» Chương 170: Quần tinh xán lạn
Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 24, 2025
Trong sương đêm, một đám thiếu niên nam nữ bàn tán sôi nổi, tràn ngập chờ mong về vùng Côn Lăng. Đương nhiên, thứ mà bọn hắn đàm luận nhiều nhất vẫn là con thụy thú kia.
Một vị thiếu niên mặc áo vàng dội gáo nước lạnh, nói: “Các ngươi kích động cái gì chứ? Thụy thú thật dễ giết sao? Nó lại là một đầu cổ thú, tồn tại qua chừng ấy năm tháng mà vẫn không hề hấn gì, là sinh linh đứng đầu Kim Tự Tháp đó.” Không ít người đi theo gật đầu, tán thành lời hắn nói. Hiển nhiên, đám người này trước khi đến Côn Lăng đã làm đủ bài tập, nắm sơ lược về nơi đó.
Một vị thiếu nữ áo xanh mở miệng: “Lần này hẳn là có hy vọng. Các lão tiền bối từ các đạo tràng, học phủ sẽ liên thủ, cũng coi như một lần khai tịch chiến.” Nơi thụy thú trú ngụ nằm ở ngoại vi tuyệt địa. Các đại đạo tràng, học phủ nhiều năm qua vẫn muốn khai hoang nơi đó, nhưng vẫn luôn rất thận trọng; lần này dường như họ đã hạ quyết tâm.
Khu vực ngoại vi tuyệt địa là một mảnh cao nguyên, nơi có vô vàn dược thảo, thậm chí tồn tại một vài bí cảnh. Nhưng ngày thường không ai dám tới gần, ngoài thụy thú, nơi đó còn có các loại yêu ma. “Chúng ta rất có thể đều có cơ hội ra sân, đi thanh lý dị loại, đây cũng là một loại khai hoang. Người biểu hiện đột xuất có thể được phân thụy thú huyết, tiến tới tăng cường thiên chất, thậm chí là trực tiếp niết bàn.”
Rất nhiều người kinh ngạc: Côn Lăng lớn đến vậy sao? Tần Minh cũng vậy, nghe mà có chút choáng váng.
“Côn Lăng, địa vực không nhỏ, lại tương đối đặc thù, tổng cộng có ba khu tuyệt địa với mật độ chưa từng thấy. Đồng thời, nơi đó lại có tới mười mấy nhà đạo tràng cùng cao đẳng học phủ, điều này cũng rất bất thường. Ngoài ra, nơi đó còn có hai nơi phúc địa, càng nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.”
Bởi vì có quá nhiều tuyệt địa, cho nên Ngu, Càn, Thụy tam đại hoàng triều dù đều giáp giới với nơi đó, cũng không dám có ý định chiếm vùng địa bàn kia.
Căn cứ « Hải Nội Thập Châu Ký · Tụ Quật Châu » ghi chép: Côn Lăng, tại tuất địa của Tây Hải, hợi địa của Bắc Hải, cách bờ mười ba vạn dặm.
Tần Minh ngẩn người, nghe hai tên thiếu nữ bên cạnh đàm luận « Hải Nội Thập Châu Ký » mà cảm thấy cuốn sách này đã bao quát cả những khu vực sâu thẳm trong thế giới sương đêm.
“Thời đại đại khai tịch còn chưa đến, chúng ta trước hết phải khai hoang ở tuyệt địa. Thật đáng mong chờ biết bao, ta nguyện làm mở đường tiên phong!” Một vị thiếu niên áo đen nhiệt huyết múa nắm đấm, sát lòng bàn tay, thần sắc rất là kích động.
Có người cười chế nhạo nói: “Tỉnh một chút đi thiếu niên, xúc động như vậy, ngươi có thể là nhóm pháo hôi đầu tiên đó.”
“Thụy thú, giết nó đi có được không?” Một vị thiếu nữ áo trắng nhỏ giọng hỏi.
Có người cáo tri: “Nó khi xuất hiện trên đời, Tử Khí Đông Lai, bởi vậy được xưng là thụy thú. Kỳ thật, nó làm hại còn lớn hơn nhiều so với những yêu ma rất cổ lão khác. Tựa như một sinh vật mang cái chữ ‘Thần’, nhưng chỉ cần xuất hiện, chắc chắn sẽ có đại tai nạn. Mà con thụy thú này, thật ra là một trong Côn Lăng Thập Hại.”
Lúc này, có nữ tử lấy rất mạnh ý thức linh quang truyền âm: “Khách lữ hành tiến về Côn Lăng xin chú ý, phi thuyền Chu Tước ngài đang đi chuẩn bị lên thuyền.”
Lập tức, những thiếu niên đang bàn tán sôi nổi đều khởi hành, hướng về một chiếc phi thuyền to lớn màu lửa đỏ ở nơi xa mà đi.
Quả nhiên, cả đoàn thiếu niên gần như đều cùng thuyền. Mà lại, nơi xa còn có càng nhiều người cùng lứa xuất hiện, có người đến từ phòng khách quý, có người vừa kịp đuổi tới.
Thân tàu khổng lồ khắc rõ những phù văn tinh mịn.
Khi lên thuyền, Tần Minh thấy có người đang vận chuyển những nguồn năng lượng kỳ dị, tất cả đều rất ngăn nắp, vô cùng hợp quy tắc, hoặc phát ra ánh sáng ngân bạch, hoặc óng ánh kim hoàng, trông rất có mỹ cảm.
Nếu không phải sớm biết, rất khó tưởng tượng, đây đều là những khối gỗ được phân chia từ trên cây.
“Kính chào quý khách, phi thuyền Chu Tước từ Tê Hà thành khởi hành, sẽ hạ xuống tại Côn Lăng đại thành, toàn bộ hành trình 21500 dặm.”
Đối với những dị loại cấp cao mà nói, tốc độ này quá chậm.
Mọi người sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Mà lại, bọn hắn cũng không phải là vội vàng đi thuyền, mà có mục đích khác. Trong lúc đó, Chu Tước hào sẽ lơ lửng trên bầu trời đêm, có thể đón được “Thiên hoa”! Đó là linh dịch mà các lão tiền bối nơi phương ngoại chi địa vẫn thường dùng làm nước uống.
Ba khắc đồng hồ sau, phi thuyền Chu Tước lên không, dần dần chui vào trong bóng đêm nồng đậm.
Phóng tầm mắt nhìn tới, trên chỗ ngồi khoang thuyền tổng cộng có hơn năm trăm người, ít nhất 400 người là những gương mặt thiếu niên, đều tràn đầy khí chất triều dương, điều này cũng khiến trong khoang thuyền vô cùng náo nhiệt.
Ngoài ra, còn có khoang thuyền cao cấp, nơi đó có giường và phòng tắm các loại. Bất quá, đối với người tu hành mà nói, ba ngày mà thôi, chỗ ngồi phổ thông là đủ.
Tần Minh phát hiện, vé tàu Mạnh Tinh Hải đưa hắn có phòng nghỉ ở khoang thuyền cao cấp, cũng đối ứng với một tấm chỗ ngồi phổ thông. Điều này là muốn cho hắn trải nghiệm thêm.
Hắn tạm thời ngồi ở khoang thuyền lớn, nghe những người cùng lứa bàn tán sôi nổi, nhờ vậy mà giải được rất nhiều tin tức liên quan tới Côn Lăng.
Trò chuyện xong thụy thú, một vài thiếu niên lại nhắc tới dị loại.
“Sau đại khai hoang, dị loại về cơ bản có thể chung sống hòa bình với chúng ta.”
Có người gật đầu, nói: “Đó là đương nhiên, nếu không thể chung sống thì sẽ bị coi là yêu ma, chẳng mấy chốc sẽ bị đánh bại.”
“Đừng cười, đề tài này kỳ thật rất nặng nề. Tưởng tượng năm đó, chúng ta gần như lâm vào nguy nan sinh tồn của chủng tộc. Sau này cuối cùng cũng ổn định, cho nên ra tay với yêu ma tự nhiên phải hung ác.”
Có người nêu ví dụ, những cự thú vốn nguy hại cực lớn, như thực vật to lớn như núi cao, giờ đều không thấy nữa. Đó là kết quả của những cuộc chém giết thảm liệt.
“Hiện tại, dị loại sâu trong núi lớn cũng sẽ có ma sát với người ngoài núi, nhưng dám đồ thành thì chắc chắn sẽ không có. Nếu không, khẳng định sẽ bị diệt sạch. Cho nên, hiện tại rất nhiều dị loại đều đang tích cực hóa thành nhân hình, dung nhập vào chúng ta. A, xin lỗi, không nghĩ tới bên cạnh ta lại ngồi một Hồ tiên tử, thật sự là mạo phạm.”
Thiếu niên đang nói chuyện mới phát hiện, trên chỗ ngồi bên cạnh mình là một thiếu nữ xinh đẹp có chiếc đuôi cáo trắng tuyết.
“Không sao cả, cũng không ít nhân loại hóa thú, đang đi con đường dị hóa. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, điều này rất bình thường.” Hồ nữ rất lạnh nhạt, làn da trắng nõn, chiếc đuôi hồ ly trắng phụ trợ khiến nàng có một khí chất thần bí phi phàm.
Tiếp đó nàng lại nói: “Kỳ thật, ngay cả những người mở đường của các ngươi cũng có kẻ hóa thú. Ừm, trong dị loại chúng ta có một số kẻ hóa người, ngược lại trở thành nhân vật cấp tổ sư, lão tiền bối bên phía các ngươi. Người và dị loại hiện tại không dễ phân chia đâu.”
Lập tức có người phản bác, bởi vì rất không thích nghe loại lời này, nói: “Không thể nào, người mở đường, nhân vật cấp tổ sư làm sao có thể có dị loại?”
Tần Minh an tĩnh lắng nghe, mặc dù không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng coi như đã mở mang thêm chút kiến thức.
Cùng lúc đó, bên ngoài Xích Hà thành, Ngữ Tước cõng cái gói nhỏ, bay về phía trong núi lớn. Nó lẩm bẩm: “Sơn chủ, sẻ nhỏ cũng muốn đi cầu học.”
Nó ánh mắt kiên định, nói: “Ta muốn quanh co tiến lên, trước cùng đồng bạn đi phúc địa theo Tử Điện Thú đại nhân. Bọn hắn nói Côn Lăng có thụy huyết, có thể tiến về, ta cũng muốn đi theo.”
Sương đêm dày đặc, phi thuyền Chu Tước khổng lồ lưu động những phù văn tinh mịn, vượt qua bầu trời bao la, tạo nên từng trận cương phong. Một phen tranh luận đơn giản qua đi, rất nhiều thiếu niên trong khoang thuyền bắt đầu kết bạn. Dám một mình lên đường tiến về hai vạn dặm bên ngoài đi cầu học, không có gì là những “mầm hạt đậu” trong nhà ấm cả.
Đương nhiên, tâm tính thiếu niên, tự nhiên cũng tránh không khỏi khoác lác, luận bàn, đánh nhau vì thể diện các loại. Chung quanh mấy vị thiếu nữ xinh đẹp có dung mạo cực kỳ phát triển, tự nhiên cũng tránh không khỏi một đám thiếu niên vây tụ, hỏi thăm các nàng sẽ tiến về đạo tràng hoặc học phủ nào.
“Ai, ta trong một lần giao đấu quan trọng đã bại trận, không thể đi vào thư viện muốn vào nhất.” Một vị thiếu niên mặc áo đen mở miệng, có chút thất vọng.
“Huynh đệ, ngươi muốn đi đâu?” Có người nhịn không được hỏi…