» Chương 141: Thu hoạch ngoài ý muốn mà kinh người

Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 24, 2025

Trong bóng đêm đen kịt, một bình nguyên rộng lớn hiện ra với cây rừng rậm rạp.

Một con chồn cao bằng nửa người, miệng nói tiếng người, chặn đường phía trước. Lông màu vàng đất của nó óng mượt như tơ lụa. Nó mặc một thân giáp trụ vàng xanh, đội mũ giáp, lại thêm quanh thân lượn lờ điện quang mờ nhạt. Nhìn thế nào cũng thấy có vẻ bất phàm.

“Ngươi chặn đường ta muốn làm gì?” Tần Minh hỏi.

“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, đem Lang Lĩnh một đám thanh niên trai tráng chém giết tận tuyệt, còn biết rõ mà cố hỏi.” Con chồn này mang dáng vẻ ông cụ non.

“Có quan hệ gì tới ngươi?” Tần Minh lãnh đạm hỏi.

Con chồn thân hình gầy cao đứng ở đó, nói: “Cùng là Lang tộc, bọn chúng đều phải gọi ta một tiếng Hoàng thúc, ngươi cứ nói đi?”

Tần Minh nhìn kỹ một chút, xác định nó là một con Hoàng Bì Tử, chứ không phải Lang tộc nào cả. Hắn nói: “Nếu như ngươi tưởng niệm đám chất nhi của ngươi, vậy thì đi theo bọn chúng đi thôi. Người một nhà chỉnh tề, đoàn tụ cùng nhau.”

“Ta tên Hoàng Uyên, không giết kẻ vô danh. Người trẻ tuổi, cho ngươi một cơ hội để lại tính danh.” Con chồn chậm rãi rút ra thanh “trường đao” màu đen sau lưng.

So với nó mà nói, thanh đao đen kịt ấy đã rất dài, tương tự với chiều cao của nó.

“Ngươi một con Hoàng Bì Tử cùng ta giả bộ lão sói vẫy đuôi làm gì!” Tần Minh dù nói vậy, nhưng không dám chủ quan, bởi vì hắn lại thật sự cảm thấy con chồn này có chút nguy hiểm!

Hắn rút đao thủ sẵn, nhìn chằm chằm con Hoàng Bì Tử phía trước.

“Mấy năm gần đây, ta từng gặp không ít khuôn mặt trẻ tuổi. Bọn hắn so ngươi còn muốn cấp tiến, đầy ngập nhiệt huyết, tiến vào mảnh đất Thần Thương chi địa này, muốn tiến hành cái gọi là ‘trảm yêu trừ ma’, ‘thủ hộ dân vùng biên giới’.”

Hoàng Uyên một thân giáp trụ vàng xanh vang lên âm vang. Nó còn dùng một đôi móng vuốt nhỏ nâng đỡ mũ giáp, trông càng thêm đoan chính, sau đó song trảo phát sáng, nắm chặt hắc đao, chỉ hắc đao về phía đối thủ.

Tần Minh khẽ giật mình. Mảnh đại bình nguyên sinh cơ bừng bừng này, lại gọi là Thần Thương chi địa sao? Chắc chắn có liên quan đến sinh vật giống thần.

Hoàng Uyên nhàn nhạt mở miệng: “Kết quả, ngươi đoán xem đám người trẻ tuổi nhiệt huyết ấy đã ra sao? Đều đã chết. Ừm, ta còn giữ lại một đoạn xương ngón tay của bọn chúng.”

Nó dùng chuôi đao khẽ chạm vào chuỗi vòng xương treo trước ngực, nói: “Cái gọi là tay đứt ruột xót, cái này cũng gọi là tâm cốt. Ta đã có gần ba mươi lăm khối tâm cốt. Nếu thêm ngươi nữa, số lượng 36 Thiên Cương sẽ đủ đầy.”

Tần Minh ý thức được con Hoàng Bì Tử này muốn chọc giận hắn, nhưng quả thực sát ý trong lòng hắn trỗi dậy. Lời nó nói không phải giả, đó đích thị là xương ngón tay của nhân loại trẻ tuổi!

Hắn không có vọng động. Mặc dù là tân sinh giả, nhưng hắn cũng tích lũy được một phần ý thức linh quang cùng thần tuệ. Trực giác bản năng của hắn hôm nay bén nhạy dị thường.

Tần Minh cảm thấy, âm thầm hẳn là còn có hai sinh linh khác đang ẩn nấp, chậm rãi chờ đợi cơ hội, chuẩn bị phối hợp với Hoàng Bì Tử để tung ra một đòn trí mạng vào hắn.

Hắn không thể không thán phục, ngay cả một con chồn nhỏ đều hiểu mưu lược. Một bên ý đồ chọc giận hắn, một bên chuẩn bị phối hợp với đồng bọn trong bóng tối để thực hiện một cuộc giảo sát hoàn hảo.

Hoàng Uyên cười nhạt, nói: “Ha ha, bóp chết các ngươi loại thiếu niên thiên tài đầy ngập nhiệt huyết này, ta có cảm giác thành tựu nhất, bởi vì cứ như là đang dập tắt cả một tộc quần nhiệt huyết của các ngươi, chém đứt tương lai của các ngươi.”

Tần Minh động. Hắn ném đi mẫu đao trong tử mẫu đao, trực tiếp vận dụng Dương Chi Ngọc Thiết Đao, bất quá tạm thời chưa quán chú Thiên Quang Kình vào bên trong, hiện tại nó cũng không sáng chói lắm.

Con chồn quanh thân điện quang xen lẫn, lại khống chế cuồng phong, nắm chặt chuôi đao. Nó lại như là đang ngự đao mà đi, rời khỏi mặt đất, mang theo tiếng phong lôi, tốc độ quá nhanh!

Đột nhiên, Tần Minh dừng bước, tiếp đó cực tốc lao về phía sau. Dương Chi Ngọc Thiết Đao bộc phát ánh sáng chói mắt, thân đao trắng nõn vang lên tiếng ong ong.

Trong cánh rừng rậm rạp, lại ẩn nấp hai nhân loại, một nam một nữ, ở hai phương vị khác nhau, phối hợp với Hoàng Bì Tử, tạo thành thế tam giác. Bọn hắn muốn tập kích từ phía sau.

Hiện tại Tần Minh quay người phóng tới tên nam tử kia. Trên người hắn lưu chuyển Bá Vương Phong Kình, như lốc xoáy quét qua, quấn đứt mọi cành cây cản đường ven lối, rất nhiều cỏ cây đổ rạp.

Đao quang trắng như tuyết tựa một đạo kinh lôi bùng nổ trong cánh rừng. Hắn chém thẳng về phía một nam tử chừng ba mươi tuổi.

Không hề nghi ngờ, đây là một tên Ngoại Thánh. Lúc này đồng tử hắn co rụt, lớn tiếng nói: “Huynh đệ, đừng hiểu lầm, người một nhà!”

Nhưng mà, thanh trường mâu đen kịt trong tay hắn lại không chút lưu tình đâm tới. Chỉ cần đối thủ hơi do dự, như vậy hắn liền chiếm lấy toàn bộ tiên cơ, thậm chí có thể một mâu đâm chết đối phương.

Tần Minh một đao chém xuống. Tiếng keng vang lên, thanh trường mâu màu đen đứt thành hai đoạn.

Hơn nữa, hắn căn bản không hề dừng lại dù chỉ một chút. Trong tay Dương Chi Ngọc Thiết Đao như một vầng thái dương chói mắt bộc phát ánh sáng.

“Ngươi.” Tên Ngoại Thánh này luống cuống. “Đây lại là Ngọc Thiết Đao!” Hắn muốn tránh né, nhưng phát hiện tốc độ của mình căn bản không theo kịp đối phương.

Hắn dùng mâu gãy ra đỡ, nhưng trước mặt Dương Chi Ngọc Thiết Đao lại như gỗ mục, không chịu nổi một kích. Trong tiếng “bang bang”, bị chém đứt từng đoạn dài hơn thước.

Đao cuối cùng của Tần Minh rơi xuống, chém đứt đoạn mâu gãy, đồng thời chém luôn cánh tay của nam tử. Máu tươi văng khắp nơi.

Nam tử vừa kịp kêu thảm, liền bị Tần Minh một đao bổ đôi thân thể thành hai nửa. Thiên Quang Kình của hắn căn bản không ngăn cản được, tại chỗ chết thảm.

Tần Minh lập tức quay người, bởi vì con Hoàng Bì Tử đã giết tới, tốc độ nhanh đến mức có chút bất thường. Trên người nó mang theo lôi điện và cuồng phong, chân không chạm đất, hoàn toàn chính xác giống như là ngự đao mà đi.

Keng!

Hoàng Uyên mặc dù thân hình thấp bé, chỉ cao tới thắt lưng nam tử trưởng thành, nhưng lực lượng lại lớn đến lạ thường. Nó đối chọi một đao với Tần Minh, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.

Thanh “trường đao” màu đen của nó xuất hiện vết nứt nghiêm trọng. Có thể tưởng tượng, chất liệu thanh đao này quả thực rất bất phàm, bị Ngọc Thiết Đao chém trúng mà vẫn không đứt thành hai đoạn.

Đây là chiến lợi phẩm Hoàng Bì Tử có được sau khi giết chết một thiếu niên thiên tài loài người.

“Lợi hại như vậy!” Nó có chút chấn kinh. “Nhân loại ở độ tuổi này làm sao có thể ngăn cản nó?”

Nó cũng coi là lão yêu nhiều năm, đã tiến hóa nhiều năm. Ngay cả rất nhiều Ngoại Thánh trong loài người cũng không phải đối thủ của nó, còn có hai người bị nó nô dịch.

Kết quả, một kẻ mới, vẻn vẹn mới mười mấy tuổi, lại có thể đối cứng với nó!

Trong nháy mắt, hai người liên tiếp liều đao mấy chục lần, tia lửa bắn tung tóe. Cuối cùng, hắc đao của Hoàng Bì Tử đứt gãy một đoạn, mũi đao rơi xuống đất.

Trong lòng nó hoảng hốt, cấp tốc lui lại, kéo giãn khoảng cách.

Tần Minh đương nhiên sẽ không buông tha. Hắn theo đuổi không buông, quấn lấy không tha, liều đao với nó.

Hắn thật rất giật mình, con Hoàng Bì Tử này lại nắm giữ một môn đao pháp phi thường cường đại, mà tạo nghệ cực kỳ sâu sắc, cứ như đã luyện mấy chục năm vậy, rất có vài phần phong thái của một đại sư.

Trên thực tế, con chồn này quả thực rất có thiên phú. Nó luyện đao vài chục năm, liền có phong phạm của danh gia. Nó cũng coi là một “kỳ tài” trong dị loại.

Bất quá, Hoàng Bì Tử càng thêm rung động. Nó rơi vào hạ phong!

Nó tại Thần Thương chi địa, huyết mạch biến dị, tiến hóa ra từng tia huyết dịch kỳ dị, tương đương với việc có thêm mấy chục năm đạo hạnh. Kết quả lại không bằng một thiếu niên nhân loại mười mấy tuổi.

Nữ Ngoại Thánh kia mấy lần muốn tiến lên giúp Hoàng Uyên, nhưng tốc độ không theo kịp, đành lui về phía sau.

Tần Minh cùng Hoàng Bì Tử liên tiếp liều đao, hiển lộ rõ ràng Đao Đạo tạo nghệ cao siêu của mình. Hắn đã chém rách giáp trụ vàng xanh của nó, để lại trên người nó hai vết thương.

Hoàng Uyên phẫn nộ. Nó thật sự không thể ngăn cản được gã thiếu niên này. Nó tự cho mình là đao pháp đại sư, vốn rất nổi danh trên vùng bình nguyên này, kết quả lại càng ngày càng khó khăn.

Tiếng keng vang lên, thanh “trường đao” màu đen của nó đứt thành hai đoạn. Áo giáp trước ngực nó bị chém mở ra, giáp phiến vỡ nát, xuất hiện thêm một vệt máu rất sâu.

Tiếng “xoạt” vang lên, nó lại phóng lên trời, bay vút vào bầu trời đêm!

Trước đó nó ngự đao mà đi, đúng là một cặp cánh thịt ẩn tàng, ở phía sau lưng khẽ chấn động. Hiện tại đã hoàn toàn mở ra, đứng lơ lửng giữa không trung.

“Không ngờ a, ta Hoàng đại sư lấy Phong Lôi Đao danh chấn Thần Thương bình nguyên, cuối cùng lại thua dưới tay một tên tiểu tử lông mặt!” Hoàng Bì Tử tức giận không nguôi.

Tần Minh mặt lạnh tanh. Hắn rất không hài lòng với bản thân, lại kịch chiến với một con Hoàng Bì Tử lâu đến vậy, có chút quá đáng!..

Quay lại truyện Dạ Vô Cương

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 140: Cửu quốc thiên tài tụ tập

Chương 173:

Dạ Vô Cương - May 24, 2025

Chương 173: Sinh Tử kiếp

Dạ Vô Cương - May 24, 2025