» Chương 24: Đại án

Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 23, 2025

Dưới màn đêm buông xuống, núi non trùng điệp hiện rõ, tuyết trắng mênh mang phủ kín cánh rừng. Quái điểu lượn lờ ở tầng trời thấp, thỉnh thoảng lại có tiếng sơn thú gầm gừ vọng đến từ bốn phía.

Mặc cho những bông tuyết lạnh buốt vương trên lọn tóc, Tần Minh vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Mặc dù chuyến lên núi hôm nay cực kỳ mạo hiểm, nhưng thu hoạch lại vượt xa mong đợi. Hắn đã có đủ “Tư lương” cho lần tân sinh thứ hai, điều này có nghĩa là thực lực của hắn sẽ tăng tiến vượt bậc.

Tần Minh đứng lặng trong gió tuyết, đưa mắt nhìn cánh rừng nhuộm một màu huyết sắc đỏ thẫm. Hắn vốn không muốn hành động như vậy, nhưng đối phương đã không cho hắn lựa chọn nào khác. Nếu đối phương đã “ban tặng” hắn trọng lễ như vậy, hắn đương nhiên phải an táng người đoan chính. Kẻ đã khuất nên được nghỉ ngơi, chết rồi cũng đừng nên mặc băng lãnh hộ giáp. Hắn lột bỏ ô kim giáp trụ, thuận tiện vơ vét từ đầu đến chân, rồi ném thi thể vào sâu trong rừng. Tự khắc sẽ có sơn thú lo liệu chuyện đưa tang cho hắn.

“Hảo kiếm!” Tần Minh dùng tay vuốt ve thanh trường kiếm trong suốt như dòng thanh tuyền, nhẹ nhàng vung lên trong màn đêm. Kiếm quang rực rỡ như một dải lụa vắt ngang không trung. Thế nhưng, hắn lại không thể mang nó ra khỏi núi lớn, điều này khiến hắn vô cùng tiếc nuối. Thanh kiếm này mạnh hơn nhiều so với trường đao của Phó Ân Đào. Khi hắn dùng đao chém Huyết Xà, trên đao đầy những lỗ hổng. Nhưng nam tử mặt xanh đen kia dùng thanh kiếm này chém giết Huyết Xà xong, kiếm vẫn sắc bén, bóng loáng như gương.

Tần Minh nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, nơi nào cần an táng thì an táng, nơi nào cần chôn cất thì chôn cất. Những kẻ này đến từ Xích Hà thành, nhất định phải thu thập sạch sẽ không để lại dấu vết. Bất kể là thanh trường kiếm kia, hay bộ giáp đen của chủ nhân nó, đều là những vũ khí tốt nhất mà hắn có thể chạm tới hiện giờ, nhưng cũng chỉ có thể lưu lại trong núi lớn này. “Khi nào cần dùng đến thì lại đào lên vậy.”

Hiển nhiên, vũ khí mà Phó Ân Đào, Phùng Dịch An và những kẻ khác để lại đều đã có thể bỏ đi. Trong quá trình đối phó Huyết Xà lần này, chúng đã hư hại nghiêm trọng. Mấy kẻ đó trên người đều có Dạ Ngân, riêng nam tử có thực lực mạnh nhất còn mang theo mười ba mai Trú Kim.

“Quả nhiên, người không tiền của phi nghĩa không giàu, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập.” Tần Minh cảm thán. Nhưng những Trú Kim nhuốm máu này, hắn cũng không muốn gặp thêm nữa. Đáng tiếc, thứ hắn coi trọng nhất là Minh Tưởng thuật và Ý Khí công thì căn bản không có. Suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu, lên núi mạo hiểm ai sẽ mang theo kinh văn bí sách?

Tần Minh đạp bước trở về. Trên đường, hắn săn được một con trâu rừng hình thể khổng lồ. Sau khi làm sạch nội tạng, hắn nhét Huyết Xà vào bụng nó rồi khâu lại. Suốt dọc đường không có gì bất ngờ, hắn thuận lợi về đến nhà.

“Phó Ân Đào, Phùng Dịch An bọn hắn chết đã hai ngày rồi, sao chuyện còn chưa bùng ra nhỉ?” Tần Minh ước chừng, chắc cũng sắp rồi. Dù sao, đám tuần sơn giả đi đối phó Huyết Xà kia từng phái người nhìn trộm cứ điểm của Phó Ân Đào, phát hiện vài tòa nhà gỗ đã biến mất không thấy. Trên thực tế, ngay ngày hôm sau khi Phó Ân Đào, Phùng Dịch An và những kẻ khác biến mất, đã có người cảm thấy bất thường. Bởi vì dung dịch thôi hóa cần thiết để trồng Hắc Nguyệt trong Hỏa Tuyền đã được điều chế xong, nhưng đến thời gian lấy thì người phụ trách tổ tuần sơn lại không đến. Khi liên tiếp hai ngày không thấy Phó Ân Đào xuất hiện, mà Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong cùng mấy người kia cũng không đi Ngân Đằng trấn lêu lổng, những người liên quan ý thức được có lẽ đã xảy ra chuyện.

Tần Minh sau khi ăn xong bữa trưa, bắt đầu chăm chú luyện đao. Hắn đứng trong sân vung cán dài ô kim chùy, dần dần cuốn theo đầy sân bông tuyết. Khi hắn dẫn động, tuyết lông ngỗng bay tán loạn, đại chùy phá không, lại mơ hồ vang lên tiếng phong lôi. Mãi đến khi thân thể nóng hổi, hắn tung ra một chùy đao mạnh nhất, chấn động đến phong tuyết đầy trời nổ tung, hắn mới thu chùy, mồ hôi đầm đìa đứng giữa sân, cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Tần Minh đối với những đao thức chém giết ghi trên Đao Phổ lại có lĩnh ngộ mới. Hắn đứng yên tại chỗ thật lâu, nắm bắt những cảm giác đó để dụng tâm phỏng đoán. Sau đó, hắn lại bắt đầu nghiên cứu “Hòa Quang Đồng Trần” quan tưởng tĩnh hư, che đậy sinh cơ, thần khí mờ ảo. Càng thâm nhập, hắn càng có tâm đắc.

Đêm nhẹ nhàng dần kết thúc, Hứa Nhạc Bình với vẻ mặt vô cùng ngưng trọng từ bên ngoài trở về, sau đó gọi tất cả tân sinh giả trong thôn lại. “Lần này xảy ra chuyện lớn!” Hắn thốt ra mấy chữ đơn giản lập tức khiến tất cả mọi người đều căng thẳng.

“Tình huống thế nào?” Có người hỏi.

“Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong bọn người rất có thể… bị sơn quái cho một tổ bưng, phốc!” Nói đến cuối cùng, vẻ mặt Hứa Nhạc Bình không giữ được nghiêm nghị, nhịn không được bật cười một tiếng. Rất nhanh hắn lại thu liễm, dù sao loại chuyện này không thể hiện rõ quá mức, thật sự truyền ra ngoài có thể sẽ gây ra một số phiền phức. Nhưng khóe mắt đuôi lông mày hắn giãn ra, ngay cả động tác uống trà cũng trở nên nhẹ nhàng.

“Thật hay giả?” Dương Vĩnh Thanh bật đứng dậy, đây thật sự là sự kiện lớn.

Hứa Nhạc Bình gật đầu, nói: “Bọn hắn biến mất hai ngày, ước chừng đã dữ nhiều lành ít.”

Lưu lão đầu tuổi tác lớn, căn bản không quan tâm điều gì, trực tiếp lên tiếng: “Tê, trong núi lớn thật sự là khủng bố a, Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong đám cẩu vật kia thế mà đều đã chết? Sơn quái này sợ là muốn trở thành Sơn Thần đi!”

“Hứa thúc làm sao mà biết được?” Tần Minh mở miệng hỏi thăm, thân là người tự mình trải qua, hắn không thể nào biểu hiện quá bình tĩnh, đồng thời xác thực muốn hiểu rõ tình huống mới nhất.

Hứa Nhạc Bình nói: “Trước đây không lâu, một đoàn tuần sơn giả chừng mấy chục người, ô ương ương xông vào Thanh Tang thôn, tìm kiếm Nhị Bệnh Tử, vị bà con xa Từ Không kia.”

“Vì sao tìm hắn?”

“Bởi vì lần này chỉ có Thanh Tang thôn không gieo xuống Hắc Nguyệt, vả lại Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong bọn người xảy ra chuyện một ngày trước còn từng đi qua nơi đó gặp Từ Không.”

Tần Minh nghe xong, có chút xuất thần.

Ở Thanh Tang thôn, Từ Không mặt mũi mộng mơ, đây đều là chuyện quái quỷ gì vậy? Không hiểu ra sao, hắn sao lại trở thành một trong những mục tiêu bị nghi ngờ? Ngày đó, Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong bọn người rất khách khí đến nhà bái phỏng, chính là cho bọn hắn hai cái lá gan cũng không dám uy hiếp hắn, giữa song phương không thể nào có tử thù, bởi vì không cùng một phương diện.

Nhưng dưới mắt, tổ tuần sơn huy động nhân lực, đều là mặc giáp chấp duệ, mũi tên sắt lên dây cung. Càng có vài vị đại cao thủ đích thân tới, dẫn đầu sáu mươi, bảy mươi tuần sơn giả vây kín nơi này.

Cùng lúc đó, tổ tuần sơn từng tiến công Huyết Trúc Lâm cũng bị để mắt tới, tổ trưởng Lưu Hoài Sơn thì bị mấy vị tổ trưởng cùng cấp số vây khốn.

“Các vị, các ngươi muốn làm gì? Ta mặc dù không quen nhìn Phó Ân Đào bọn người, nhưng cũng không thể trực tiếp đi chém hết bọn hắn, hãm tự thân vào chỗ chết.” Lưu Hoài Sơn nhanh chóng nói ra.

Có người trầm giọng nói: “Vậy ngươi nói xem, tiểu tổ của các ngươi vì sao giảm quân số mấy người, vả lại gần đây nói thêm đi mười hai bộ áo giáp, còn mua đại lượng độc dược, ngươi còn không thừa nhận sao?”

“Ta… Đơn giản oan uổng chết!” Lưu Hoài Sơn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, giải thích: “Chúng ta lấy áo giáp, mua sắm dược tán, là vì đi Huyết Trúc Lâm săn giết linh tính sinh vật.”

Một vị lão giả quát: “Đây mới đúng! Huyết Trúc Lâm nằm trong khu vực Phó Ân Đào phụ trách, bọn hắn một tổ kia vẫn muốn đi săn Huyết Xà, mà các ngươi vượt giới đi qua sau, hẳn là đã phát sinh xung đột đẫm máu với bọn hắn. Còn có một loại khả năng ác liệt hơn, đó chính là tại thời điểm bọn hắn cùng Huyết Xà lưỡng bại câu thương, các ngươi âm thầm tập kích, gia hại bọn hắn, có phải thế không?”

“Ta…” Lưu Hoài Sơn suýt chút nữa thổ huyết, chính hắn nghe, đều cảm thấy các loại mắt xích đều khớp, tựa hồ nghe rất có lý.

“Ngươi không lời có thể nói?!”

Lưu Hoài Sơn cuống quýt lắc đầu, tranh thủ thời gian lớn tiếng giải thích: “Lão gia tử, ngươi đừng nên động thủ, các vị đồng liêu xin nghe ta nói, chúng ta thật không làm ra huyết án. Bất quá, ta tựa hồ biết là ai đã hạ tử thủ. Chúng ta từng nhìn thấy một cái nam tử mặt xanh đen, một mình mang theo một thanh trường kiếm chém giết Huyết Xà. Hai ngày nay ở mảnh khu vực này đoán chừng chỉ hắn mới có thực lực đó…”

Tiếp theo, thần sắc hắn ngưng trọng nói bổ sung: “Quan trọng nhất là, chúng ta từng rõ ràng cảm nhận được, hắn đối với chúng ta tuần sơn giả thù địch rất sâu sắc, từng rút kiếm tới gần, muốn giết chết chúng ta!”

“Đều mang cho ta đi, cẩn thận thẩm vấn!” Một vị lão nhân trầm mặt phân phó nói.

Mấy tên cường giả tiền bối thực lực cao thâm đều sắc mặt khó coi. Bao nhiêu năm rồi không xảy ra loại chuyện nghiêm trọng này? Một tổ tuần sơn thế mà bị diệt cả ổ, nếu như là cố ý, vậy không nghi ngờ gì đây là một đại án.

Các tổ tuần sơn trong vùng đều xuất động, chia nhau hành động. Một trong số đó đã đi tới Song Thụ thôn, không chỉ gọi Hứa Nhạc Bình, Tần Minh cùng các tân sinh giả khác lên tra hỏi, còn giữ lại mấy vị người nhàn rỗi trong thôn.

“Các ngươi nơi này có người nào mâu thuẫn với tổ tuần sơn không? Ví dụ như mấy vị tân sinh giả của thôn các ngươi, phải chăng đã phát sinh xung đột với Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong bọn người?” Một vị tuần sơn giả nghiêm nghị hỏi mấy tên người nhàn rỗi, trong đó bao gồm cả Mã Dương, Vương Hữu Bình, Hồ Dũng — ba kẻ từng muốn chặn con mồi của Tần Minh khi hắn vừa mới khỏi bệnh, ở ngoài cửa thôn.

“Mấy người các ngươi nhìn cái gì vậy, hỏi các ngươi đó, thành thật trả lời!” Tuần sơn giả đối với bọn họ không có gì tốt tính tình.

“Hứa thúc luôn luôn hiền lành, Lưu lão gia tử chân đều mềm nhũn…” Mã Dương đáp lời.

Nơi xa, Lưu lão đầu nghe được lời này, tức giận đến râu ria đều vểnh lên, hận không thể vén tay áo lên đi qua đánh cho hắn một trận.

“Tần Minh, Tần tiểu ca mặc dù đã đánh qua chúng ta, nhưng ta cũng không thể vô duyên vô cớ vu oan người. Hắn là người khó khăn nhất, vừa tân sinh không bao lâu, rất thiện tâm và bình thản. Con mồi mang về từ trong núi rất nhiều đều phân cho thôn dân, còn không kể hiềm khích trước đây mà phân thịt cho chúng ta nữa.”

Mã Dương, Vương Hữu Bình, Hồ Dũng ba người tuần tự trả lời, nói rằng các tân sinh giả trong thôn đều rất tốt, căn bản không có cùng người nào gây tranh chấp hay xung đột.

Một đám tuần sơn giả quay người rời đi, cũng không ở lại lâu. Nhóm người này cũng chỉ làm theo thông lệ mà thôi, còn phải chạy đến thôn xóm tiếp theo.

Đêm đó, Lưu Hoài Sơn cùng mấy tên thủ hạ may mắn sống sót, dù không được phép tự tiện vẽ, cũng kiên trì ở đó phác họa, một lần lại một lần xóa sửa, cuối cùng đã vẽ ra được anh tư của Vương Niên Trúc cầm kiếm chém Huyết Xà. Chân dung của Vương Niên Trúc được đưa ra ngoài đầu tiên, nhanh chóng phân phát đến các trấn.

***

Ban đêm, Tần Minh, Hứa Nhạc Bình nhàn nhã uống một vò lão tửu năm xưa mà Lưu lão đầu vừa lật ra từ dưới giường. Ba người uống rượu, đều có tâm tình rất tốt.

“Ha ha, lần trước Tiểu Tần còn đang nguyền rủa, nói nhiều như vậy ‘vạn nhất’ vậy mà thật sự ứng nghiệm. Bọn hắn thật sự bị sơn quái kéo đi!” Hứa Nhạc Bình tâm tình thoải mái, rượu không say người mà người tự say, mới mấy chén thôi đã thấy chóng mặt.

“Ta đều nói rồi, lão thiên đều sẽ nhìn không nổi bọn họ, sớm muộn gì cũng phải xảy ra chuyện.” Tần Minh mặt đỏ bừng, không tim không nhảy, lấy “lão thiên” ra để so sánh chính mình. Hắn hiện tại tâm tình tốt đẹp, bởi vì sắp chuẩn bị lần tân sinh thứ hai. Giờ đây, đột nhiên hắn cảm thấy mùi vị của loại lão tửu này thật ra cũng không tệ.

Lưu lão đầu đau lòng, nói: “Ai, đây là vò lão tửu ta trân quý mười năm, chỉ có duy nhất vò này thôi, từ nay về sau trong nhà một giọt rượu cũng không còn.”

“Lưu đại gia, đừng đau lòng, về sau ta hiếu kính ngươi mười chum. Chúng ta nói chuyện chút chuyện tân sinh lần hai đi, ta gần đây lại có chút cảm giác, thân thể tựa hồ đang phát nhiệt.”

“Ta đi… Ngươi là yêu quái sao?!”

***

Đêm khuya, Tần Minh trong nhà lấy Huyết Xà ra ngoài. Con đại xà thứ hai có vết thương trên người rất sâu. Tần Minh phán đoán, ngoại trừ thanh trường kiếm của nam tử mặt xanh đen kia sắc bén, thực lực của hắn cũng khẳng định phi thường mạnh, lực lượng rất có thể ở trên hắn. Lại thêm tốc độ đối phương nhanh hơn, nếu thật sự ngõ hẹp gặp nhau, phân cao thấp thì hắn thật sự có khả năng nguy hiểm.

Tần Minh trong lòng sinh ra một chút khói mù, hiện giờ trong núi lớn những ngưu quỷ xà thần nào cũng xuất hiện, thật sự càng ngày càng nguy hiểm. Bất quá khi hắn nghĩ tới nam tử mặt xanh đen đã hai lần tân sinh, tâm tình của hắn lại phi thường bình hòa. Hắn hiện tại hai tay có ngàn cân chi lực, nếu là hai lần tân sinh, vậy thì có thể gánh vác hai ngàn cân, vượt xa kỷ lục của những người thiên phú dị bẩm ở Xích Hà thành. Tối thiểu nhất trong mấy trăm năm gần đây, Xích Hà thành chưa từng có loại kỷ lục kinh người như vậy.

“Tất cả đều đã chuẩn bị xong, ta cũng nên hai lần tân sinh…”

Chúc mọi người Trung thu khoái hoạt, thân thể khỏe mạnh, mọi sự thuận ý!

Quay lại truyện Dạ Vô Cương

Bảng Xếp Hạng

Chương 99: Phong vân khuấy động « cảm tạ đặt mua duy trì »

Dạ Vô Cương - May 24, 2025

Q.1 – Chương 79: Chân Không Diệt Sát Đao

Chương 98: Trước đó chưa từng có « cảm tạ đặt mua duy trì »

Dạ Vô Cương - May 24, 2025