» Q.1 – Chương 68: Năm đại cường giả
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 24, 2025
Địa Sát Môn có 24 vị nội môn Trưởng lão, bọn họ đều đạt tu vi Bão Nguyên Cảnh trung kỳ trở lên. Môn chủ Tướng Thiên Sát lại càng đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, vũ khí là thần binh lợi khí hiếm có – Nhật Nguyệt Tinh Luân. Với sức mạnh của mình cùng thần binh này, ngay cả nhân vật cấp bậc Ngũ Đại Tông Chủ cũng không dám xem thường hắn; ắt phải giao chiến hàng trăm chiêu mới có thể phân thắng bại, liệu có thể toàn thân trở ra hay không vẫn còn là một vấn đề.
Một thế lực lớn mạnh như vậy, lại rõ ràng bị đồ sát trong một đêm, khiến Diệp Trần càng thêm khẳng định rằng người trong quan tài do năm quỷ khiêng chắc chắn là một vị Tinh Cực Cảnh cường giả, hơn nữa, không phải tu vi sơ kỳ bình thường. Bởi vì võ giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ vẫn chưa đạt tới thực lực tùy ý tàn sát một Cửu phẩm tông môn, cho dù có năm vị võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ trợ giúp đi chăng nữa.
Lắc đầu, Diệp Trần biết rõ những chuyện này vẫn chưa tới lượt hắn quan tâm, hắn không có tư cách ấy. Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là mau chóng tăng cường tu vi, để có thể tự bảo tồn trong những biến cố sau này.
Tin tức Địa Sát Môn bị diệt không ngừng truyền đến Lưu Vân Tông. Các thế lực khác cũng lần lượt biết được nội dung sự việc ngay từ đầu. Trong nhất thời, toàn bộ Thiên Phong Quốc thần hồn nát thần tính, sóng ngầm mãnh liệt.
Ngưng Sát Sơn Mạch.
Tại Địa Sát Môn.
Khắp ngọn núi, nơi đâu cũng là thi thể, có ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử, đệ tử hạch tâm, cán bộ chấp sự, ngoại môn Trưởng lão, nội môn Trưởng lão, gia quyến Trưởng lão, cùng với thành viên gia tộc môn chủ. Thảy đều ngã vật trên mặt đất, hai mắt mở trừng trừng, thân thể hiện lên hình dáng thây khô, dị thường khủng bố kinh hãi.
Tại sân rộng tiếp khách, một bóng người to lớn cao ngạo đứng đó, vẫn không nhúc nhích.
Đến gần hơn, mới biết được hắn đã chết.
Trên lồng ngực cường tráng đột nhiên có một lỗ máu lớn bằng miệng bát, trái tim đã bị khoét đi, máu huyết đã khô cạn từ lâu, chất sền sệt hiện lên màu tro tàn.
Nếu có người từng trải xuất hiện ở đây, nhất định sẽ nhận ra, thi thể vẫn đứng thẳng không ngã chính là Tướng Thiên Sát, môn chủ Địa Sát Môn.
Một đời cao thủ Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, bị người sống sờ sờ khoét đi trái tim, nghe thấy thôi đã kinh tâm.
…
Không biết đã trôi qua bao lâu, phía chân trời phía đông xuất hiện một điểm hồng quang.
Ánh sáng màu đỏ càng lúc càng lớn, bao trùm cả không khí xung quanh khiến nó biến sắc. Nhìn kỹ, có thể thấy trong ánh sáng màu đỏ bao bọc một nhân ảnh, đang phóng tới với tốc độ siêu việt âm thanh.
Bá!
Ánh sáng màu đỏ rơi xuống quảng trường tiếp khách, sau khi lượn quanh bóng người mấy vòng thì ầm ầm sụp đổ tan.
“Một đêm diệt môn, rốt cuộc là ai gây nên?” Bóng người đứng chắp tay, nhìn kỹ thì ước chừng hơn 40 tuổi, khớp xương thô to, dáng đứng như hổ vồ, như rồng cuộn. Đúng là La Hành Liệt, Tông chủ Lưu Vân Tông.
Trong Ngũ Đại Tông Môn, Lưu Vân Tông và Bắc Tuyết Sơn Trang cách Địa Sát Môn gần nhất. Sau khi biết tin, La Hành Liệt lập tức xuất quan, từ cách đó mấy vạn dặm chạy tới, cốt là để tìm kiếm một ít dấu vết, chuẩn bị cho những biến cố sau này.
Hắn vươn tay hướng lồng ngực Tướng Thiên Sát hư không một trảo, tí ti tro tàn chi khí bị hút qua.
Xuy xuy xùy…
Tro tàn chi khí cực kỳ âm độc, không ngừng ăn mòn chân khí của La Hành Liệt. La Hành Liệt hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay bắn ra ánh sáng màu đỏ, đốt một luồng tro tàn chi khí thành hư vô.
Đang định tiến thêm một bước điều tra, La Hành Liệt bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về hướng Đông Bắc.
Phía chân trời, mây trắng từ giữa tách ra.
Một thân ảnh sắc bén phóng tới, bất cứ thứ gì cản đường hắn đều bị đao khí vô hình cắt lìa, kể cả không khí vô hình vô chất.
Lạch cạch!
Một người rơi xuống cách La Hành Liệt mười mét về phía bên phải.
Người tới bạch y thắng tuyết, mặt trắng không râu, tương tự đứng chắp tay. Trong sự bình thản ẩn chứa đao khí tung hoành, thẳng lên Vân Tiêu, ẩn chứa sức mạnh khôn lường.
“Tiết Vô Nhận, đao ý của ngươi so ba năm trước mạnh hơn nhiều.” La Hành Liệt đánh giá đối phương một cách ngưng trọng, chậm rãi nói.
Trung niên áo trắng cười nhạt một tiếng: “Đao ý vô hình, nói không chừng có một ngày sẽ ẩn mình. Huống chi Đại La thần công của ngươi cũng chưa luyện đến trọng thiên thứ mười một rồi sao?”
La Hành Liệt không nói gì. Người trước mắt này tất nhiên là Tiết Vô Nhận, Trang chủ Bắc Tuyết Sơn Trang. Hắn chín tuổi Luyện Khí, mười sáu tuổi tiến vào Ngưng Chân Cảnh, hai mươi tám tuổi Bão Nguyên Cảnh. Xét về số liệu, tư chất rất bình thường, thậm chí kém hơn thiên tài bình thường. Nhưng điều kinh ngạc lại nằm ở chỗ này: khi đối phương đột phá đến Bão Nguyên Cảnh trung kỳ, vậy mà lĩnh ngộ được đao ý vạn người không có một. Đao ý vừa ra, thần quỷ lui tránh. Thực lực của hắn đến nay vẫn chưa ai có thể sờ thấu, kể cả La Hành Liệt và những người khác.
Ba năm trước đây hắn không có phần trăm chắc chắn chiến bại đối phương, ba năm sau đối phương càng thêm thâm sâu khó lường. La Hành Liệt không thể không thừa nhận, trong cuộc đối đầu giữa hai người, tỷ số thắng của hắn không cao hơn bốn thành rưỡi. Đương nhiên, hắn có chiêu ẩn giấu, nhưng khó bảo đảm đối phương không có.
Tiết Vô Nhận đặt ánh mắt lên thi thể Tướng Thiên Sát, dò hỏi: “Đã tra ra được gì chưa?”
La Hành Liệt thở sâu một hơi: “Cũng tra ra được một ít. Trong cơ thể Tướng Thiên Sát tồn tại một luồng sát khí âm độc vạn phần, sau nửa tháng vẫn không tiêu tan.”
“À!”
Tiết Vô Nhận nhíu mày. Phương thức tu luyện của Địa Sát Môn khác với các tông môn khác, chân khí trong đó hỗn hợp sát khí, hung hãn dị thường. Theo lẽ thường mà nói, sát khí hẳn là không có hiệu quả với bọn họ. Điều càng không thể tưởng tượng nổi là Tướng Thiên Sát ở phương diện sát khí có thể là đệ nhất Thiên Phong Quốc, vậy ai có thể dùng sát khí giết chết hắn, hơn nữa lưu lại trong cơ thể đối phương nửa tháng mà vẫn chưa tiêu tán?
“Ngoài ra ngươi xem biểu cảm của Tướng Thiên Sát, trong lúc kinh ngạc lại mang theo sự bội phục. Rõ ràng là gặp phải chuyện khiến hắn cũng không khỏi không tán thưởng, cho nên ta cho rằng, có lão quái vật rời núi rồi.”
Thân là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, La Hành Liệt cực kỳ cẩn thận trong việc quan sát, có thể suy luận ra chân tướng từ những điều thô thiển nhất, điều này hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài khôi ngô khí phách của hắn.
Nghe vậy, Tiết Vô Nhận biểu cảm hơi biến: “Lão quái vật rời núi, ngươi có thể xác định?”
“Bảy tám phần chắc chắn! Bằng không thì ai có thể trong một đêm tàn sát toàn bộ Địa Sát Môn, hơn nữa ở phương diện sát khí lại vượt qua Tướng Thiên Sát?”
Tiết Vô Nhận khẽ gật đầu, thở dài: “Như vậy, Thiên Phong Quốc thiên muốn thay đổi rồi.”
La Hành Liệt cười lạnh, ngẩng đầu nói: “Đồ Trọng Sơn đến rồi!”
“Long Bích Vân cũng tới, còn có, hừ, tên Trang Khánh Hiền kia không đến, lại phái một Trưởng lão đến lừa gạt người, xem ra hắn không xem chúng ta ra gì.” Tiết Vô Nhận không hề kém cạnh La Hành Liệt, ngước mắt nhìn lên, mắt không khỏi nheo lại.
Hướng Đông Nam, quầng sáng màu vàng óng xuyên thấu tầng mây, tan rã không khí, phảng phảng một quả cầu lửa lớn đang xuyên thủng mà bắn về phía này, tiếng Lôi Đình bạo liệt liên tiếp, thanh thế làm người ta kinh sợ.
Phía Nam, mưa tiếu tiếu lạnh rung rơi, trong màn mưa, tuyệt đại giai nhân cầm trong tay ô che mưa, đạp sóng mà đi. Rõ ràng tốc độ rất nhanh, nhưng lại cho người ta ảo giác đang nhàn nhã dạo chơi.
Phía Tây, có lão giả chân đạp lưu quang, ngạo khí mười phần, tốc độ hơi thua kém hai người trước.
Bá!
Người đầu tiên đuổi tới chính là tuyệt đại giai nhân cầm trong tay ô che mưa. Nàng thanh ti như thác nước, thân hình xinh đẹp, một bộ quần áo màu thủy lam mặc trên người nàng như sóng nước lưu chuyển, không dính chút bụi trần.
“Hai vị đến sớm.” Tuyệt đại giai nhân thu hồi ô che mưa, mỉm cười nói.
La Hành Liệt nói: “Thần Thủy Bí Quyết của Nam La Tông quả nhiên danh bất hư truyền, ta La Hành Liệt xem như được mở rộng tầm mắt rồi.”
Tuyệt đại giai nhân không ai khác, chính là Long Bích Vân, Tông chủ Nam La Tông, một trong Tam Tông. Nàng là người trẻ nhất trong Ngũ Đại Tông Chủ, khoảng ba mươi tuổi. Lai lịch của nàng có chút thần bí, không ai biết nàng sinh ra ở đâu, cũng không ai biết sở học một thân của nàng sư thừa từ đâu.