» Chương 134:

Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 24, 2025

“Ta vượt qua kiểm tra, luyện được bốn loại sắc thái!”
Sau đó, một số ít người luyện thành ngũ sắc, dẫn tới không nhỏ tiếng ồn ào. Mọi người lập tức chú ý tới Tào Vô Cực, phát hiện hắn vậy mà luyện được bảy loại hào quang, lập tức gây ra oanh động lớn. Lòng bàn tay hắn tựa như một mảnh cầu vồng đang lưu động, quang vụ bốc hơi, thần thánh tường hòa, hào quang chói lọi vô cùng đáng chú ý.

“Thế mà lại phi thường bất hợp lý, siêu cương hoàn thành!”
“Đây chính là dị nhân sao? Khoảng cách giữa chúng ta với hắn lại lớn tới mức này!”
Trong lúc nhất thời, tiếng thán phục trong Tử Trúc Lâm không dứt. Rất nhiều người chỉ có thể cảm khái, người với người không thể so sánh, khoảng cách thiên phú hiển hiện rõ ràng như thế, thật sự không có cách nào bù đắp, kém thực sự quá xa.

Tào Vô Cực vẫn rất lạnh nhạt, điều này coi là gì? Bất quá, hắn suy nghĩ, quá trình phân tích này ngược lại rất có ý nghĩa.

“Điều này không liên quan tới thiên chất nhục thân của dị nhân, cửa ải này chỉ kiểm tra ngộ tính. Kỳ thật, còn có thể tách ra thêm một loại sắc thái.” Lư Ngọc Chỉ mỉm cười mở miệng, trên lòng bàn tay trắng noãn như ngọc của nàng, xuất hiện bát thải, tựa như vi hình tiên hà đang lưu động, sáng chói cực kỳ.

Tào Vô Cực cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, thế mà còn có thể tách thêm ra một màu?

Lư Ngọc Chỉ kỳ thực đã vô cùng hài lòng về hắn, cười an ủi: “Ở giai đoạn này, ngươi có thể diễn hóa ra thất thải đã rất đáng gờm, màu thứ tám còn cần có lý giải độc đáo về dung hợp sắc trời, dù sao ngươi vẫn chưa học nhiều như vậy. . . .”

“Ta vừa rồi nhìn thấy có người, tựa hồ cũng phát ra tám loại hào quang. . .” Có người nhỏ giọng mở miệng.

“Ngươi đang nói cái gì?” Người gần đó chất vấn.
Những người khác trong vùng đất này cũng đều nhìn lại.

“Thế nào?” Lư Ngọc Chỉ mở miệng.
Thiếu nữ áo tím có chút khẩn trương, nhưng vẫn nói thẳng: “Ta vừa rồi thấy có người phát ra tám loại hào quang!”

“Không có khả năng!”
“Ở giai đoạn này, làm sao chúng ta có thể đạt tới trình độ lý giải sắc trời như vậy?”
“Ai vậy, hắn ở đâu?”
Một đám người đều không tin.

Tào Vô Cực nhíu mày, hướng bên này nhìn lại.
Một vị thiếu niên thiên tài đến từ thành lớn mở miệng: “Ta tựa hồ cũng nhìn thấy, lòng bàn tay hắn xuất hiện tám loại hào quang, chính là cái kia Tần Minh đến từ vùng đất xa xôi, hắn đã bị người gọi đi rồi.”

Lập tức, nơi đây một mảnh xôn xao, thế mà thật sự có người vượt qua dị nhân Tào Vô Cực, không nói căn cốt các loại, ngộ tính của hắn lại lợi hại như vậy sao?

Tào Vô Cực ngạc nhiên, trong cùng tuổi đoạn lại còn có người làm được tốt hơn hắn?

“Điều này không liên quan tới căn cốt dị nhân.” Có người muốn an ủi, tiện thể tâng bốc hắn, nhưng kết quả phát hiện, giống như đập vào vó ngựa.

Tào Vô Cực mặt không biểu cảm, trong lòng dâng lên sóng lớn, về mặt ngộ tính này, lại có người còn lợi hại hơn hắn!

Lư Ngọc Chỉ cũng lộ ra kinh sợ, nhìn về phía bóng lưng kia biến mất ngoài Tử Trúc Lâm, hắn lại có loại ngộ tính này sao? Vượt xa dự liệu của nàng.

***

Ngày kế tiếp, Thôi Hạ nhận được một vài tin tức, không khỏi nhíu mày.

“Hắn đi Cẩm Thụy thành, gặp người của các đạo thống như Ngọc Thanh, Thuần Dương? Đây là chuẩn bị gia nhập một đại giáo tổ đình nào đó!”

“Xem ra là như vậy, đúng, còn phát sinh một khúc nhạc dạo ngắn, ngộ tính của hắn tương đối kinh người. . .”

Ngày đó, Thôi Hạ một lần nữa nhận được bẩm báo, Tần Minh cảm thấy vô cùng hứng thú với Lục Ngự Kình, hư hư thực thực muốn gia nhập đạo thống kia!

Thôi Thục Ninh biết tin xong, sắc mặt âm trầm xuống, nói: “Hắn là một dị nhân, ngộ tính lại còn phi phàm như thế, đây chẳng phải muốn chen chân vào danh ngạch đệ tử hạch tâm của Xung Huyền sao? Hắn là cố ý!”

Quan trọng nhất là, có người quen chỉ điểm bọn hắn, Tần Minh đã thắng liên tiếp mười chín trận, chỉ còn kém ván cuối cùng, liền có thể trực tiếp tiến vào Lục Ngự, để tiếp nhận trưởng lão an bài khảo hạch, thông qua là có thể trở thành đệ tử hạch tâm!

Lập tức, Thôi Hạ cùng Thôi Thục Ninh cảm thấy trời sập, đây là bị chặn họng sao? Lại còn có loại quy củ này, có thể thẳng vào Lục Ngự sơn môn để gặp trưởng lão.

“Tranh thủ thời gian ngăn hắn lại, trận thứ hai mươi không thể để hắn thắng!”
“Trước đó tìm được thiếu niên cường giả ở đâu? Mau để hắn xuống sân!”
“Người ta rất có lai lịch, mời hắn ra mặt không dễ đâu!”

Mạnh Tinh Hải nhàn nhã, cự tuyệt người khác chủ động mời giao đấu, bắt đầu giữ lại, nói chỉ còn lại một trận cuối cùng nên cũng không sốt ruột.

Hai ngày gần đây, Lư Ngọc Chỉ phát hiện, một bộ phận người quen lần lượt hỏi han nàng về vấn đề ngộ tính của Tần Minh, đều là bạn cũ trước kia, đều là con em thế gia.

“Ha ha, ngươi không biết sao? Người mà Thôi gia từ bỏ kia tư chất rất cao, có xu thế muốn quật khởi.”

“Nghe nói gần đây sẽ có một trận giao đấu rất đáng xem, muốn đi quan sát không? Ừm, không sai, có thần bí thiếu niên cường giả muốn chặn đánh Tần Minh kia.”

Bốn ngày sau, mọi thứ đều đã được nói rõ, các bên liên quan đều đã tán thành, một trận quyết đấu không được tuyên truyền quy mô lớn nhưng lại khiến không ít người cảm thấy hứng thú đã được sắp xếp thỏa đáng.

Mạnh Tinh Hải hết sức hài lòng, mặc dù sớm đã biết, hẳn là không lấy được «Trú Thế Kinh» nhưng cuối cùng lại có được một chút tàn thiên, cộng thêm «Ất Mộc Kinh» thì như vậy là quá đủ rồi. Lần này phần thưởng không chỉ có «Ất Mộc Kinh» mà còn có sáu trang «Trú Thế Kinh», vượt xa dự đoán!

Thôi Hạ tâm tình rất tồi tệ, sau đó hắn nhận ra mình bị Mạnh Tinh Hải dắt mũi, hoàn toàn hành động theo tiết tấu của đối phương.

Thôi Thục Ninh cũng rất không vui, bởi vì nàng đã biết, lần giao đấu lần này tuy được tiến hành một cách kín đáo, không tuyên truyền rầm rộ, nhưng vẫn sẽ có một phần nhỏ người quen đến quan sát, đều là xuất thân từ các thế gia. Những điều này tuy sẽ không bị đưa tin ra ngoài, nhưng sự xuất hiện của những gương mặt quen thuộc đó vẫn khiến nàng cảm thấy rất khó xử, đây là tới xem bọn hắn náo nhiệt sao?

Sắc mặt nàng lạnh lẽo. Đáng hận nhất chính là, Mạnh Tinh Hải cùng một số người của Lê gia đang bảo đảm Tần Minh, đến bây giờ Thôi ngũ gia vẫn còn đang bồi Lê Thanh Vân “uống rượu”, chuyện này đã qua bao nhiêu ngày rồi?!

Hai ngày sau, một số người quen xuất hiện tại Xích Hà thành.
Người của Lý gia có mặt, lập tức khiến Thôi Hạ cùng Thôi Thục Ninh nổi giận.
Người của Vương gia mặt không đổi sắc xuất hiện, khiến bọn hắn có chút bất đắc dĩ.

“Ngươi thằng nhãi con tới đây làm gì?” Thôi Hạ cuối cùng cũng bắt được người có thể dạy dỗ, một bàn tay vả thẳng tới.

Trịnh Mậu Vinh có chút ngơ ngác, rất muốn phản kháng. . . . Hắn dừng một lát, nhưng thực sự không đánh lại được. Hắn chỉ là nghe được tin tức xong, đến quan chiến mà thôi, sao lại vô cớ chịu một cái tát?

“Còn có các ngươi nữa, một đám tiểu tử choai choai không làm chuyện chính, đến xem náo nhiệt gì?!” Thôi Hạ nổi giận.

Bốp bốp. . . .
Một đám thiếu niên đều tức giận!

“Lư Ngọc Chỉ cũng tới, sao ngươi không dám động vào nàng?” Có người không phục.

Đêm khuya, bên ngoài Xích Hà thành, sương lớn bao phủ, thiên địa như bị mực nước đổ qua, đen kịt một màu, chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Tần Minh đứng yên, đối diện hắn, trong màn sương đêm nồng đậm, một vị thiếu niên chậm rãi đi tới!

Quay lại truyện Dạ Vô Cương

Bảng Xếp Hạng

Chương 168: Thịnh cảnh

Dạ Vô Cương - May 24, 2025

Q.1 – Chương 135: Nổ thành trọng thương

Chương 167: Khó lường

Dạ Vô Cương - May 24, 2025