» Q.1 – Chương 123: Kiếm Kinh

Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 24, 2025

Nghe vậy, Thạch Phá Thiên hồi tưởng lại một canh giờ trước, sắc mặt Cơ Tuyết Nhạn rõ ràng khác thường, hơn nửa là đã gặp đệ tử Lưu Vân Tông tên Diệp Trần. Nghĩ đến hai người từng có hôn ước, Thạch Phá Thiên không khỏi một hồi ghen ghét cùng phẫn nộ. Nữ nhân hắn yêu thích tuyệt đối không cho phép có bất kỳ quan hệ nào với kẻ khác, dù là mối quan hệ đó đã không còn tồn tại, hắn cũng sẽ vô cùng khó chịu. Diệp Trần này, cần phải hung hăng giáo huấn!

Ánh mắt rơi vào Thôi Thế Minh, Thạch Phá Thiên hỏi: “Ngươi cùng Diệp Trần có cừu oán?”

Thôi Thế Minh trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn: “Kẻ này âm hiểm xảo trá, lúc trước đã dàn xếp mưu kế đánh bại ta, khiến ta mất hết thể diện trước mặt Diệp Huyên sư muội.”

Hắn yêu thích Diệp Huyên không phải chuyện một sớm một chiều. Vốn dĩ quan hệ hai người khá tốt, nhưng từ khi hắn bị Diệp Trần đánh bại, đối phương chỉ còn lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi, khiến lòng tự trọng của hắn bị đả kích nghiêm trọng, hận không thể thời gian đảo lưu, giết Diệp Trần đến xương cốt không còn.

Thạch Phá Thiên cười lạnh, đối phương rõ ràng không nói thật, bất quá hắn cũng không vạch trần.

“Ngươi đi trước đi!” Thạch Phá Thiên hạ lệnh trục khách.

Thôi Thế Minh khó hiểu nói: “Thạch sư huynh, chẳng lẽ cứ thế buông tha hắn?”

“Buông tha hắn? Nằm mơ! Ngày mai tiệc mừng, đệ tử các đại tông môn sẽ tỷ thí biểu diễn với nhau. Đến lúc đó, ta sẽ điểm danh khiêu chiến hắn, khiến hắn mất hết mặt mũi ngay trước mặt mọi người. Tốt nhất là khiến hắn mất đi lý trí, khi đó, ta liền có thể danh chính ngôn thuận đánh hắn tàn phế!” Nếu có thể, Thạch Phá Thiên hiện tại đã muốn đi đánh chết Diệp Trần. Với thực lực của hắn, điều này vẫn có thể làm được; cái gọi là nửa bước kiếm ý trước mặt thực lực tuyệt đối, căn bản không đáng nhắc tới.

Thôi Thế Minh bị ngữ khí của Thạch Phá Thiên dọa sợ. Nhớ tới những kẻ đối nghịch với hắn trong dĩ vãng, không chết cũng tàn phế, cả đời không thể tiếp tục tu luyện, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh khoái ý. “Diệp Trần à Diệp Trần, muốn trách thì trách ngươi danh tiếng quá mạnh mẽ, khiến ta mất mặt trước Diệp Huyên sư muội. Chờ ngươi trở thành phế nhân, ta sẽ hảo hảo ‘chiêu đãi’ ngươi đó!” Thôi Thế Minh trong lòng cười khẩy.

Đợi Thôi Thế Minh rời đi, Thạch Phá Thiên tự nhủ: “Cơ sư muội, ta sẽ cho ngươi biết, củi mục thì vẫn là củi mục, dù là lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, ở trước mặt ta cũng vẫn là củi mục, hừ.”

***

Đêm tối đã đến, quần tinh sáng chói.

Trong tất cả các hồ nước lớn nhỏ của Phỉ Thúy Cốc, đều phản chiếu vầng Minh Nguyệt. Bên cạnh Minh Nguyệt là những đóa sen mây, vắt vẻo trên cao.

Trung tâm Lục Liễu.

Trong căn phòng thuê, đèn thủy tinh của Diệp Trần đang sáng, hắn đang lật xem Kiếm Kinh.

Kiếm Kinh không phải bí tịch, mà giảng thuật sự lý giải của kiếm khách thời cổ đại về kiếm đạo. Có những lý luận rất thô thiển, nhưng cũng có chỗ lại vô cùng cao thâm, một chữ nửa câu cũng đủ khiến người ta dư vị vô cùng. Lại có chỗ không giảng về kiếm pháp, mà giảng về tâm tính: tâm tính nào sẽ giúp người ta tiến vào trạng thái tốt nhất, tâm tính nào sẽ giúp người ta có cơ hội đột phá gông cùm xiềng xích của kiếm pháp. Thậm chí đối với kiếm ý cũng có đôi chút giảng thuật, chỉ là rất mơ hồ mà thôi.

“Sách hay!” Diệp Trần nhịn không được khen một tiếng.

Cuốn Kiếm Kinh này tuy không thể trực tiếp đề cao sức chiến đấu và kiếm pháp, nhưng có thể cung cấp cho một kiếm khách rất nhiều tri thức lý luận. Ngàn vạn lần đừng xem thường tri thức lý luận, đối với võ giả mà nói, không có lý luận có lẽ có thể trở thành cao thủ, nhưng tuyệt đối không cách nào trở thành một đại tông sư. Cái gọi là tông sư, bản thân phải có một nền tảng tri thức khổng lồ, như thế mới có thể học hỏi tinh hoa của bách gia, sáng tạo một con đường và lý luận thuộc về mình, sau đó kiên định con đường và lý luận đó, hướng đến những cảnh giới cao hơn mà tiến lên.

Tâm thần chìm vào nội dung Kiếm Kinh, Diệp Trần dần dần quên thời gian.

Bên ngoài sân nhỏ, ánh trăng như nước, tinh quang sáng chói.

Bỗng nhiên.

Một hồi gió mạnh từ xa gào thét mà đến, thổi nhíu một mảnh hồ nước.

Đại Trưởng lão cùng những người khác đang nghỉ ngơi đều lộ vẻ nghi hoặc. Vừa rồi trong nháy mắt đó, bọn hắn ẩn ẩn cảm giác được một tia mũi nhọn chợt lóe lên, chỉ là tinh tế tìm kiếm, rồi lại không có gì, phảng phất là ảo giác.

Từ Tĩnh đang khoanh chân tu luyện, mở mắt ra, vô ý thức nghĩ đến Diệp Trần, lập tức nhắm lại hai mắt, chẳng quan tâm.

Kiếm Kinh chỉ vỏn vẹn mười ba trang. Tuy Diệp Trần xem vô cùng cẩn thận, từng câu từng chữ cân nhắc, nhưng không đến nửa canh giờ, vẫn là xem xong toàn bộ.

“Ồ!”

Theo nhập thần trong tỉnh lại, Diệp Trần cảm thấy tâm tình sáng sủa hơn rất nhiều.

Tay nắm chặt chuôi Vân Ẩn kiếm, Diệp Trần cảm thụ càng sâu, một luồng vật chất mịt mờ phảng phất muốn từ đáy lòng dâng lên mà ra, huyễn hoặc khó hiểu.

Là kiếm ý!

Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Trần mới phát hiện, nửa bước kiếm ý của mình càng thêm ngưng thực.

Đã đến cảnh giới này, hắn đã tiến vào giai đoạn bình cảnh, muốn đột phá không phải chuyện một sớm một chiều, phải trải qua thời gian dài rèn luyện, mài giũa kiếm ý sắc bén. Ngược lại, dù chỉ có một chút tiến bộ, hắn đều rõ ràng phát giác được.

Nếu như nói trước kia là nửa bước kiếm ý, hiện tại thì là trên cơ sở nửa bước kiếm ý càng tiến một bước, khoảng cách chính thức kiếm ý chỉ cách một tầng lụa mỏng hư vô mờ mịt. Chỉ cần một hồi gió nhẹ thổi qua, lụa mỏng cũng sẽ bị xốc lên, tinh túy kiếm ý tất nhiên sẽ hiện lên trong lòng.

Trùng trùng điệp điệp nhổ ra một ngụm trọc khí không tồn tại, Diệp Trần tự nhủ: “Không thể ngờ một cuốn Kiếm Kinh bình thường lại có tác dụng lớn như vậy, đã giảm bớt thời gian dài rèn luyện. Về sau thoáng một cảm ngộ, nắm giữ kiếm ý trong tầm tay. Thật đúng là muốn đa tạ ngươi đó, Viên Tuyết Mai!”

Giờ phút này, nếu là Viên Tuyết Mai biết rõ Diệp Trần từ Kiếm Kinh đạt được lợi ích cực lớn, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm. Cuốn Kiếm Kinh này nàng đã nghiên cứu rất lâu, căn bản không nhìn ra điều gì đặc biệt, tối đa chỉ khiến phong cách chiến đấu của nàng thực dụng hơn một chút mà thôi.

Đứng dậy, Diệp Trần mở cửa sổ ngắm trăng một lát.

Một lát sau, đợi tâm tình bình phục lại, Diệp Trần lúc này mới đóng cửa sổ, bắt đầu tu luyện chân khí thường nhật.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

***

Ngày thứ hai sáng sớm.

Hơi mỏng sương mù bao phủ trên mặt hồ, trắng noãn thánh khiết.

Phỉ Thúy Cốc yên tĩnh dần dần náo nhiệt lên, tiếng người huyên náo.

Một số thủ lãnh các thế lực lớn ngày hôm qua không kịp đến đã đổ về, khung cảnh đồ sộ gấp mười lần so với cuộc thi đấu xếp hạng đệ tử nội môn của Lưu Vân Tông. Dù sao Phỉ Thúy công tử bước vào Bão Nguyên Cảnh cũng không phải cuộc thi đấu nhỏ bé kia có thể so sánh. Nếu không có gì bất ngờ, tương lai mười năm, Phỉ Thúy công tử tất nhiên sẽ trở thành trụ cột của Phỉ Thúy Cốc, danh tiếng tuyệt đối sẽ không kém hơn tông chủ của năm đại tông môn.

“Tiệc mừng này, các đệ tử kiệt xuất của các đại tông môn nhất định sẽ lên sân khấu luận bàn biểu diễn. Đến lúc đó chính là cơ hội tốt để quan sát thiên tài cấp cao nhất của Thiên Phong Quốc chiến đấu.”

“Đáng tiếc, những đại đệ tử đó sẽ không xuất hiện, bằng không mới thật là rầm rộ.”

“Đã rất tốt rồi. Như ‘Bắc Tuyết Khoái Đao’ Lâm Kỳ, ‘Thạch Nhân’ Thạch Phá Thiên, thực lực cơ bản không kém Bắc Tuyết công tử hay Đoan Mộc công tử là bao nhiêu. Chỉ có Phỉ Thúy công tử đã bước vào Bão Nguyên Cảnh mới có thể áp đảo quần hùng mà thôi, những người khác sàn sàn nhau.”

“Nói như vậy thì đúng là như thế. Nghĩ lại thật sự khủng khiếp. Các đại tông môn khác có được một thiên tài cấp công tử đã là không tệ, Phỉ Thúy Cốc ngoài Phỉ Thúy công tử ra, ‘Chưởng Tuyệt’ Liễu Vô Tướng và ‘Thạch Nhân’ Thạch Phá Thiên đều có thực lực cấp bậc này. Thêm vào ‘Đạp Tuyết Vô Ngân’ Cơ Tuyết Nhạn mới nổi trong mấy tháng gần đây, tổng cộng là ba người.”

“Phải, Phỉ Thúy Cốc trên phương diện thiên tài tuyệt đỉnh từ trước đến nay không thiếu hụt. Liễu Vô Tướng và Thạch Phá Thiên tuy được liệt vào bậc thang cấp hai của thế hệ trẻ Thiên Phong Quốc, nhưng mọi người đều biết, bọn hắn tuyệt đối là tồn tại cao cấp nhất trong bậc thang cấp hai, thẳng bức Đoan Mộc công tử và Bắc Tuyết công tử ở bậc thang cấp một.”

Trên con đường lớn giữa hồ, một số người vừa đến đang nhao nhao bàn luận.

Quay lại truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Bảng Xếp Hạng

Chương 197: Hiện ra cấp tổ sư nội tình

Dạ Vô Cương - May 24, 2025

Q.1 – Chương 160: Dùng thương thay kiếm

Chương 196: Chính là tự tin như vậy

Dạ Vô Cương - May 24, 2025