» Q.1 – Chương 77: Hạ cấp Quỷ Vệ
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 24, 2025
Xoay người, Viên Tuyết Mai nói với Lăng Tiểu Tuyết: “Hiện giờ, ngươi hãy dẫn tất cả mọi người đi sâu vào bên trong.”
“Tốt.” Lăng Tiểu Tuyết cũng hiểu rõ tầm quan trọng của linh mạch, nhưng nàng không hề có ý định chiếm đoạt dù chỉ một chút. Với thực lực của Lăng gia, căn bản không thể nuốt trôi một đầu linh mạch, dù đó là linh mạch nhỏ nhất. Nếu si tâm vọng tưởng, chỉ có con đường chết mà thôi.
Diệp Trần, Vương Phong và Viên Tuyết Mai ba người dẫn đầu, hai đệ tử tông môn còn lại đi phía sau. Một đoàn hơn năm mươi người khởi hành, tiến sâu vào bên trong.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy…
Khí kiếm kích xạ, những đàn Đoạt Mệnh Phong lớn chưa kịp tới gần đã bị lăng không chém thành hai đoạn, rơi xuống lả tả như mưa vậy.
Viên Tuyết Mai khen ngợi: “Diệp huynh, môn công pháp này của ngươi hẳn là Thuần Quân Chân Khí sao! Ta đã từng thấy đệ tử Lưu Vân Tông thi triển qua, chỉ là người đó chỉ có thể phát ra khí mang, không thể đạt tới cảnh giới tụ khí thành kiếm. Không biết Diệp huynh đã tu luyện tới tầng thứ mấy rồi?”
Diệp Trần nói: “Bất tài, gần đây ta vừa đột phá đến tầng thứ bảy.”
“À!”
Viên Tuyết Mai và Vương Phong đều lộ vẻ kinh ngạc. Muốn tu luyện một môn công pháp tới cảnh giới cao nhất tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Nói chung, hai năm tu luyện Nhân cấp đỉnh giai công pháp tới đệ ngũ trọng đã được xem là thiên phú xuất chúng; tu luyện tới đệ lục trọng thì là thiên tài; còn tầng thứ bảy thì nghìn người khó tìm một.
Càng tiến sâu vào bên trong, số lượng yêu thú càng nhiều.
Vừa giết một đám Đoạt Mệnh Phong, lúc này lại lao tới ba đầu Lục Giáp thằn lằn.
“Nước chảy đá mòn!”
Viên Tuyết Mai với tư cách nội môn đệ tử Nam La Tông, tu vi lại là Ngưng Chân Cảnh trung kỳ, thực lực tự nhiên không kém. Trong tay nàng xuất hiện một thanh mảnh kiếm, cổ tay khẽ rung, ba đạo tinh tế kiếm quang bay ra. Rõ ràng rất nhanh, nhưng lại cho người ta cảm giác rất chậm rãi.
Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc!
Ba đầu Lục Giáp thằn lằn không kịp phát động công kích, trên trán mỗi con đều xuất hiện một lỗ kiếm. Chúng nức nở nghẹn ngào một tiếng rồi ngã xuống đất.
“Kiếm pháp hay! Nam La Tông Tích Thủy Kiếm Quyết quả nhiên danh bất hư truyền.” Thanh âm đạm mạc của Vương Phong truyền ra, mang theo chút tán thưởng hiếm có.
Viên Tuyết Mai khiêm tốn nói: “Để hai vị chê cười rồi.”
Đi thêm gần một dặm đường, mọi người rốt cục cũng tới vị trí trung tâm của lòng chảo.
Nguyên khí nơi đây nồng đậm hơn bên ngoài không chỉ một lần. Hơi mỏng nguyên khí chi sương mù khiến người ta cảm thấy ẩm ướt, tựa hồ có xu thế hóa lỏng thành nguyên khí chi vũ. Đáng tiếc, bởi vì cột sáng nguyên khí trùng kích, Thiên Địa nguyên khí hỗn loạn cuồng bạo, căn bản không cách nào bình thường dẫn đạo vào trong cơ thể. Cưỡng ép dẫn đạo sẽ chỉ khiến chân khí của bản thân phù phiếm, được không bù mất. Nếu không, đây đúng là một địa điểm tu luyện tuyệt hảo.
Đánh giá quy mô của cột sáng nguyên khí, Viên Tuyết Mai lắc đầu nói: “Thì ra là một đầu giả linh mạch!”
“Giả linh mạch? Làm sao nhìn ra?” Diệp Trần không hiểu lắm.
Vương Phong hiếm khi mở miệng, nói: “Giả linh mạch chính là linh mạch chưa thành hình, không thể tồn tại linh thạch. Nếu có thì cũng chỉ lác đác vài viên, mà phẩm chất lại kém xa linh thạch bình thường, chỉ có thể xem là linh thạch cấp thấp. Bất quá, đối với một vài tiểu gia tộc hoặc trung đẳng gia tộc mà nói thì đã rất tốt rồi. Về phần làm thế nào phân biệt thì rất đơn giản, nhìn màu sắc trung tâm cột sáng nguyên khí. Màu trung tâm trắng pha vàng đại biểu linh mạch loại nhỏ, trắng pha cam là linh mạch cỡ trung, trắng pha hồng là linh mạch cỡ lớn. Trong truyền thuyết còn có cực phẩm linh mạch trắng pha tím, không biết là thật hay giả.”
Viên Tuyết Mai kiến thức rộng rãi, nghe vậy nói: “Cực phẩm linh mạch hoàn toàn chính xác có. Ba trăm năm trước, Hư Hoàng từng tìm thấy non nửa đoạn cực phẩm linh mạch dưới đáy biển sâu. Đoạn linh mạch này dài hơn ba trăm dặm, chỗ rộng nhất đạt tới hơn năm mươi dặm. Hắn dùng tu vi tuyệt thế của mình mà cứng rắn rút nó từ đáy biển lên, mang về đặt bên ngoài sơn môn của mình, khiến toàn bộ sơn môn quanh năm nguyên khí như mưa, tốc độ tu luyện là gấp trăm lần ngoại giới.”
Ba trăm năm! Rút lên cực phẩm linh mạch! Nguyên khí như mưa!
Diệp Trần âm thầm tắc lưỡi. Tuy biết rõ cường giả Sinh Tử Cảnh có thể nghịch chuyển sinh tử, sống hơn nghìn năm, mỗi người tu vi đều là phiên giang đảo hải, cấp bậc Thượng Thiên nhập Địa, nhưng khi được chứng minh là thật thì vẫn vô cùng chấn động. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy đắng chát vì trí tưởng tượng của mình còn thiếu sót.
Cột sáng nguyên khí phun trào trọn vẹn một phút đồng hồ mới dần yếu bớt. Lượng nguyên khí khổng lồ như suối phun, dũng mãnh tràn ra bốn phương, bổ dưỡng thảo dược.
Lúc này, mọi người rốt cục cũng hiểu vì sao thảo dược trong thung lũng lại mọc tươi tốt và nhiều đến thế. Hơn phân nửa là vì linh mạch này cách một thời gian ngắn lại bộc phát, thúc đẩy thảo dược phát triển nhanh chóng.
Lăng Tiểu Tuyết thấy thảo dược trong lòng chảo càng thêm tươi tốt và trân quý, không khỏi vui vẻ ra mặt, phân phó thành viên đội hái thuốc: “Nhanh, tất cả đều động thủ! Thành viên đội hộ vệ cũng giúp hái một chút, chú ý nguy hiểm.”
“Vâng!”
Không cần Lăng Tiểu Tuyết phân phó, mắt các thành viên đội hái thuốc đã đỏ lên. Đời này bọn hắn chưa từng thấy nhiều thảo dược như vậy, mọc tươi tốt như cỏ dại.
Diệp Trần cười cười. Thảo dược nơi đây đến hắn cũng thập phần động tâm, bất quá quân tử không đoạt cái lợi của người khác. Đã nhận nhiệm vụ thì đừng làm chuyện trái với nhiệm vụ. Đương nhiên, thảo dược nhiều như vậy, hắn hái một ít cũng không sao, dù sao phương viên vài dặm đều là thảo dược.
Bá bá bá!
Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài thung lũng xuất hiện ba hắc y nhân.
“Cột sáng nguyên khí đã giảm bớt, đi thôi, mau qua đó xem.”
“Đợi một chút, dấu chân xung quanh rất nhiều, có không ít người.” Một hắc y nhân trong số đó nhìn quanh, ngăn cản đồng bạn mạo muội hành động.
Hắc y nhân tính tình nóng nảy đá bay một con lợn rừng lông đen đang kinh hãi, phẫn nộ nói: “Móa nó, đứa nào dám đoạt trước bọn ta.”
“Hẳn là đội hái thuốc của các thành thị gần đây. Ngươi xem, thảo dược quanh thân đều bị lấy hết rồi, thủ pháp rất lão luyện.”
“Đội hái thuốc, chắc không có cao thủ nào, càng không cần lo lắng rồi.”
Ba người nói chuyện với nhau một phen, lập tức men theo bụi cỏ bị dẫm ra mà đi sâu vào bên trong. Tốc độ không nhanh không chậm, thủy chung duy trì một tần suất, vô thanh vô tức.
Chỉ chốc lát sau, trước mắt rộng mở sáng sủa, ba người đã tới lòng chảo.
“Quả nhiên là đội hái thuốc, bọn hắn không phát hiện cột sáng nguyên khí sao? Không thể nào! Đạo cột sáng đó phương viên hơn mười dặm đều có thể nhìn thấy mà?”
“Chẳng lẽ là giả linh mạch? Thảo, một chuyến tay không.”
“Cái gì mà một chuyến tay không, các ngươi không thấy cô nương kia sao? Xinh đẹp không tệ. Bọn ta ở Thi Quỷ Sơn mấy năm, không gần nữ sắc. Hôm nay khó khăn lắm mới trở thành hạ cấp Quỷ Vệ, có tư cách rời núi lịch luyện, đụng phải cơ duyên, há có thể buông tha cơ hội hưởng thụ.”
“Hắc hắc!”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra thần sắc quỷ dị.
XÍU…UU!!
Lạnh không khỏi, một đạo khí kiếm từ ngoài trăm bước bay vụt tới, nhanh như Kinh Hồng.
“Muốn chết!” Hắc y nhân tính tình nóng nảy không lùi không tránh, một quyền đánh trúng khí kiếm.
Phanh!
Khí kiếm nổ tung, tiếng vang kinh động đến những người gần đó.
“Ba vị, nơi đây không phải nơi các ngươi nên ở, mau chóng rời đi.” Diệp Trần, Viên Tuyết Mai và Vương Phong ba người đã đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắc y nhân.
Ba hắc y nhân này che giấu khí tức rất có nghề, nhưng làm sao có thể lừa được Diệp Trần với linh hồn lực cường hãn? Vừa xuất hiện đã bị hắn phát hiện.