» Chương 150:
Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 24, 2025
Tần Minh sớm đã cộng hưởng sâu sắc với tâm tình mãnh liệt chập chờn của nó, tự nhiên muốn xử lý số huyết nhục này.
“Nhiều yêu ma huyết nhục như vậy, ta một mình ăn không hết, thật sự là lãng phí!” Hắn không báo tin cho các thôn xóm đến lấy thịt, một phần cũng vì đây là lãnh địa của nhân loại, đường đi tương đối nguy hiểm, hơn nữa sau này dễ bị dị loại báo thù.
Quan trọng nhất là tại vùng tuyến đầu được mở rộng, những cánh đồng hoang vu mới khai khẩn lại vô cùng phì nhiêu, cho sản lượng dồi dào. Nếu không phải những năm gần đây yêu ma tập kích, nơi đây rất thích hợp để sinh sống.
“Ta đây là đang khai hoang!” Tần Minh ý thức được, chính mình xâm nhập yêu ma địa giới, chém giết vô số lão yêu, sớm đã vượt xa mức yêu cầu của lần khảo hạch này.
Khi nghĩ tới những điều này, trong lòng hắn hiện lên một màn sương mù u ám. Hắc Bằng, Hỏa Lân Sư, Ngân Lang Vương cùng các yêu ma khác phục kích hắn, từng có nhân loại đưa tin cho chúng. Liệu phía sau có liên quan đến Lục Ngự Tổ Đình?
Dù sao, việc khảo hạch tại địa phương này do bọn họ chủ trì.
Nếu có bóng dáng của Lục Ngự, hắn sẽ lập tức đào tẩu, thu phục một con điểu yêu, tự mình lên đường. Chỉ là bốn vạn dặm đường về có chút xa, địa giới đen kịt vô tận có rất nhiều nguy hiểm, mãnh cầm bình thường căn bản không thể bay xuyên qua, trên đường rất dễ dàng bị sinh vật không rõ săn giết.
Tần Minh chăm chú suy nghĩ, cho rằng quy tắc cơ bản của Lục Ngự Tổ Đình vẫn còn đó. Nếu thật sự có người có thể một tay che trời, nếu có vấn đề lớn xảy ra, trực tiếp tới giết hắn là được, thì làm sao hắn có thể sống sót được.
Sau khi ăn uống no đủ, Tần Minh thở dài một hơi, rồi lên đường giữa cơn mưa lớn.
Sấm chớp xé rách màn đêm, mưa lớn bao trùm toàn bộ đại bình nguyên. Trong khu rừng rậm không thấy bến bờ, nước mưa văng khắp nơi, bao phủ một màn khói mỏng.
Trong đêm mưa, Tần Minh giống như một vị Trích Tiên Nhân, được lục vụ nâng đỡ, giẫm trên cỏ cây, mỗi bước chân rơi xuống là một khoảng cách rất xa đã bị vượt qua.
Toàn thân hắn được lục quang bao phủ, thân nhẹ tựa tiên. Toàn bộ Ất Mộc tinh khí của đại bình nguyên đều do hắn sử dụng, bao trùm lấy hắn.
Khi Tần Minh đi đường, không những không mệt mỏi mà còn có Ất Mộc linh dược nhập thể, tinh túy sông núi cỏ cây luôn không ngừng tịnh hóa huyết nhục và tinh thần của hắn.
Sau trận chiến tại Hắc Bằng sơn, hắn ăn bốn loại kỳ dược, thật sự là kéo dài tuổi thọ, tăng cường tiềm năng, thực lực cũng được nâng cao. Điều này khiến hắn nếm được tư vị ngọt ngào, quyết định xuất kích lần nữa.
Lần này, mục tiêu của hắn là lão đại của Loại Thần hội! Tiện thể, hắn muốn làm rõ chuyện này rốt cuộc có hay không bóng dáng của Lục Ngự.
“Đến!”
Chỉ năm mươi dặm mà thôi, Tần Minh khống chế Ất Mộc tinh khí rất nhanh đã đuổi tới. Dòng khí lục và sinh cơ tươi mát của cỏ cây nâng đỡ hắn, khiến hắn phiêu dật thoát tục.
Một tòa núi lớn đứng sừng sững phía trước, là cứ điểm của Loại Thần hội. Ngày thường không ai dám tới khiêu khích, thuộc về địa giới cực kỳ nguy hiểm.
Tần Minh lặng lẽ leo núi. Nơi đây có thú quái, điểu yêu, cũng có nhân loại, thành phần phức tạp. Kẻ đứng đầu tại nơi sâu nhất của thế giới sương đêm này là một “sinh vật giống thần”, không rõ dự tính ban đầu của nó khi sáng lập tổ chức này là gì.
Một đêm này, tại cứ điểm của Loại Thần hội, mưa lớn như trút trên đỉnh núi. Từng đạo lôi quang dị thường giáng xuống, bổ sập cả một vách núi, đá lớn cuồn cuộn. Rất nhiều thành viên rung động, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Khi tia chớp đỏ ngòm xẹt qua, tại sao lại nhìn thấy có thân ảnh tung hoành, tựa hồ đang chiến đấu.
“Đó là lão đại đang liều mạng với người khác!”
Có yêu ma xông tới, cũng có nhân loại đuổi lên đỉnh núi, nhưng rất nhanh liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sau trận chiến này, Tần Minh tốn không ít sức lực. Hắn đã bí mật quan sát rất lâu, sau khi xác định được thực lực của lão đại Loại Thần hội mới ra tay săn giết.
Không ngờ, kẻ này còn lợi hại hơn trong tưởng tượng.
Bởi vì, hắn xuất thân từ danh môn, đến từ Ngũ Hành Cung, chẳng qua chỉ là một kẻ phản đồ, sớm đã phản bội đại giáo vang danh khắp thế giới sương đêm.
Người này tên là Tôn Đằng, sớm đã đặt chân vào Ngoại Thánh lĩnh vực nhiều năm, nắm giữ không chỉ một bộ kỳ công đỉnh tiêm, trong đó sở trường nhất là « Khô Vinh Kinh ».
Hắn không những có thể hấp thu tinh khí cỏ cây trong vùng bình nguyên này, mà còn từ sự khô héo và tươi tốt mà lĩnh ngộ được biến hóa Âm Dương. Một thân bản lĩnh của hắn vô cùng cường đại.
Hắn dùng sự biến hóa của khô héo để che lấp khí cơ của bản thân, khiến Tần Minh cũng nhìn nhầm.
Tần Minh lấy Bá Vương Di Thư làm hạch tâm, mượn nhờ thời tiết cực đoan đặc biệt đêm nay, dẫn tới phong lôi, oanh sát đối thủ.
Kết quả Tôn Đằng đã lĩnh ngộ được Âm Dương chi biến từ « Khô Vinh Kinh », vậy mà lại dùng Âm Dương nhị khí hóa giải một phần sấm sét.
Nếu Tần Minh không rèn luyện ra bốn loại kỳ dược tại Hắc Bằng sơn, nâng cao tiềm năng và thực lực, thì tối nay hắn và Tôn Đằng sẽ bất phân thắng bại, khó mà đoán được ai thắng ai thua.
Lúc này, đỉnh núi một mảnh hỗn độn, mặt đất sớm đã sụp nứt, có rất nhiều chỗ cháy đen, la liệt không ít thi thể, đều là thành viên của Loại Thần hội, có kẻ chết bởi lôi điện, có kẻ bị Tần Minh dùng Dương Chi Ngọc Thiết Đao chém giết.
“Đáng tiếc, không đạt được đỉnh cấp kỳ công « Khô Vinh Kinh ». Ý chí của Tôn Đằng cứng rắn như sắt, khó trách có thể đạt được thành tựu như vậy.” Hắn than nhẹ, có chút tiếc nuối.
Kẻ ngoan cường như vậy, cảm xúc không hề gợn sóng, ý chí lực vô cùng cường đại.
“Vốn liếng của đại giáo quá dày, đệ tử chính tông không thiếu kỳ công a.”
Tần Minh biết được ở đây rằng, sở dĩ hắn bại lộ là do trên Thần Thương bình nguyên từng mời một vị đồng đạo đi giết Ngân Lang Vương, sau đó bị bán đứng.
Hắn có chút xuất thần, khi đó còn giúp người kia chém một tên yêu ma, kết quả đối phương không những không đội ơn mà còn tặng hắn một “món quà lớn” như vậy.
Tần Minh tìm thấy thi thể của kẻ này trong số những thi thể trên đỉnh núi, đã sớm bị hắn một đao chém thành hai nửa.
“Không thể truy cùng khám tận, mọi việc dừng ở đây!”
Tần Minh cởi bỏ bộ “vải” rách mướp trên người, ở đây vơ vét một phen, thay một bộ quần áo mới tinh, sau đó khống chế Ất Mộc tinh khí bay đi xa, tay áo bay lượn, giống như Tiên Nhân đi đường.
Ngày hôm sau, trưởng lão Chu Thao của Lục Ngự Tổ Đình ngồi trên một con mãnh cầm, tự mình đến Thần Thương bình nguyên, hỏi thăm Bạch Khổng Tước trên bầu trời.
“Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, phải chăng có ngoài ý muốn nổi lên? Mọi việc đều còn đang dựa theo quy củ tiến hành chứ?” Hắn đối với Bạch Khổng Tước rất khách khí, ngang hàng nhìn tới.
Bởi vì, đối phương thật sự rất mạnh!
Bạch Khổng Tước khổng lồ gật đầu, nói: “Đúng là có xảy ra chút tình huống, còn liên quan đến Chu trưởng lão ngươi.”
“Ồ, thế nào?” Chu Thao nghiêm túc lại.
Bạch Khổng Tước cáo tri: “Kỳ dược của Chu trưởng lão ngươi đã bị người thu hoạch. Không chỉ vậy, dã dược mà các trưởng lão khác của tổ đình phát hiện cũng bị hái mất.”
“Cái gì, ai đang phá hoại quy củ?!” Chu Thao cất cao giọng.
Bạch Khổng Tước nói: “Trong đó có một thiếu niên, dựa theo quy tắc làm việc, nhổ tận gốc vài cọng kỳ dược…”