bình thường. Ngược lại, nó vô cùng trầm tĩnh, thậm chí có thể nói là “lão thành”, khoanh chân ngồi trên lưng lừa, lại còn cưỡi lừa ngược, mặt hướng về phía sau.
Đây không giống một động vật hoang dã chút nào. Thần thái của nó càng giống một nhân loại trầm ổn, hai mắt thâm thúy, không nhanh không chậm cưỡi lừa đi đường.
Sinh linh biến dị từng bị Tần Minh bức lui, khi thấy con lừa tới gần, đột nhiên nhào tới. Nhưng khi nó phát hiện con chồn trắng tuyết trên lưng lừa, liền phút chốc dừng bước, sau đó quay người chui tọt vào rừng rậm, vùi đầu vào lớp tuyết đọng dày cộp, thân thể khẽ run rẩy.
Con lừa cũng chẳng hề kinh hãi, chỉ hờ hững liếc nhìn sinh vật kia một cái, giống như ngựa già biết đường, chở con chồn an tĩnh không tiếng động đi sâu vào trong núi.
…
Hỏa Tuyền đang nhìn, song thụ đen trắng chập chờn.
Tần Minh tăng tốc bước chân. Một lát sau, khi đặt chân đến cửa thôn, hắn mới hoàn toàn thả lỏng.
“Tần Minh trở về!” Một người đang chẻ củi, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy hắn.
Rất nhanh, mấy cánh cửa viện dọc con đường đều bật mở.
Chuyện Tần Minh một mình mạo hiểm ra ngoài sớm đã lan truyền khắp nơi, rất nhiều người đều đang suy đoán, liệu hắn có thể sống sót trở về hay không, và liệu có thu hoạch được gì không.
“Đêm vừa buông xuống, hắn đã võ trang đầy đủ lên đường rồi…”
Song Thụ thôn không lớn, dọc đường nghe thấy động tĩnh, thôn dân đều ra.
Các nhà đều có Thái Dương Thạch, chiếu rọi ra ánh lửa đỏ rực, khiến cả con đường cũng có một vệt sáng nhàn nhạt.
Mọi người nhìn thấy Tần Minh vác cây liệp xoa, trên đó treo một con sóc đỏ, lập tức lặng ngắt như tờ.
Cái này cùng bọn hắn tưởng tượng hoàn toàn không giống.
Lục Trạch bước nhanh tới, nhìn thấy Tần Minh bình yên vô sự, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nỗi lòng lo lắng đã được trút bỏ.
Là một người thực tế, hắn phá vỡ sự yên tĩnh, nói: “Mọi người đều nói ngươi lên núi săn gấu, kết quả ngươi đây là… bắt con sóc?”
“Ta còn thăm dò hang ổ của nó nữa.” Tần Minh cười nói.
Mọi người chú ý tới hắn đang cõng một túi da thú, đã hiểu bên trong là gì, trong khoảnh khắc đều trở nên nóng mắt.
Sau đó, đám người phát hiện lông con sóc kia đỏ rực, ẩn ẩn phát sáng, đây rõ ràng là một sinh vật biến dị, giá trị tuyệt đối không hề thấp.
“Ngươi lần này ra ngoài không chỉ an toàn, thu hoạch cũng không nhỏ.” Lão Lưu ở cửa thôn cảm khái.
Một vài thôn dân thừa cơ hỏi thăm, bên ngoài có an toàn không?
Tần Minh kể chi tiết những gì đã trải qua trên đường đi. Hắn không dám lừa dối hàng xóm, bởi lẽ nếu vậy sẽ xảy ra chuyện liên quan đến nhân mạng.
Nghe nói khu vực bên ngoài sơn lâm có sinh vật biến dị nguy hiểm ẩn hiện, sắc mặt mọi người đều thay đổi, trong thời gian ngắn vẫn không thể tùy tiện ra ngoài một mình.
Sau đó, Tần Minh cũng không giấu giếm, đề cập đến hành vi của ba người Mã Dương, Hồ Dũng, Vương Hữu Bình, lập tức dẫn tới sự oán giận của già trẻ trong thôn.
“Thật là không biết xấu hổ! Tự mình không dám vào núi, lại muốn ra tay độc ác với người cùng thôn, đây không chỉ là muốn cướp công, mà còn muốn đoạt mạng người ta sao?”
Ba người Mã Dương, Hồ Dũng, Vương Hữu Bình đỡ nhau, khập khiễng vừa ló mặt ở cửa thôn, liền bị Lục Trạch dẫn người đánh cho một trận thật đau nữa.
“Lục ca, Dương thúc, Lưu đại gia, đừng đánh nữa, cứu mạng a!” Ba người mũi dãi máu me, đông cứng trên mặt, tê tâm liệt phế kêu thảm một trận, chủ yếu là vì bọn hắn đã chọc giận quá nhiều người, ngày thường đã có rất nhiều người ngứa mắt bọn hắn rồi.
Tần Minh cho mỗi đứa hài tử trên đường một nắm quả hạch lớn, lập tức khiến đám hài tử reo hò không ngớt.
Sau đó, hắn nhìn thấy Chu a bà, sắc mặt nàng tái nhợt, đang tựa vào cánh cửa viện. Hắn bước nhanh tới, cũng không cho phép nàng nói thêm điều gì, liền để lại cho nàng một ít hoa quả khô.
…
“Tiểu thúc, ngươi quá lợi hại, hạt đào rừng ăn ngon quá, còn có hạt thông thơm ơi là thơm!”
Trong nhà Tần Minh, Văn Duệ không ngớt lời ca ngợi, vui vẻ đến lạ thường, mỗi loại hoa quả khô đều nếm một lần, cái miệng nhỏ nhắn căn bản không thể ngừng lại.
“Cháo táo, ngon, ngọt!” Tiểu Văn Huy chừng hai tuổi, mồm miệng còn chưa rõ, đang ăn món táo đỏ nghiền nhuyễn sau khi chưng chín và bỏ hạt, liền “chụt” một tiếng hôn lên má Tần Minh.
Bên cạnh đó, con sóc đỏ bị treo trên liệp xoa từ trạng thái hôn mê thức tỉnh, mở to mắt nhìn thấy mấy người đang lật tung “tài sản” của mình, lập tức tuyệt vọng.
“Không hổ là biến dị sinh linh, siêng năng lại tháo vát, chứa trọn ba mươi mấy cân đồ ăn.” Lương Uyển Thanh tán thán nói.
Đôi mắt sóc đỏ trừng đến căng tròn, như muốn phun ra lửa.
Lúc này, Lục Trạch nghiêm túc mở miệng: “Tiểu Tần, ta thấy thân thể ngươi đã hồi phục gần như hoàn toàn, nên nghiêm túc cân nhắc chuyện ‘Tân sinh’ rồi.”