» Q.1 – Chương 9: Phản giết
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 23, 2025
Vương Hải Xuyên sắc mặt đỏ bừng, “Muốn đánh thì đánh, nói lời vô ích làm gì!”
Người đàn ông xấu xí cười khẩy nói: “Không phải ta xem thường các ngươi, thật muốn đánh, các ngươi không một ai chạy thoát được. Đương nhiên, bây giờ vẫn còn cơ hội, một, hai…”
Lưu Đào thu lại nụ cười, giọng lạnh lùng nói: “Các hạ thật sự muốn gây khó dễ cho chúng ta sao?”
“Năm, sáu, bảy…” Người đàn ông xấu xí không đáp lời, như thể nhìn xác chết mà chằm chằm vào mọi người.
Diệp Trần và Lưu Đào liếc nhau, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng.
“Chín! Giết bọn họ cho ta!” Vừa dứt lời, người đàn ông xấu xí rút đại đao, lăng không nhảy lên, tấn công về phía mấy người.
Người bình thường cho rằng bọn chúng sẽ đếm đến mười mới ra tay. Kỳ thực đây là một thủ đoạn của bọn chúng, thường xuyên được sử dụng khiến đối thủ bất ngờ, trở tay không kịp. Mà tên đàn ông xấu xí kia tên là Ma Ngũ, là một ác đồ giang hồ lưu vong từ thành thị khác tới. Hắn từng làm hộ vệ trong một gia tộc họ Vương nhỏ, sau này thèm thuồng tư sắc của tiểu thư Vương gia, dứt khoát làm liều, thừa dịp đêm tối nhục giết nàng. Thủ đoạn tàn nhẫn của hắn khiến người ta căm phẫn đến lộn ruột.
Lưu Đào, Vương Hải Xuyên và những người khác đều hoảng sợ, chỉ có Diệp Trần là đã sớm có chuẩn bị. Điều này không phải vì hắn có kinh nghiệm giang hồ phong phú — kỳ thực hắn căn bản chẳng có kinh nghiệm giang hồ gì, chỉ là do linh hồn lực cường đại nên có thể phát hiện sự lừa dối từ những cử động rất nhỏ của Ma Ngũ.
Nội khí thúc giục đến cực hạn, thân thể Diệp Trần hơi nghiêng, hai tay cầm kiếm vọt ngang ra, sử dụng thức thứ tám của Hành Vân kiếm pháp: ‘Hành Vân Lưu Thủy’.
Ma Ngũ sững sờ, vốn tưởng rằng mình có ý vô tình, nào ngờ lại là cố tình gặp cố tình, cuối cùng ngược lại để cho hắn trở tay không kịp.
Thoáng như tốc độ ánh sáng, lưỡi đao của Ma Ngũ lệch lạc, ma sát với Tinh Cương Kiếm của Diệp Trần mà lướt qua.
“BOANG…! Phốc phốc!”
Trong những tia lửa văng khắp nơi, bên hông Ma Ngũ bị kéo lê một vết kiếm, tí ti máu tươi rỉ ra, chỉ chịu chút ít vết thương ngoài da.
Mọi người không dám tin vào hai mắt của mình. Một võ giả Luyện Khí cảnh tầng thứ sáu vậy mà một kiếm làm bị thương võ giả Luyện Khí cảnh tầng thứ mười, thật sự là kỳ lạ!
Thật tình không biết Diệp Trần đã ở thầm kêu đáng tiếc. Vừa rồi Ma Ngũ phản ứng chậm một chút, một kiếm đó của hắn tuyệt đối có thể tạo ra trọng thương. Lui thêm bước nữa, nếu công lực của đối phương kém một chút, lưỡi đao đã không thể bắn ra công kích của hắn, vết kiếm cũng có thể sâu thêm một tấc. Đây chính là lực sát thương của Hành Vân kiếm pháp khi luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, không phải vũ kỹ phẩm cấp cao có thể gây tổn thương cho người.
“Võ giả Luyện Khí cảnh tầng thứ mười quả nhiên không thể khinh thường.” Một kiếm vô công, kiếm thứ hai của Diệp Trần đã tới, là thức thứ chín của Hành Vân kiếm pháp: ‘Dạ Quang Động’.
Trong chốc lát, kiếm quang u ám như nước tràn ngập ra, phảng phất không khí không còn là không khí, mà là đầm nước sâu thăm thẳm dưới đêm khuya, thâm bất khả trắc.
“Đáng chết, kiếm pháp cảnh giới của tiểu tử này sao lại cao đến như vậy?”
Đầu Ma Ngũ tê rần, chợt ánh mắt lộ ra vẻ liều mạng. Đại đao mang theo thế phá không, như tia chớp bổ về phía một điểm trung tâm của kiếm quang như nước, cố gắng phá hủy kiếm thế của đối phương, nếu không cục diện sẽ bất lợi cho hắn.
Hô!
Một kích đầy lực đạo rơi vào khoảng không, Ma Ngũ quá sợ hãi. Hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, vội vàng lui về phía sau.
Diệp Trần tựa hồ đoán trước cục diện này, bước xa lao ra, kiếm thế trong tay biến đổi, mang theo một vòng độ cong xinh đẹp phản chọn trở về, chính là Cô Phong Thập Tam Kiếm hiểm ác.
Trong mắt Ma Ngũ hiện lên hung quang, tay trái tràn ngập nội khí chụp về phía mũi kiếm, quát: “Đáng giận tiểu quỷ, đi chết đi!”
Oanh!
Võ giả Luyện Khí cảnh tầng thứ mười không phải dễ giết như vậy. Khí kình cuồng bạo bộc phát, chấn bay thân thể Diệp Trần.
Nào ngờ Diệp Trần phảng phất đã mất đi sức nặng, bay bổng điểm xuống mặt đất, chợt khí thế đột nhiên thay đổi, như núi cao sụp đổ lần nữa bức tới, kiếm quang xinh đẹp một điểm tức thấu.
Xùy!
Mũi kiếm đâm vào cổ Ma Ngũ, xuyên thủng ra phía sau gáy, gọn gàng mà linh hoạt.
Một võ giả sắp sửa trở thành Ngưng Chân Cảnh cứ như vậy bị Diệp Trần một kiếm chọn giết, thoải mái như uống trà ăn cơm, cũng khiến Diệp Trần sơ bộ hiểu rõ sức chiến đấu của bản thân đạt đến mức nào, quan trọng nhất là lực sát thương của Cô Phong Thập Tam Kiếm rốt cuộc cường đại đến cỡ nào.
Rút kiếm và rũ sạch vết máu trên đó, Diệp Trần cố gắng gạt bỏ tạp niệm sau khi giết người. Hắn quay đầu nhìn quanh, phát hiện những người khác cũng đã chiến đấu đến cùng một chỗ. Bảy tám tên đại hán hung ác đang vây quanh Lưu Đào năm người phát ra công kích, tiếng binh khí va chạm phảng phất rang đậu, nối thành một mảnh.
“Cút cho ta!” Lưu Đào tu vi cao nhất, song chưởng liên hoàn bổ ra, lập tức chấn khai mấy người.
Nhưng có một người lại chỉ lui ba bước, quần áo trước ngực vỡ ra, thân thể lông tóc vô thương.
Đồng tử Lưu Đào co rút lại, “Hoành luyện công phu!”
Người nọ mặt rộng rãi, thân cao hai mét, lưng hùm vai gấu, cơ ngực cao cao vạm vỡ như tòa núi nhỏ, bền chắc như thép, ẩn ẩn còn hiện ra màu xanh đen, không giống thân thể người thường.
“Hắc hắc, công phu ta tu luyện là Thiết Bố Sam, thêm vào mỗi ngày dùng rượu thuốc xoa bóp ngâm, sớm đã luyện được mình đồng da sắt. Chỉ cần một ngụm nội khí không tiêu tan, mặc ngươi đánh bao nhiêu lần đều không hề hấn gì, đến đây!”
“Muốn chết!”
Người nói chuyện chính là Vương Hải Xuyên. Hắn cầm Thanh Long Kích trong tay quét ngang một vòng, đẩy lui mấy người đang vây công hắn, chợt thân thể lại xoay chuyển, nhất thức Hồi Mã Thương đâm thẳng về phía đối phương.
Gã hán tử cao lớn kia không dám chậm trễ, phải biết rằng Thiết Bố Sam dù có luyện xuống dưới thế nào cũng không thể luyện nhục thể thành sắt thép cứng rắn. Bình thường độn khí hắn không sợ, nhưng bị bén nhọn lợi khí đâm trúng thì cũng xong đời. Huống chi thức này của Vạn Hải Xuyên sắc bén bá đạo, e rằng ngay cả thiết giáp cũng có thể đâm thủng.
Hai tay hợp thành chữ thập, gã hán tử cao lớn thoắt cái bắt lấy báng thương Thanh Long Kích, không cho nó tiến thêm.
Nắm bắt được cơ hội, Lưu Đào phi thân rơi xuống trước người đối phương, một chưởng bay bổng vỗ lên.
PHỐC!
Như thể bị chùy sắt giáng xuống, khóe miệng gã hán tử cao lớn rỉ ra tơ máu, ngực bị ấn ra một chưởng ấn nhàn nhạt, xanh hồng một mảnh.
Đúng lúc này, hai gã đại hán hung ác thừa cơ xông thẳng tới Lưu Đào.
Lưu Đào thầm kêu không xong. Vừa rồi tuy nhiên một chưởng đả thương gã hán tử cao lớn, nhưng hai tay cũng bị phản tác dụng lực chấn đến run lên, một hơi không thể vận lên được.
Vương Hải Xuyên cũng hữu tâm vô lực. Những gã đại hán hung ác lúc trước bị hắn bức lui càng thêm điên cuồng phản công trở lại, khiến hắn có cảm giác không thể chống đỡ nổi.
Ngược lại, Diêu Tinh và song bào thai huynh đệ vẫn còn có thể chống đỡ được, dù sao bọn họ là cục diện một chọi một.
Ngay lúc Lưu Đào cũng sắp bị đánh chết, một vòng kiếm quang thanh lệ sáng chói đột ngột bắn tới, lăng không vặn vẹo hai cái, máu tươi bão táp tuôn ra từ cổ hai gã đại hán hung ác kia, bọn chúng thẳng tắp ngã xuống.
Một kiếm đắc thủ, Diệp Trần không hề ngừng lại, một chiêu ‘Tầm Khích’ đâm trúng tim một tên đại hán hung ác khác, giúp Vương Hải Xuyên giảm bớt áp lực.
“Cảm ơn!” Thoát chết trong gang tấc, sắc mặt Lưu Đào hơi tái, cảm kích nói.
Diệp Trần gật đầu, “Trước giết bọn chúng đi rồi nói sau.”
Kỳ thực sau khi giết chết Ma Ngũ, vận mệnh của bọn chúng đã được định đoạt, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, ngoại trừ người đàn ông tu luyện Thiết Bố Sam, những kẻ khác chết tổn thương gần hết. Còn về phía Diệp Trần, ngoài hắn và Lưu Đào ra, những người khác đều ít nhiều mang theo vài vết thương.
“Chạy đi đâu!” Vương Hải Xuyên phát giác gã hán tử cao lớn muốn chạy trốn, Thanh Long Kích dài hai mét mang theo tiếng xé gió sắc nhọn bắn ra.
Xoạt!
Gã hán tử cao lớn thân kinh bách chiến, thân thể lệch lạc, hiểm lại càng hiểm né qua Thanh Long Kích.
Tuy nhiên thoát được hòa thượng nhưng không thoát được miếu. Diệp Trần người theo kiếm đi, một kiếm liền rách nát Thiết Bố Sam của đối phương, đâm thủng trái tim hắn.