» Chương 143:
Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 24, 2025
Hắc Bằng thấu thể mà ra sắc trời cùng sát khí, dù chỉ cách hơn một mét nhưng lại đáng sợ đến kinh người, vượt xa những Ngoại Thánh mà Tần Minh từng thấy.
Rống! Sư hống rung trời, cát bay đá chạy, Hỏa Lân Sư lao tới, một đôi móng vuốt lớn hung hăng đập xuống.
Tần Minh dốc hết sức đối kháng, nhưng vẫn không chống đỡ nổi, máu tươi trào ra từ khóe miệng và mũi, thân thể bị hất văng ra ngoài. Thiên Quang Kình hòa hợp quy nhất bên ngoài thân hắn cũng mờ đi, suýt chút nữa bị đánh tan. Hỏa Lân Sư thoáng nhìn lân giáp đỏ của mình bị Dương Chi Ngọc Thiết Đao phá vỡ, chỉ hơi rớm máu, còn kém xa mức thương gân động cốt.
Khi Tần Minh ngã sõng soài trên mặt đất cách đó mười mấy thước, lần này không chỉ có lừa già xông tới, mà Ngân Lang Vương dù bị trọng thương cũng mang theo Lang Nha bổng xông đến gần, vung binh khí nặng nề đập xuống. Tần Minh không kịp đứng dậy, nhanh chóng lăn mình tránh ra. Lang Nha bổng sượt qua tai hắn, bổ mạnh xuống đất, khiến đất đá vỡ nát, tạo thành một hố sâu. Lừa già càng lúc càng hăng, nhảy vọt lên, bốn vó đồng thời thi triển quyền pháp, giáng thẳng xuống. Tần Minh lại lần nữa lăn mình, tránh đi bốn đòn vó quyền nặng nề, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đứng dậy.
Nhưng mà, Hắc Bằng mạnh mẽ nhất lại lần nữa xuất hiện. Nó không cần vỗ cánh vẫn có thể lơ lửng trong hư không, một trảo vươn ra, ô quang bắn tới. Đao của Tần Minh không thể chém tan hết thảy ô quang từ lợi trảo ấy bắn ra, ngay cả sắc trời hộ thể của bản thân hắn cũng không ngăn cản được hoàn toàn.
Phụt một tiếng, cánh tay và bộ ngực hắn đều có máu tươi bắn tung tóe, mỗi nơi xuất hiện một lỗ máu, suýt chút nữa làm bị thương tạng phủ. Hỏa Lân Sư liền theo vào, móng vuốt to lớn vồ tới, mang theo liệt diễm, ánh sáng màu lửa đỏ cuồn cuộn khuấy động. Tần Minh không thể tránh né, lại lần nữa hai tay cầm đao, thôi động Thiên Quang Kình để đối cứng với nó. Oanh một tiếng, hắn bị đánh nát sụm xuống, mặt đất nứt toác, rồi sụp đổ.
Cùng một thời gian, Ngân Lang Vương vung Lang Nha bổng đập tới, còn lừa già thì quay lưng về phía Tần Minh, tung cước đá móng sau. Hắc Bằng hình thể quá lớn, không thể cùng Hỏa Lân Sư cùng nhau xuất thủ, nó lơ lửng giữa không trung, con ngươi bắn ra hai tia chớp lạnh lẽo, nhìn xuống dưới.
Tần Minh bị sư trảo to lớn kia hung hăng đánh văng vào trong hố lớn, hỏa diễm cùng sắc trời bao trùm lấy hắn. Phịch một tiếng, Lang Nha bổng của Ngân Lang Vương quét ngang tới, nện vào bộ ngực hắn. Nếu không phải móng vuốt lớn của Hỏa Lân Sư đã bao phủ và áp chế phía trên, cây Lang Nha bổng này chắc chắn đã bổ thẳng vào đỉnh đầu Tần Minh.
Tần Minh phun máu xối xả, sắc trời trên người suýt chút nữa bị đánh tan. Lần này hắn đã cứng rắn chịu đựng, bởi vì hai móng vuốt lớn của Hỏa Lân Sư bao phủ xuống, hận không thể nghiền nát hắn. Hắn toàn lực huy động Ngọc Thiết Đao đối kháng, cảm thấy ngực đau nhức kịch liệt vô song. Phần sắc trời bị đánh tan, một cây răng sói cắm sâu vào máu thịt hắn, đứt gãy bên trong.
Thứ này lại có thể là “Chân Lang Nha” Bổng! Cây gậy sắt lớn kia, khảm vào đều là răng nanh Ngân Lang Vương rụng xuống khi đạo hạnh tinh tiến qua nhiều năm. Nó đã từng suýt nữa trở thành sinh vật bạch ngân, trải qua thời kỳ huy hoàng, chỉ là cuối cùng tiến hóa thất bại.
Tần Minh hít sâu. Hắn còn chưa bị thua thiệt đến mức ấy, ngực cắm răng sói, phía trên lại bị Hỏa Lân Sư oanh kích. Cùng lúc đó, sau lưng hắn đau nhức kịch liệt, bị lừa già đá hai cước, xương sườn phía sau gãy mất hai cây.
Rống! Hỏa Lân Sư một tiếng gầm nhẹ, lộ ra nụ cười đùa cợt. Hiển nhiên nó còn chưa bộc phát toàn bộ lực lượng, hiện tại đột nhiên huy động móng vuốt lớn. Oanh một tiếng, mặt đất sụp đổ, Tần Minh cả người đẫm máu, bị đánh văng xuống dưới mặt đất, Thiên Quang Kình ngoài thân tán loạn. Bất quá, hắn lại cấp tốc bộc phát sắc trời, xông ra ngoài. Cái sư trảo kinh khủng thứ hai không hề thất bại, mà quét ngang tới, đập trúng hắn. Phịch một tiếng, Tần Minh trọng thương, trên thân ít nhất có bốn chỗ gãy xương, theo thứ tự là cánh tay trái và ba cây xương sườn bên trái, đồng thời máu phun xối xả, ngã xuống ở phía xa.
Ngân Lang Vương nhe răng cười, mang theo Lang Nha bổng, không để ý thương thế của mình, ép sát tới. Lừa già cũng sắc mặt lạnh nhạt, muốn báo thù cho tiểu huynh đệ Hoàng Uyên của nó. Tần Minh giãy dụa, cấp tốc đứng dậy. Hắn còn có cuối cùng một thủ đoạn, muốn dùng lên người Hắc Bằng. Nếu không, cho dù phá vây ra ngoài cũng không thể nhanh hơn nó. Không giết chết Hắc Bằng hoặc trọng thương nó, hôm nay hắn hẳn phải chết không nghi ngờ!
Giờ phút này, Tần Minh cả người đẫm máu, bị bốn lão yêu vây giữa. Hắc Bằng như đại nhật chìm xuống, ô quang rọi khắp nơi. Đó là màn sáng hộ thể của nó, rất khủng bố, ngoại nhân khó mà đánh xuyên qua. Hiện tại nó cách Tần Minh rất gần, đồng thời chủ động xuất kích, lợi trảo dò tới.
Tần Minh hít sâu, điều chỉnh trạng thái của mình, bất kể đại giới, điều động Thiên Quang Kình dung hợp quy nhất, toàn bộ tập trung vào Ngọc Thiết Đao trong tay. Hắn như muốn cùng Hắc Bằng quyết một trận tử chiến, muốn đổ máu đến cùng.
Ầm ầm! Hắc Bằng tới gần, đại địa sụp ra, cảnh tượng có chút kinh người. Ô quang thấu thể mà ra từ nó quá mức kinh người. Tần Minh toàn lực đối kháng, khó khăn tránh đi lợi trảo, sau đó dùng hết lực lượng, lấy Ngọc Thiết Đao bổ ra ô quang, đâm về phía phần bụng nó. Thế nhưng, hắn dùng hết khí lực, cũng chỉ chạm đến bên ngoài thân Hắc Bằng, liền không cách nào lay chuyển ô quang nữa.
“Biết cái gì gọi là kiến càng lay cây sao?” Hỏa Lân Sư đi tới, thân thể khổng lồ giẫm khiến đại địa rung chuyển.
Lúc này, Tần Minh đã thoải mái. Hắn đã dốc hết khả năng, lấy đao bổ ra ô quang hộ thể của Hắc Bằng, chạm được thân thể nó. Toàn thân hắn đẫm máu, đang chịu áp lực lớn lao trong ô quang, xương cốt đều đang kẽo kẹt rung động, phảng phất tùy thời muốn sụp đổ. Hắc Bằng đang lấy sát khí cùng sắc trời của mình nghiền ép hắn, cúi đầu lạnh lùng nhìn xuống! Sắc trời ngoài thân Tần Minh đã rất ảm đạm.
Đột nhiên, trong thân thể hắn có một đạo kỳ quang xông ra, quấn theo một viên mặt dây chuyền hình kiếm giống như dương chi ngọc thạch, dọc theo Ngọc Thiết Đao cực tốc xông tới. Khu vực ô quang này đã sớm bị Ngọc Thiết Đao đánh tan tác. Phụt một tiếng, kỳ quang thôi động thanh tiểu kiếm trắng noãn dài bằng ngón cái, đâm vào thể nội Hắc Bằng, dùng sức quấy. Tiểu kiếm là lấy dị kim đúc thành, mà vật liệu này có trong Lò Bát Quái – những thứ gần như Tiên khí. Nó có thể xuyên qua sắc trời, thần tuệ, ý thức linh quang!
Trong chốc lát, tiểu kiếm trắng noãn xuyên thấu qua thân thể Hắc Bằng bay ra. Mặc dù kỳ quang đã ảm đạm, nhưng vẫn đâm vào xương trán của Hỏa Lân Sư đang ở gần trong gang tấc. Chuyện đột nhiên xảy ra, ai cũng không nghĩ tới Tần Minh sắp chết lại có thể phát động công kích sắc bén như vậy.
“A. . .” Hắc Bằng kêu thảm, cấp tốc vỗ cánh, hướng về bầu trời đêm bay đi. Hỏa Lân Sư rống to một tiếng, toàn diện thôi động lực lượng, rung tiểu kiếm trắng noãn ra. Nhưng là trên thân kiếm dính một chút óc, Hỏa Lân Sư điên cuồng vẫy đầu, kêu thảm, cấp tốc lùi lại, dùng một đôi móng vuốt lớn che đầu lâu. Nó cũng bị trọng thương.
Đây là một loại năng lực mà Tần Minh đản sinh khi tân sinh lần thứ sáu. Đoàn kỳ quang kia tương đương với một kích mạnh nhất ở trạng thái đỉnh phong của hắn, có thể rời khỏi thân thể vài mét mà không bị ảnh hưởng bởi sự suy yếu của cơ thể hắn.
Kỳ quang mờ đi, Tần Minh lợi dụng tia sáng cuối cùng của nó, thu hồi tiểu kiếm trắng noãn. Hắn rất muốn xông lên bổ đao, nhưng biết, trạng thái của bản thân tệ hại cực kỳ, dù Hỏa Lân Sư bị trọng thương, hắn cũng không giết được.
Tần Minh nắm lấy kiếm nhỏ màu bạc hướng về lừa già phóng đi. Nó bị dọa đến xoay người bỏ chạy. Hai vị kết bái huynh trưởng đều không hiểu bị kiếm này trọng thương, nó làm sao có thể không sợ? Tần Minh không phản ứng nó, vung mạnh đao chém về phía Ngân Lang Vương.
“Ngươi. . .”
Mấy lần va chạm, hai thân ảnh sớm đã trọng thương đều là thất tha thất thểu. Cuối cùng, đầu lâu Ngân Lang Vương bị chém xuống. Nó tuyệt vọng không cam lòng, ánh mắt ảm đạm. Tần Minh một đao chém ra thân thể của nó, phát hiện một viên trái tim màu bạc, có mùi máu tươi, lại có mùi thơm nhàn nhạt bay lượn ra. Hắn lấy đi trái tim màu bạc, nhanh chóng hướng về phương xa.
“Ngao ô. . .” Lũ lang quái phụng mệnh lui ra ngoài tru lên, hướng Tần Minh phóng đi, nhưng căn bản không ngăn được hắn.
“Lão Tứ ngươi đuổi theo giết, thiếu niên nhân loại kia đã là nỏ mạnh hết đà!” Hắc Bằng lảo đảo đáp xuống đất, ngũ tạng lục phủ của nó đều bị trọng thương, cần thời gian khôi phục.
“Lừa già nhanh đi!” Hỏa Lân Sư cũng gào thét, đầu hắn đau muốn nứt, tạm thời không dám vọng động.
Tần Minh trên Thần Thương đại bình nguyên bỏ mạng mà chạy…