» Q.1 – Chương 62: Người lấy ngươi trên cổ đầu người
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 23, 2025
“Chân Dương Chưởng!”
Đằng Vân Long thôi phát song chưởng, một lớp khí màng tím biếc tuôn ra, ẩn chứa nhiệt độ cực cao. Không khí trên đường nơi nó đi qua kịch liệt sôi trào, tựa như nước bị đốt cháy.
Khi huyết sắc chưởng ấn cùng khí màng tím va thẳng vào nhau, không khí vặn vẹo dữ dội. Ngay sau đó, ánh sáng tím bùng phát mạnh mẽ, tấn công tới huyết sắc chưởng ấn. Chẳng ngờ, chưởng ấn kia vô cùng cứng rắn, lại có hiệu quả làm phai mờ chân khí. Ánh sáng tím vừa chạm vào, lập tức tựa như tuyết xuân gặp mặt trời, nhao nhao hòa tan lùi bước, trong khoảnh khắc đã bị mài mòn ba thành, bảy thành còn lại dễ dàng sụp đổ, nứt vỡ tan rã.
PHỐC!
Há miệng phun ra một ngụm máu tươi, Đằng Vân Long không thể tin được, bay văng ra ngoài.
Huyết Thủ Đồ Phu đâu thể bỏ qua tình thế thuận lợi này? Bàn chân vừa chạm đất đã lập tức đuổi theo, cười lớn hung hăng nói: “Đồ Nguyên Huyết Thủ của ta tuy là Nhân cấp đỉnh giai vũ kỹ, nhưng chuyên phá nội gia chân khí. Huống hồ ngươi vừa rồi không có thời gian tụ lực, một thân công lực chỉ phát huy ra bảy thành, làm sao là đối thủ của ta? Mau mau chịu chết đi!”
“Huyết Thủ Đồ Phu, ngươi thật sự coi ta là thịt cá trên thớt, mặc ngươi xâm lược sao?” Nghe vậy, trên mặt Đằng Vân Long hiện lên vẻ dữ tợn. Trong lúc bay ngược, hắn thò tay vào lòng ngực lấy ra một viên thuốc. Viên thuốc này lớn bằng nhãn cầu, bề mặt óng ánh trong suốt, bên trong ẩn chứa một điểm ánh sáng đỏ như liệt diễm, lưu chuyển bất định.
Không chút do dự nuốt vào đan dược, Đằng Vân Long khẽ quát một tiếng. Quần áo màu tím của hắn không gió mà bay, hiển nhiên là đang toàn lực vận chuyển chân khí.
Sau một khắc, sắc mặt Đằng Vân Long trở nên đỏ bừng, những đường gân xanh to như con giun nổi bật dưới làn da, kéo dài mãi đến búi tóc.
Huyết Thủ Đồ Phu thấy thế chấn động: “Liệt Tâm Đan!”
RẮC… RẮC!
Mặt đất bị giẫm nát bấy. Đằng Vân Long ngừng thế lui, toàn thân lượn lờ ánh sáng đỏ nhàn nhạt. Khí thế kinh người đột ngột bùng lên, hoàn toàn không hề thua kém võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kỳ.
“Đúng vậy, chính là Liệt Tâm Đan của bổn môn! Nuốt vào sau một khắc, toàn thân chân khí sôi trào, có thể làm cho thực lực tăng lên một cấp bậc. Hơn nữa, dược hiệu chưa hết, chân khí liên tục không ngừng, toàn bộ vết thương trước đó cũng sẽ bị áp chế xuống.” Đằng Vân Long vừa nói, tay phải vừa đặt ngang ba tấc ngoài đan điền, chậm rãi hư dẫn lên trên, như thể đang làm công tác chuẩn bị cuối cùng, để phát huy dược hiệu Liệt Tâm Đan đến đỉnh phong.
Trước đó, số người vây xem đã không ít, trong đó không thiếu các độc hành khách giang hồ, mà thân ảnh Diệp Trần chợt hiện cũng nằm trong số đó.
“Không ngờ lại bị đệ tử nội môn Tử Dương Tông cướp trước, đúng là hơi phiền phức. Nhưng may mắn là Huyết Thủ Đồ Phu không dễ giải quyết như vậy. Thực lực của hắn chỉ là thứ yếu, tối đa tương đương với võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kỳ bình thường, nhưng kinh nghiệm lại cực kỳ cay độc, có thể phát huy thực lực bản thân lên mười một, mười hai thành. So sánh như vậy, cho dù là võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kỳ đến cũng chẳng làm gì được hắn.” Đứng sau đám người, dắt ngựa, trong đầu Diệp Trần lập lòe vài ý niệm.
Vừa thấy dị trạng trên người Đằng Vân Long, lại nghe Huyết Thủ Đồ Phu nhắc đến Liệt Tâm Đan, Diệp Trần sao có thể không rõ? Đằng Vân Long này rõ ràng còn có thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Liệt Tâm Đan là đan dược độc quyền của Tử Dương Tông, một năm cũng chỉ luyện chế được hơn mười viên. Mỗi một viên mang ra ngoài đều có thể bán được vài vạn lượng bạc trở lên, là vật mà đông đảo võ giả săn lùng.
Xem ra, Đằng Vân Long liều mạng muốn chém giết Huyết Thủ Đồ Phu. Dù sao, một viên Liệt Tâm Đan đã trị giá vài vạn lượng bạc, mà chém giết Huyết Thủ Đồ Phu cũng không quá bốn ngàn lượng hoàng kim. Tương đương với nhau triệt tiêu, không lời không lỗ, giết cũng coi như giết không.
“Tiểu tử, cho dù ngươi phục dụng Liệt Tâm Đan thì sao? Cho ta chết!” Đối phương ngay cả Liệt Tâm Đan cũng có, rõ ràng rất được Tử Dương Tông cao tầng coi trọng. Nói không chừng trên người hắn còn có những vật quý trọng khác. Nghĩ đến đây, khí thế trên người Huyết Thủ Đồ Phu càng tăng lên, hung mãnh tung một chưởng chụp về phía Đằng Vân Long.
XOẸT!
Không khí bị huyết sắc chưởng ấn đục lỗ, mang theo một luồng chấn động thẳng tắp lao ra, tựa hồ muốn một chưởng chụp chết Đằng Vân Long.
Đằng Vân Long ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, ánh sáng đỏ trên người đột nhiên tăng vọt ba phần. Chấn động chân khí mãnh liệt khiến cửa sổ bốn phía rung lên bần bật, phát ra tiếng rắc rắc rắc.
“Muốn giết ta, ngươi nằm mơ!”
Không lùi không tránh, Đằng Vân Long tay phải vẽ nửa vòng trong hư không. Một đoàn khí lưu đỏ tía chợt hiện, hội tụ thành hình, hóa thành một quả quang cầu lao thẳng vào huyết sắc chưởng ấn.
ẦM ẦM!
Hai bên công trình kiến trúc nứt ra vài khe hở lớn. Sóng xung kích đủ sức đánh chết Mãnh Hổ phóng ra bốn phía, thổi bay đám người đang xem cuộc chiến từ xa, khiến họ đổ ngã tứ tung, tiếng khóc thét vang lên từng hồi.
Hai người giao chiến đều lùi ba bước, rồi lại lao vào chém giết cùng nhau.
BÀNH BÀNH BÀNH BÀNH BÀNH BÀNH…
Chưởng phong gào thét, bóng người trùng trùng điệp điệp. Tiếng khí kình bạo liệt “đùng đùng” không ngừng nghỉ. Hai người đánh từ đông sang tây, rồi lại từ đường phố lên mái nhà quán rượu, bất kỳ nơi nào cũng trở thành chiến trường của bọn hắn.
Thật lâu sau, một đạo thân ảnh chợt lùi về, rơi xuống trên một tòa dân trạch.
Là Huyết Thủ Đồ Phu!
“Muốn kéo dài thời gian, không có cửa đâu!” Đằng Vân Long khóe miệng nở nụ cười lạnh. Hắn phi thân đánh về phía đối phương, lăng không tung một chưởng ngang.
Huyết Thủ Đồ Phu không có ý định trốn tránh. Hắn hơi dang rộng hai chân, tay phải dựng thẳng lên, trực tiếp đối chiến với công kích của Đằng Vân Long.
ĐÔNG!
A!
Sau tiếng nổ mạnh là tiếng kêu thảm thiết. Đằng Vân Long, thân hình không còn nguyên vẹn, rơi vào vách tường quán rượu. Hắn trợn trừng hai mắt như gặp quỷ, hơi thở thoi thóp nói: “Ngươi thật hèn hạ, vậy mà che giấu thực lực của mình.”
“Hắc hắc, từ nửa tháng trước ta đã tấn thăng đến Ngưng Chân Cảnh trung kỳ rồi. Chỉ là sợ bị người mạnh hơn truy sát nên mới luôn giấu giếm thực lực. Làm như vậy, vừa có thể tiêu diêu tự tại, vừa có thể trêu đùa các ngươi, những cái gọi là tông môn tử đệ, lại còn có thể từ trên người các ngươi đạt được đại lượng tài phú, cớ sao mà không làm?” Huyết Thủ Đồ Phu dừng lại một chút, rồi nói: “Khi đã có được tài phú trên người ngươi, ta liền chuẩn bị rời khỏi Thiên Phong Quốc, đi các quốc gia khác, sau đó đổi tên đổi họ. Lúc đó sẽ chẳng có ai tìm được Huyết Thủ Đồ Phu này nữa. Ha ha ha ha…”
Nói xong lời cuối cùng, Huyết Thủ Đồ Phu đắc ý cười lớn. Thực lực của hắn tuy không tính quá cao, nhưng mỹ nữ thì chơi không ít, trong đó không thiếu tiểu thư đại gia tộc. Số người bị hắn giết đã nhiều vô số kể, ít nhất cũng có thể lấp đầy tòa tửu lâu này. Thế mà hắn lại may mắn, đến tận bây giờ vẫn chưa chết, hơn nữa tiền tài trên người đã đạt đến hơn trăm vạn. Đi bất kỳ đâu cũng có thể hô mưa gọi gió.
Đằng Vân Long trợn trừng mắt, không cam lòng nuốt xuống hơi thở cuối cùng. Đến khoảnh khắc cận kề cái chết này, hắn đã hối hận: hối hận vì đã không trực tiếp bỏ trốn, hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này, hối hận vì đã đụng phải ác đồ âm hiểm giảo hoạt Huyết Thủ Đồ Phu.
Nếu cuộc đời có cơ hội được lặp lại, hắn nhất định sẽ chọn sống cho thật tốt, sẽ không vì cái gọi là danh tiếng mà mạo hiểm, cuối cùng vứt bỏ tính mạng của mình.
Thấy Đằng Vân Long đã chết, Huyết Thủ Đồ Phu vẫn còn lo lắng. Hắn lăng không một chưởng đánh nát lồng ngực đối phương, sau đó mới bước đến gần, chuẩn bị soát người.
“Hay cho một tên Huyết Thủ Đồ Phu, tâm cơ lại thâm trầm đến vậy!” Trong đám người truyền đến một giọng nói trong trẻo.
Huyết Thủ Đồ Phu dừng bước, men theo âm thanh nhìn qua, sắc mặt âm trầm nói: “Ai?”
“Người lấy đầu ngươi trên cổ.”
Diệp Trần chậm rãi từ trong đám người bước ra.