» Q.1 – Chương 117: Kinh Vân Kiếm Pháp
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 24, 2025
Hai ngàn khối Hạ phẩm linh thạch và một bộ Địa cấp cấp thấp bí tịch!
Diệp Trần nói không động lòng, đó là giả dối.
Hai ngàn khối Hạ phẩm linh thạch, nếu bán ở Tây Bắc phòng đấu giá, tương đương với tám mươi đến chín mươi vạn lượng hoàng kim; một bộ Địa cấp cấp thấp bí tịch còn có thể bán được mấy trăm vạn lượng. Đại đa số tiểu gia tộc ở Thiên Phong Quốc, dù có tán gia bại sản cũng chưa chắc mua nổi.
Đương nhiên, tiềm lực của một đệ tử chính tông thì quả thực đáng giá số tiền này. Nhưng tông môn lớn không thiếu gì bí tịch, dù sao một tông môn truyền thừa hàng trăm năm, nếu không có vài bộ tuyệt học bí tịch thì thật sự khó mà nói nổi.
Bất quá, Diệp Trần cũng biết, người ngoài dù có bỏ ra mười triệu lượng hoàng kim, cao tầng trong tông cũng sẽ không đồng ý bán đi một bộ tuyệt học bí tịch.
Tuyệt học bí tịch, bất truyền ngoại nhĩ.
Chỉ là nghe nội dung phía sau, Diệp Trần hơi sững sờ.
Một tháng sau hộ tống đội ngũ chúc mừng tiến về Phỉ Thúy Cốc?
Điều này vượt quá dự liệu của hắn. Bất quá, hắn cũng không quá để ý, đi cũng được mà không đi cũng được, dù sao có sự an bài của bề trên, hắn chỉ cần thuận theo là được.
***
Tịch Tịch Sơn Mạch.
Trong dãy núi rộng lớn và hùng vĩ kéo dài bất tận, sương mù quanh năm không tan, sản sinh chướng khí. Trong núi sâu, thường xuyên có tiếng thú gầm rống truyền ra, làm rung động lòng người.
Hỏa ngày treo cao trên đỉnh đầu, ánh sáng vàng rực rỡ bị sương mù ngăn cách ở bên ngoài. Liếc nhìn lại, từng đạo màu sắc thất thải tràn ngập, vừa tươi đẹp vừa quỷ dị.
Nơi đây là chốn sâu thẳm của Tịch Tịch Sơn Mạch, Thiên Địa nguyên khí đặc biệt nồng đậm. Nhưng vì bị chướng khí ảnh hưởng, võ giả không thể luyện hóa, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Trên một ngọn núi nhỏ bị vật gì đó đánh vỡ một nửa, Diệp Trần đứng chắp tay, bên hông đeo thanh trường kiếm phong cách cổ xưa.
Ánh mắt hắn bao quát, tại vài trăm mét bên ngoài màn sương mù, hai luồng bóng mờ khổng lồ thỉnh thoảng va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ mạnh rung trời.
NGAO A… ——
Tiếng gầm rống khủng bố vang lên, phía trước có hơn mười cây đại thụ bị đánh đổ, gục ngã. Một con Yêu Lang nhỏ tựa ngôi nhà bị hất bay qua, lông của Yêu Lang không có, toàn thân bao phủ những cái gai xương sắc nhọn, khiến thân hình nó lớn thêm ba phần một cách vô lý. Đôi đồng tử đỏ như máu phảng phất muốn nhỏ máu ra.
“Kinh Cức Ma Lang, Tứ cấp cao nhất đỉnh tiêm yêu thú.” Mặc cho cuồng phong táp vào mặt, thân hình Diệp Trần vẫn bất động, chỉ có quần áo bay phất phới.
Đông đông đông đông…
Mặt đất chấn động, một con Ngân Hôi Yêu Ngưu lớn hơn cả Kinh Cức Ma Lang từng bước một đi ra từ trong sương mù. Đôi mắt hung ác lạnh như băng, vô tình của nó vốn khóa chặt Kinh Cức Ma Lang, rồi sau đó lại chuyển hướng nhìn về phía Diệp Trần.
Ùm…ụm bò….ò…!
Ngân Hôi Yêu Ngưu ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, sương mù kịch liệt vặn vẹo, lá rụng gần đó nổi lên từng tia điện, hóa thành hư vô.
Diệp Trần có chút kinh ngạc, lại là một con Ngân Điện Yêu Ngưu hiếm thấy. Đây chính là tồn tại còn nguy hiểm hơn cả Kinh Cức Ma Lang, khó trách Kinh Cức Ma Lang đánh không lại nó.
Hai con yêu thú đều có hình thể to như ngôi nhà, yêu khí trùng thiên, xoáy lên cơn gió lốc đáng sợ.
“Hai con Tứ cấp cao nhất đỉnh tiêm yêu thú, chắc có thể phát huy tác dụng rèn luyện.”
Nếu bị người khác biết rõ suy nghĩ của Diệp Trần, nhất định sẽ nói hắn khẩu xuất cuồng ngôn. Phải biết rằng yêu thú vốn cường hãn hơn võ giả đồng cấp rất nhiều, cho dù là thiên tài chiến đấu kinh tài kinh diễm gặp phải, cũng không nhất định có thể chiến thắng, huống chi lại là hai con Tứ cấp cao nhất đỉnh tiêm yêu thú, tương đương với võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Kinh Cức Ma Lang kiêng kỵ nhìn xem Ngân Điện Yêu Ngưu, thân hình hơi cúi thấp xuống. Bản năng nói cho nó biết, phải tiêu diệt bất kỳ nhân loại nào xâm nhập nơi đây, nhưng Ngân Điện Yêu Ngưu trước mắt còn nguy hiểm hơn nhân loại này mấy lần, hơi không cẩn thận, nó cũng sẽ bị giết chết.
NGAO! NGAO! NGAO!
Kinh Cức Ma Lang hướng phía Ngân Điện Yêu Ngưu gào thét, tựa hồ đang truyền đạt tin tức gì đó.
Rất lâu sau, Ngân Điện Yêu Ngưu từ trong lỗ mũi phun ra một luồng khí tức mang theo dòng điện, móng bò đạp hai cái trên mặt đất, ngoài dự đoán mọi người liền xông ra ngoài.
Vèo!
Thân hình cực lớn của Ngân Điện Yêu Ngưu không làm chậm tốc độ của nó, như một đạo điện quang màu bạc thô to, lao thẳng tới Diệp Trần trên ngọn núi nhỏ.
Cùng lúc đó, Kinh Cức Ma Lang cũng đã phát động công kích về phía Diệp Trần, thân thể nhắm thẳng núi nhỏ mà lao tới.
“Cút!”
BAANG…!
Vân Ẩn kiếm ra khỏi vỏ, kiếm thế Vô Thường, dễ dàng chém vào người Ngân Điện Yêu Ngưu.
Ngân Điện Yêu Ngưu kinh nghi bất định trong mắt hung ác, thân thể khổng lồ bay ngược trở về, làm đổ sập rất nhiều cây cổ thụ đầy dây leo.
Ầm ầm!
Ngọn núi dưới chân sụp đổ, Kinh Cức Ma Lang từ trong đống loạn thạch bay nhào lên, há miệng liền phun ra một đoàn hắc khí mang theo những khối băng.
Diệp Trần bàn chân nhẹ nhàng điểm lên những đá vụn chưa rơi xuống, thân hình thẳng tắp bay lên. Một đạo kiếm khí như Cửu Thiên Du Long, cuồng xạ mà xuống, chém thẳng vào Kinh Cức Ma Lang.
Kinh Cức Ma Lang cùng Ngân Điện Yêu Ngưu đều không ngờ kiếm pháp của Diệp Trần lại lợi hại như thế. Thân thể nó lăng không cuốn, hướng phiến cự thạch bay múa bên cạnh mà lao tới, để tránh kiếm khí sắc bén.
“Vân Vô Thường, Kinh Vân Vô Định, ở đâu trốn!”
Một quyền phá vỡ hắc khí do Kinh Cức Ma Lang phun ra, vô số khối băng bị quyền kình nghiền nát, hóa thành mảnh băng vụn bay tứ tán, lả tả. Phía dưới, đạo kiếm khí vốn đang bay nhanh theo đường thẳng, vặn vẹo vài cái, lại giống như mây trôi trên trời, không có hình thái trói buộc, chém nghiêng vào sau lưng Kinh Cức Ma Lang.
Cờ-rắc!
Mấy cái gai xương bị chém đứt, Kinh Cức Ma Lang mất đi thăng bằng, nặng nề ngã xuống đất, tạo ra một hố nhỏ khổng lồ.
Đùng!
Bên cạnh có điện quang màu bạc phóng tới, là Ngân Điện Yêu Ngưu chưa từ bỏ ý định. Nó nhanh như điện, âm thanh như sấm, chớp nhoáng, khiến không khí phía trước đều bị đốt cháy thành chân không.
“Kinh Vân Vô Cực!”
Diệp Trần lăng không chém ra một đạo kiếm khí thô to. Kiếm khí cực kỳ bá liệt, đến mức không khí đều bị quét sạch, tràn ngập vô cùng sức bật.
Ngân Điện Yêu Ngưu há miệng phun ra một đoàn điện quang, va chạm cùng kiếm khí.
Lốp ba lốp bốp!
Điện quang đều bị phá vỡ, kiếm khí chém vào trán Ngân Điện Yêu Ngưu, để lại một vết kiếm sâu tận xương, máu chảy ròng.
Sau một khắc, thân thể Ngân Điện Yêu Ngưu mất thăng bằng, ngã nhào xuống, làm mặt đất không ngừng rung lắc. Đến cả điện quang quanh thân nó cũng tiết ra, đốt cháy đất đai nứt nẻ đen sì, một bụi cỏ dại xanh tốt cũng cháy thành tro bụi.
Mạnh mẽ từ mặt đất bò dậy, Ngân Điện Yêu Ngưu kiêng kỵ nhìn Diệp Trần, không dám tấn công lần nữa. Phòng ngự của nó tuy cường hãn, nhưng còn chưa đạt tới mức bỏ qua kiếm khí. Càng nhiều lần, như trước vẫn lành ít dữ nhiều. Bên cạnh, Kinh Cức Ma Lang không tự chủ được dựa vào Ngân Điện Yêu Ngưu, tựa hồ chuẩn bị cùng nó hội hợp, liên thủ phát động thế công, đánh chết nhân loại kiếm pháp lợi hại này.
“Địa cấp cấp thấp kiếm pháp, quả nhiên lợi hại.” Bay lượn nhẹ nhàng rơi xuống một gốc cây cổ thụ lớn, Diệp Trần cúi đầu nhìn thanh kiếm, thầm nghĩ trong lòng.
Cách ngày kết thúc bài danh thi đấu đã hơn nửa tháng. Nửa tháng trước kia, Diệp Trần đã chọn một môn kiếm pháp trong số đông các sách quý Địa cấp cấp thấp, tên là Kinh Vân Kiếm Pháp.
Vân không có hình thái, Kinh Vân Kiếm Pháp cũng thế. Mỗi chiêu mỗi thức đều tràn ngập bất ngờ, ngay cả người luyện cũng không cách nào hoàn toàn khống chế, chớ đừng nói chi là kẻ địch. Ngoài ra, Kinh Vân Kiếm Pháp cũng là một môn kiếm pháp vô cùng bá đạo, một kiếm ra, phong dừng vân kinh, lực sát thương cực kỳ khủng bố, không biết mạnh và nhanh hơn Cô Phong Thập Tam Kiếm bao nhiêu lần.
Sau khi tu luyện thành công, Diệp Trần một mình tiến về chốn sâu thẳm của Tịch Tịch Sơn Mạch, muốn thử nghiệm uy lực kiếm pháp trên người yêu thú. Trận chiến này, quả nhiên uy lực vô cùng.