» Chương 125: Chẳng lẽ lịch đại tổ sư sách
Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 24, 2025
Tần Minh cũng cười nói: “Thanh Nguyệt từng nói với ta, không ngờ lại nhanh đến thế.”
“Trừ nàng ra còn có thể là ai?” Mạnh Tinh Hải thúc giục hắn nhanh chóng đi “thí công”.
Tần Minh gật đầu nói: “Thật sự có những người khác, Đường Tu Di, Hồ Đình Văn, Tô Tĩnh Xu cùng các môn đồ cốt cán khác, còn nợ ta một môn công pháp trứ danh. Bọn họ từng nhắc đến, đã phát hiện tàn thiên của « Thần Viên Kình » tại Kinh Thư các, đó là một môn Thiên Quang Kình tiếng tăm lừng lẫy.”
Cũng không biết những người kia có thực hiện lời hứa hay không, hơn nữa, dù không thất tín, chắc chắn cũng sẽ ưu tiên đưa sách đến chỗ Lê Thanh Nguyệt trước.
Mạnh Tinh Hải nói: “Tiểu tử ngươi giỏi thật đó, đi ra ngoài một chuyến mà thu hoạch không hề nhỏ.”
Tần Minh gật đầu, lần này thu hoạch rất phong phú, hắn đã sớm vừa lòng thỏa ý. Hắn không chần chừ chút nào, cùng Mạnh Tinh Hải nhanh chóng đi gặp người.
Trong sảnh đường cổ kính, bày trí các món cổ khí như cây đồng xanh, đỉnh ba chân. Trong lư hương, An Thần Hương đang từ từ cháy, khói lượn lờ như tơ như sợi bay lên.
Một vị lão giả đang ngồi thưởng trà tại đây, tuổi đã không còn nhỏ, dù tóc bạc trắng nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, tinh thần quắc thước. Mạnh Tinh Hải nhìn thấy hắn liền cất tiếng gọi: “Lê thúc.”
Tần Minh thấy thế, rất tự giác hạ bối phận, chào hỏi vị trưởng bối họ Lê này.
Lão nhân hai mắt khép hờ, như hai ngọn đèn vàng, tinh khí thần tràn đầy. Hắn đứng dậy cười gật đầu, nói: “Không sai, hảo hài tử. Lần này ta cố ý tới, cảm tạ Tiểu Tần ngươi đã giúp Thanh Nguyệt thuận lợi có được đồ vật gần tiên.”
Đây là người của gia tộc ẩn thế, hơn nữa hẳn là trưởng bối có quan hệ rất gần với Lê Thanh Nguyệt.
“Kỳ thực ta cũng không giúp được gì nhiều, nếu không có ta, cuối cùng Thanh Nguyệt cũng khẳng định sẽ độc chiếm vị trí đầu.” Tần Minh khiêm tốn nói.
Lão giả cười cười, không nói thêm gì về vấn đề này, rồi nói: “Lần này, ta mang tới một bộ công pháp đặc thù, rất có lai lịch, đồng thời cũng cực kỳ khó luyện.”
Hắn lấy ra ba trang giấy, nói: “Ngươi xem trước một chút, từ từ suy nghĩ, không cần vội.”
Tần Minh nghe hắn nói như vậy, thật sự có chút hiếu kỳ, đây là bộ công pháp tầm cỡ nào mà khiến một vị lão giả bối phận rất cao phải tự mình đi một chuyến? Hắn nhận lấy, nhìn ra được đây hẳn là bản ghi chép mới nhất, dấu vết chữ trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi mực.
Lê Thanh Vân mở miệng: “Bản này giống hệt nguyên bản, thậm chí từng chữ từng nét đều được sao chép y nguyên, tránh cho ẩn chứa huyền cơ gì.”
Tần Minh nghe lão nhân vừa nói như vậy, không khỏi kinh ngạc. Được đối đãi trịnh trọng như vậy, xem ra nó quả thật có chút khó lường.
Chưa hết, Lê Thanh Vân lại lấy ra ba khối tiền đồng, mỗi khối đều tương ứng với một bức đồ án hình người mờ ảo, phác họa rất nhiều đường cong tinh mịn. Hắn cho biết: “Đây là ba trang kinh đối ứng với ba bức hình đồng dạng được phục chế theo tỉ lệ, ngay cả trạng thái mờ ảo cũng nhất quán.”
Tần Minh gật đầu. Đối phương chú trọng chi tiết như vậy khiến hắn cũng trở nên nghiêm túc. Tay hắn cầm trang giấy, so sánh với tiền đồng, cẩn thận nghiên cứu. Rất nhanh, hắn liền nhíu mày, đây là ai viết kinh văn? Quá mức không rõ ràng. Văn tự bên trong đề cập đến nhục thân và tinh thần, giảng giải rất vĩ đại, mục tiêu lâu dài.
“Đồng thọ với thiên địa, không có kết thúc…” Tần Minh đọc đến đây, thở ra một ngụm trọc khí. Hắn còn đang luyện Thiên Quang Kình, vừa đặt chân vào con đường tân sinh, mà ba trang giấy này đều đang nói về trường sinh. Cần biết, cho dù là những lão tiền bối ở phương ngoại chi địa, hay các cường giả đỉnh cao của mật giáo, cũng không thể bất tử, đều sẽ có ngày cuối đời. Hơn nữa, thọ nguyên của bọn họ cũng không hề khoa trương. Quan trọng nhất là, Tần Minh cảm thấy ba trang kinh văn này đang “nói suông”! Bởi vì, căn bản không có chi tiết phương pháp. Lời trên trang giấy nói đến mức vô cùng không rõ ràng, thêm vào ba bức họa mờ ảo, sao mà lý giải cũng được. Nếu đây không phải trưởng bối của Lê Thanh Nguyệt, hắn hẳn đã cho rằng đó là một thần côn, kẻ lừa đảo không hơn.
Lê Thanh Vân vừa uống trà vừa nói: “Không cần tự tạo áp lực, còn nhiều thời gian. Bản kinh văn này đã làm khó biết bao người. Dù có người ngộ ra được điều gì, những gì thu được cũng không giống nhau.”
“Người khác đều ngộ ra được gì?” Tần Minh hỏi.
Lê Thanh Vân nói: “Rất ít người có thể ngộ ra được, phàm là người có thành tựu từ đó đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Trong số họ, có người đến lúc tuổi già lại thọ nguyên tăng nhiều, kéo dài tính mạng thêm nửa đời; có người vốn ngu dốt, lại một sớm khai ngộ; có người thiên phú bình thường, lại đột nhiên sửa đổi căn cốt; có người nhục thân khô kiệt, lại lấy tinh thần sống thêm đời thứ hai.” Hắn có chút hướng tới, tinh thần thản nhiên.
Mạnh Tinh Hải ở bên bổ sung: “Những người vừa được nhắc đến đều là những đại nhân vật, tỉ như một vị tổ sư trung hưng của Thuần Dương cung, một vị lão quan chủ của Âm Dương quan, còn có thủy tổ của Ngũ Hành cung, vân vân.”
Tần Minh nghe vậy, lập tức giật mình. Nội dung trên ba trang giấy này có lai lịch lớn hơn hắn tưởng tượng, lại liên quan đến các danh nhân trong lịch sử.
“Ta xem kỹ lại một chút.” Ánh mắt hắn trước nay chưa từng trịnh trọng đến thế, toàn thân toàn ý đắm chìm vào đó, nghiêm túc lĩnh hội huyền bí bên trong.
Lê Thanh Vân an ủi: “Thật không cần phải gấp gáp. Ta ở chỗ này đợi nửa tháng, thời gian còn đầy đủ. Chỉ cần nhục thể của ngươi hoặc tinh thần có thể có chút cảm giác đặc thù, vậy đã nói rõ ngươi cùng nó hữu duyên, hẳn là có thể có chút thu hoạch. Bởi vì, những danh nhân trong lịch sử cũng đều như vậy, ban sơ cũng chỉ cảm thấy hơi khác thường mà thôi, quanh năm suốt tháng luyện tập, lĩnh ngộ, mới cuối cùng ‘chất biến’.”
Mạnh Tinh Hải giảng giải lai lịch của bản kinh văn này: nó được tìm thấy ở sâu hơn trong thế giới sương đêm, được phát hiện vô tình trong thời kỳ đại khai hoang, nhưng chỉ có số ít người có thể thu hoạch được. Dù cho là người có đạo hạnh cao thâm cũng chưa chắc đã lĩnh ngộ được. Tỉ như tổ sư Kình Thiên Kình, vị kia có thể nói công lực kinh thế, lực lượng nhục thân mạnh đến đỉnh cao nhất, đơn giản có thể xé rách thiên khung. Nhưng hắn nhìn cuốn sách này ba năm, ngay cả một tia cảm ngộ cũng không có, cuối cùng tức giận đến suýt chút nữa trực tiếp xé sách. Nếu không có người ngăn cản, cuốn sách kia dù chất liệu đặc thù, e rằng cũng không giữ được.
Tần Minh nhìn nửa canh giờ, mi tâm phát nhiệt, có chút căng đau. Hắn dừng lại, làm sơ nghỉ ngơi.
Lê Thanh Vân đặt chén trà xuống, nói: “Theo một ý nghĩa nào đó, nó được xem như một bản mẫu kinh, có lẽ không thể cho ngươi phương pháp cụ thể, nhưng lại có thể mang đến cho ngươi không ít gợi mở cùng khả năng.”
Cuốn kinh sách này được cho là tương đối thích hợp với những người theo tuyến đường biến dị tham ngộ, bởi vì trong lịch sử, những người thu hoạch được nhờ ngộ nó, đa số đều là danh nhân trên con đường này.
Thấy Tần Minh tạm thời buông ba trang giấy xuống, Mạnh Tinh Hải cũng mở miệng: “Ở phương ngoại chi địa, một vị lão tiền bối hùng mạnh nào đó, sư phụ của Lý Thanh Hư, hơn một trăm năm trước, ông ấy lòng dạ cực cao, tự phụ vô song, từng nghiên cứu cuốn sách này năm năm, cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Dù sao, khuôn mặt của vị lão tiền bối kia đã đen hơn nửa năm vì chuyện này.”
Tần Minh kinh ngạc, cuốn sách này xem ra quá nổi tiếng.
Lê Thanh Vân gật đầu nói: “Ừm, hiện tại bản gốc của cuốn sách này đang ở trong phương ngoại tịnh thổ, được bọn họ thu nhận và bảo quản, nhưng đã lưu lạc trong Kinh Thư các đó rất nhiều năm.”
Điều này thật đáng tiếc, một cuốn sách hữu dụng cho con đường biến dị lại rơi vào tay người phương ngoại, đủ để chứng minh hiện trạng, địa vị và chênh lệch rất lớn giữa hai con đường tu luyện hiện tại.
Mạnh Tinh Hải nói: “Vào thời đó, theo các ghi chép công khai, chỉ có ít ỏi bấy nhiêu người thu hoạch được chút ít từ việc lĩnh hội cuốn sách này.”
“Xem ra thật khó khăn, mỗi một thời đại chỉ có số ít người có chút cảm ngộ.” Tần Minh lần nữa nghiên cứu, hắn phát hiện trán lại nóng lên. Trong lòng hắn khẽ động, đây chẳng lẽ chính là cái gọi là cảm giác khác thường?
Lê Thanh Vân gật đầu nói: “Đã không ít, nhìn lại gần một ngàn năm nay, có bao nhiêu người có thể đọc hiểu cuốn sách này? Nói chính xác, không ai có thể đọc hiểu toàn bộ, tất cả đều chỉ lĩnh ngộ được một phần chương thiên từ đó mà thôi.”
Tần Minh không thể không dừng lại một lần nữa. Hắn cũng đi uống ngụm trà, hơi thể ngộ trạng thái kia, cùng cảm ứng tự thân có hay không có biến hóa dị thường.
Mạnh Tinh Hải nói: “Lý gia lần này đã mời môn đồ cốt cán của Âm Dương quan là Lư Chân, tạm thời làm kim giáp hộ vệ, giúp Lý Thanh Hư tranh đoạt đồ vật gần tiên. Lý gia ngoài việc đưa không ít trân vật cho Âm Dương quan, nghe nói còn đáp ứng Lư Chân giúp hắn sắp xếp thỏa đáng, để hắn đi phương ngoại chi địa xem xét cuốn sách này.”
Cuốn sách này dù rơi vào phương ngoại chi địa, nhưng cũng không bị phong tỏa. Nếu bỏ ra cái giá khá lớn, có thể đi lĩnh hội. Tỉ như Thôi Xung Huyền luyện Lục Ngự Kình, Thôi gia đang tích cực sắp xếp, chuẩn bị để hắn đến đó cảm ngộ một lần. Còn về môn đồ cốt cán của phương ngoại chi địa, nhân vật cấp độ hạt giống không thể tranh cãi là Thôi Xung Hòa, đã sớm nghiên cứu cuốn sách này, còn có thu hoạch hay không thì người ngoài không rõ. Tần Minh thân là ngoại nhân, lần này có thể đọc kinh này, tự nhiên là do Lê Thanh Nguyệt tích cực vận động mà có được.
Mạnh Tinh Hải sợ Tần Minh không lĩnh hội ra được, lòng có áp lực, trấn an nói: “Nghiên cứu bản kinh văn này hoàn toàn dựa vào duyên phận, dù sao tổ sư Kình Thiên Kình cũng đối với nó không cảm giác, hùng hùng hổ hổ ném ra ngoài cửa sổ. Thật sự không được thì chúng ta đi đổi một bộ kỳ công khác.”
“Tổ sư cấp nhân vật lại gần gũi như thế sao?” Tần Minh kinh ngạc.
Mạnh Tinh Hải nói: “Ngươi hình như không nắm được trọng điểm, ta đang bảo ngươi thả lỏng.”
“Ta đang thả lỏng đây, mi tâm có chút phát nhiệt.”
“Thả lỏng là tốt… Hả?!”
“Ngươi nói cái gì?!”
Trong lúc nhất thời, Mạnh Tinh Hải hay Lê Thanh Vân đều đặt chén trà xuống, ánh mắt dần dần có chùm sáng rực rỡ, nhìn chằm chằm hắn.
Tần Minh nói: “Sơ bộ có một chút cảm giác, nhưng quá yếu ớt, để ta lại cân nhắc thêm.”
Lê Thanh Vân đứng phắt dậy. Cuốn sách này đã làm khó bao nhiêu đại nhân vật? Được vinh dự là một trong những cổ kinh khó nhất, thật sự chỉ có thể dựa vào “duyên phận” mà lĩnh ngộ nó. Kỳ thực, không chỉ tổ sư Kình Thiên Kình, ngay cả tổ sư Lục Ngự Kình, cũng từng lén lút đi “suy nghĩ” qua, kết quả lại là hai mắt tối sầm. Bất quá, vị tổ sư kia tương đối giữ thể diện, cảnh cáo người biết chuyện không được tiết lộ ra ngoài, nếu không nhất định phải dùng Lục Ngự Thiên Quang, chém người thành 108 mảnh.
Lê Thanh Vân trước kia cũng từng nhìn qua ba trang kinh văn, nhưng không có chút nào sở ngộ. Bây giờ lại tận mắt nhìn thấy một thiếu niên, có thể sắp ngộ ra điều gì, hắn làm sao không kinh sợ? Đây là đang sánh vai với các danh nhân trong truyền thuyết!
Nỗi lòng Mạnh Tinh Hải chập trùng. Hắn vốn xem trọng Tiểu Tần, tựa hồ mỗi lần đều có thể ngoài dự liệu. Ngay trước mặt Lê thúc lại có biểu hiện như vậy, khiến hắn cảm thấy rất hãnh diện. Lần này hắn vốn cho rằng Tần Minh đại khái sẽ “gãy kích”, nhưng sự thật chứng minh, Tiểu Tần vẫn dữ dội như vậy, đối mặt với một trong những cổ kinh khó nhất, đều có thể đoạt lấy được một chút tinh túy.
Tần Minh nói: “Hôm nay trạng thái không tốt lắm, lĩnh hội nó khá khó khăn. Trán luôn luôn phát nhiệt, ê ẩm sưng, ta lại tiếp tục đi sâu vào, cảm giác như là đã nắm bắt được điều gì đó, ba bức hình này tựa hồ trở nên rõ ràng hơn, không giống với lúc trước.”
“Trạng thái không tốt, cũng có thể tìm hiểu ra bộ cổ kinh này một phần nội dung?” Lê Thanh Vân hồ nghi, rất muốn hỏi Mạnh Tinh Hải xem thiếu niên này ngày thường cũng nói như vậy sao? Hắn nghe mà thật sự cảm thấy khó chịu. Chính mình tắm rửa đốt hương, tĩnh tâm lĩnh hội đều vô dụng, cái này thật đúng là có chút làm giận! Lê Thanh Vân cảm thấy, nếu để sư phụ của Lý Thanh Hư biết được, để những lão gia hỏa kia nghe được lời như Tần Minh nói, e rằng muốn nhảy ra đánh nổ hắn.
“Hắn bình thường lĩnh hội kinh văn xác thực rất nhanh.” Mạnh Tinh Hải ho khan một tiếng nói.
“Ta cảm thấy thân thể tựa hồ cũng dần dần nóng lên.” Tần Minh cho biết, lại có thể nghiệm hoàn toàn mới.
Lê Thanh Vân ngồi không yên, hắn thậm chí còn nhìn thấy hai loại cảm giác khác thường cùng xuất hiện, loại biểu hiện này chưa từng nghe ai nói qua…