» Q.1 – Chương 147: Một kiếm giết ba người

Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 24, 2025

Tổng cộng là ba quyển Địa cấp cấp thấp bí tịch, năm quyển Nhân cấp đỉnh giai bí tịch đổi được từ tông môn là chín ngàn hai trăm năm mươi khối hạ phẩm linh thạch, gần bằng toàn bộ linh thạch tích trữ của Diệp Trần, không nghi ngờ gì đây là một khoản tài phú cực lớn.

Cất bí tịch đi, Diệp Trần ánh mắt quét một lượt quanh phòng.

Ồ!

Ở một bức tường khác, có một cái hồ lô vàng lớn cỡ một thước, buộc bằng một sợi dây màu đỏ.

Vẫy nhẹ tay, hồ lô vàng rơi vào tay Diệp Trần. Lắc nhẹ, trong hồ lô vang lên tiếng những vật nhỏ lăn va vào nhau.

“Đan dược?”

Diệp Trần không kịp suy nghĩ, liền mở nút hồ lô.

Lập tức, một luồng hương thơm ngát xộc vào mũi.

Đổ một viên ra tay, Diệp Trần tập trung nhìn vào. Đan dược lớn bằng ngón tay út, toàn thân óng ánh màu vàng, bề mặt có những sợi lông tơ nhỏ nhạt. Mùi thơm ngát càng thêm nồng đậm; chỉ hít một hơi hương khí mà chân khí trong cơ thể đã có cảm giác tiến thêm một bước.

Tuy không thể nhận ra tên và công dụng của đan dược, nhưng Diệp Trần biết chắc nó không phải vật phàm.

Cất bí tịch và đan dược xong, trong mật thất không còn vật gì khác. Diệp Trần khẽ thở phào, cất bước đi ra ngoài.

Hang động rộng lớn không tưởng, thông đạo bên trong thông suốt bốn phía, hoàn toàn không biết có bao nhiêu ngả rẽ, như một tòa mê cung vậy.

Vừa mới bắt đầu còn có chút tâm tình tò mò, nhưng càng về sau, Diệp Trần đã mệt mỏi. Dù là ai cứ mò mẫm đi trong những thông đạo quanh co bảy tám lần cũng sẽ bực tức, hơn nữa, kho báu trong hang động này không nhiều như tưởng tượng, Diệp Trần tìm được một mật thất đã là hiếm có rồi.

Đi qua một ngả rẽ, bên cạnh chợt có một đạo kiếm quang phóng tới.

“Muốn chết!”

Diệp Trần không thèm nhìn, một kiếm phản công.

Phập phập!

Một tông môn đệ tử ôm cổ ngã xuống đất, đôi mắt trợn trừng.

Từ trên người đối phương tìm ra một quyển Địa cấp cấp thấp bí tịch, Diệp Trần cười khổ một tiếng. Người này hẳn cũng bị kẹt trong hang động, khó có thể đi ra ngoài. Đáng tiếc, đến nước này, hắn không những không tìm đường thoát mà lại làm cái nghề giết người cướp của, chết cũng đáng đời.

***

Một bên khác của hang động.

Rầm rầm!

Một bức tường sụp đổ, Lâm Nhạc gầm nhẹ nói: “Chết tiệt, rốt cuộc lối ra ở đâu vậy.”

Vận khí của hắn không được như Diệp Trần. Hắn chỉ kiếm được một quyển Địa cấp cấp thấp bí tịch cùng ba bốn quyển Nhân cấp đỉnh giai bí tịch từ những tông môn đệ tử bị vây hãm, ngoài ra chẳng thu được gì. Chỉ có vậy thôi đã đành, đến khi hắn muốn rời đi thì phát hiện hoàn toàn không tìm thấy đường ban đầu, triệt để bị kẹt trong hang động.

“Ta cũng không tin có bao nhiêu bức tường có thể ngăn cản ta.”

Nổi tính hung ác, Lâm Nhạc chẳng thèm quan tâm. Hắn đi thẳng theo một đường, có bao nhiêu bức tường, hắn liền đánh sập bấy nhiêu.

***

Khác với Diệp Trần và Lâm Nhạc, Doãn Vô Tình trông ung dung hơn nhiều.

Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một con chuột gỗ tinh xảo nhỏ xíu, bụng nó khảm nạm một khối hạ phẩm linh thạch.

Xèo… xèo!

Chuột gỗ quay đầu chạy về một hướng khác.

Theo sát phía sau chuột gỗ, Doãn Vô Tình rất nhanh đến được giao lộ mà hắn từng đi qua. Ở đó, cũng có một con chuột gỗ khác, hai con chuột gỗ liền tụ lại với nhau.

“Tương Tư Thử quả nhiên xảo diệu hơn người.” Thu lại hai con chuột gỗ, Doãn Vô Tình cất bước chạy vào vòng xoáy khổng lồ, thân hình biến mất tăm.

***

Hai canh giờ trôi qua.

Công phu không phụ lòng người, Diệp Trần rốt cuộc cũng tìm được lối ra. Tuy không phải lối vào ban đầu, nhưng lúc này hắn nào quản được nhiều như vậy, một cước liền đạp vào.

Vù vù vù hô…

Bên tai có tiếng gió truyền ra, Diệp Trần mở to mắt. Bốn phía hư vô một mảnh, vô biên vô hạn, mây trôi phiêu miểu hội tụ thành đoàn.

Cúi đầu nhìn, đại địa trong tầm mắt phóng đại, thân hình nhanh chóng rơi xuống.

Thì ra, hắn đang ở trên không trung. Lối ra này thật sự khiến người ta không nói nên lời.

Hạc Ảnh Bộ thi triển, thân thể Diệp Trần lập tức nhẹ đi rất nhiều. Hai tay chấn động, hắn lướt đi về phía một điểm cao ở phương xa.

Phía trước điểm cao là một thung lũng cực lớn.

Trong thung lũng, một trận chiến đấu kịch liệt đang diễn ra. Ba tông môn đệ tử vây giết một tông môn đệ tử khác, trên đồng cỏ máu tươi điểm từng giọt.

“Nguyên Hoành Thiên, thứ đồ vật đều cho ngươi rồi, đừng có khinh người quá đáng.” Tông môn đệ tử bị vây hãm mặc áo lam, không ai khác chính là La Hàn Sơn.

Tông môn đệ tử kia đắc ý cười lớn: “Thứ đồ vật ta muốn, người ta cũng muốn giết! Ngươi làm khó dễ được ta sao? Muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi quá yếu.”

“Hừ, ngươi chỉ chiếm lợi thế đông người mà thôi. Có bản lĩnh thì một đấu một đi, ta chết cũng đáng đời, ngươi thua ta cũng không giết ngươi, thế nào?” Ánh mắt La Hàn Sơn âm trầm. Hắn biết rõ tình thế bất lợi, cố gắng tỏ ra mặt mũi chỉ có một con đường chết, duy chỉ hy vọng đối phương có thể đồng ý, cùng hắn công bằng một trận chiến, đến lúc đó dễ tìm thời cơ thoát thân. Còn về việc giết đối phương, hắn không hề nghĩ tới. Người này là đệ đệ ruột của ‘Sát Thủ Ưng’ Nguyên Hoành Ưng. Nguyên Hoành Ưng từ trước đến nay rất bao che khuyết điểm, đừng nói là đệ đệ hắn, cho dù giết một con chó hay một con gà của hắn, đối phương cũng muốn tiêu diệt cả nhà ngươi. Thù đó không khôn ngoan chút nào.

Nguyên Hoành Thiên khinh thường nói: “Có ưu thế không cần, ngươi cho ta là đồ ngốc à? Bớt sàm ngôn đi, giết cho ta!”

Ba người thi triển tuyệt học, công về phía La Hàn Sơn.

“Tử Khí Đông Lai, Đại Bi Trấn Áp!”

Gặp phải ba tông môn đệ tử có thực lực không thua kém mình, chân khí La Hàn Sơn vận chuyển đến cực hạn. Hắn từ trong hư không tiếp dẫn ra một đạo tử khí như cầu vồng, gia tăng vô cùng chiến lực cho mình, rồi sau đó đánh ra một tấm bia đá màu tím cực lớn bảo vệ bản thân.

Bành bành bành bành bành bành…

Ba người công kích cuồng mãnh vô cùng, chấn động tấm bia đá màu tím rung rinh, sinh ra vô số vết nứt.

“Cho ta toái!”

Với tư cách đệ tử hạch tâm của Thiên Ưng Lâu – một tông môn Thất phẩm, thực lực của Nguyên Hoành Thiên tuy còn kém xa ca ca hắn, nhưng tuyệt đối là tồn tại cường hãn dưới Bão Nguyên Cảnh. Hai tay hắn nắm lấy một đôi Tử Kim Chùy, nặng nề nện vào tấm bia đá chân khí.

Rắc!

Tấm bia đá chân khí bị đánh tan rã, khóe miệng La Hàn Sơn đang ở trong đó tiết ra máu tươi.

“Chết đi!”

Nguyên Hoành Thiên ha hả cười, một búa oanh hướng gáy La Hàn Sơn.

“Cút ngay!”

La Hàn Sơn hai mắt trợn lên, một quyền nghênh hướng Tử Kim Chùy.

Âm vang!

Hỏa Tinh văng khắp nơi, xung kích mạnh mẽ bốn phía phóng xạ, đem bãi cỏ đều cạo ra một tầng sâu.

Đúng lúc này, một tông môn đệ tử khác thừa cơ đi vào sau lưng La Hàn Sơn, một chưởng xé nát hộ thể chân khí của hắn, ấn vào lưng hắn.

Phốc!

Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt La Hàn Sơn tái nhợt, bị trọng thương không nhẹ.

“Nhìn ngươi làm sao ngăn cản ta một búa này.”

Sắc mặt Nguyên Hoành Thiên dữ tợn, một bước bước ra, thân thể cao cao nhảy lên, Tử Kim Chùy tỏa ra kim quang rực rỡ, lần nữa đập tới La Hàn Sơn.

Xoẹt!

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ phương xa có kiếm khí phóng tới, chém vào Tử Kim Chùy của Nguyên Hoành Thiên.

Tử Kim Chùy rời tay bay ra, Nguyên Hoành Thiên chấn động. Bàn chân vừa chạm đất, hắn liền lùi về sau, cùng hai người kia tụ hợp lại.

La Hàn Sơn quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: “Diệp sư đệ.”

Một người bay bổng rơi xuống bên cạnh La Hàn Sơn, chính là Diệp Trần. Hắn nhìn thoáng qua La Hàn Sơn đang bị trọng thương, cau mày nói: “La sư huynh, ngươi bị thương rồi.”

“So với tính mạng, một chút vết thương tính là gì.” La Hàn Sơn thấy Diệp Trần xuất hiện, trong lòng nhẹ nhõm thở một hơi. Hai người liên thủ, hy vọng sống sót tăng lên rất nhiều, ít nhất không còn là hiện tượng mặc cho kẻ khác giết chóc nữa. Huống hồ Diệp Trần mạnh mẽ hắn cũng không lường được, luôn cảm thấy trên người đối phương khí thế sắc bén càng tăng lên, xa hơn trước kia. Chắc chắn đã đạt tới cấp bậc của ‘Bắc Tuyết Khoái Đao’ Lâm Kỳ.

Nguyên Hoành Thiên đánh giá Diệp Trần một cái, thấy hắn bất quá là tu vi Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ, nhe răng cười nói: “Lại thêm một kẻ chịu chết. Vừa rồi ngươi chém văng Tử Kim Chùy của ta, ta muốn đạp nát đầu ngươi, xé ngươi thành năm khối vứt vào thung lũng này.”

“Nguyên sư huynh, trên người hắn có hạ phẩm bảo khí, giết hắn đi cướp lấy.”

“Đúng vậy, nhìn cái túi lớn bên hông hắn phình ra, chắc chắn còn có nhiều bảo vật.”

Nguyên Hoành Thiên nhặt Tử Kim Chùy trên mặt đất lên: “Gấp cái gì, người này trong mắt ta đã là kẻ chết rồi. Còn về bảo vật nhiều, có thể chia cho các ngươi một ít.”

“Đa tạ Nguyên sư huynh.”

Diệp Trần cười lạnh: “Có thể tiếp ta một kiếm, tha các ngươi bất tử.”

“Cuồng vọng!”

“Làm càn!”

“Dõng dạc, muốn ngươi mệnh!”

Ba người mắt lộ sát cơ, chân khí vận chuyển đến cực hạn, công về phía Diệp Trần.

“Trảm!”

Chân trái bước về phía trước, Diệp Trần một kiếm chém xuống.

Phốc phốc!

Kiếm khí thô to lướt qua ngang hông ba người, phía sau bọn họ trên đồng cỏ chém ra một vết kiếm dài mười mấy mét, sâu mấy mét. Cỏ vụn bùn đất bắn lên trời.

Sau một khắc!

Thân thể ba người tách làm hai nửa, văng tung tóe trên mặt đất.

“Cái gì? Một kiếm miểu sát ba người!” La Hàn Sơn vì quá kích động, ho khan trong miệng. Mặc dù biết Diệp Trần rất mạnh mẽ, nhưng không ngờ có thể mạnh đến mức này, một kiếm miểu sát ba tông môn đệ tử ngang tài với hắn. Điều này không phải Lâm Kỳ có thể sánh được, chắc chắn ba cái Lâm Kỳ cũng không lợi hại như vậy! Thế nhưng Diệp Trần cũng chưa đạt tới Bão Nguyên Cảnh, vì sao lại có chiến lực như thế?

Không đúng, vừa rồi một kiếm kia đã hút tinh thần của ta vào trong đó, dường như trong thiên địa chỉ còn lại một kiếm này. Chẳng lẽ, Diệp Trần sư đệ đã lĩnh ngộ Kiếm Ý, Kiếm Ý mà kiếm khách tha thiết ước mơ?

“Diệp sư đệ, đó là Kiếm Ý sao?” La Hàn Sơn vội vàng hỏi.

Diệp Trần gật gật đầu.

“Quả thật là Kiếm Ý! Ha ha, khó trách có thể một kiếm giết ba người. Kiếm khách có được Kiếm Ý vượt cấp khiêu chiến như ăn cơm uống nước vậy, căn bản không phải người thường có thể tưởng tượng.” La Hàn Sơn trong lòng rất vui. Hắn là Tông chủ chi tử của Lưu Vân Tông, mọi thứ đều lấy việc tông môn hiển hách làm trọng. Hiện tại tông môn xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, tương lai nhất định có thể khiến thực lực Lưu Vân Tông càng mạnh mẽ hơn.

“Nhưng mà ngươi giết đệ đệ của Nguyên Hoành Ưng, chuyện này không đơn giản đâu!”

Sau niềm vui, La Hàn Sơn bắt đầu lo lắng. Thực lực của ‘Sát Thủ Ưng’ Nguyên Hoành Ưng không phải Nguyên Hoành Thiên có thể so sánh. Nếu hắn biết Diệp Trần đã giết đệ đệ của mình, tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả truy giết bọn họ, trốn ở đâu cũng không thoát được. Mà Diệp Trần tuy đã lĩnh ngộ Kiếm Ý, có thể miểu sát tông môn đệ tử dưới Bão Nguyên Cảnh, thực lực cường hãn dị thường, nhưng e rằng cũng không phải đối thủ của Nguyên Hoành Ưng.

Diệp Trần nói: “Dù sao ở đây không có một bóng người, giết thì cũng đã giết rồi.”

“Điều này cũng đúng, chúng ta nhanh lên rời khỏi nơi này đi!”

La Hàn Sơn không muốn nán lại chỗ này, sợ người khác nhìn thấy hắn và thi thể của Nguyên Hoành Thiên ở cùng một chỗ.

Hai người vừa rời đi không lâu, trên điểm cao ở phía xa, một bóng người từ sau đại thụ đi ra. Hắn cười hắc hắc: “Gặp được Nguyên Hoành Ưng, ngược lại có thể dùng chuyện này làm lá bùa bảo vệ tính mạng, để hắn tha cho mình một ngựa.”

Quay lại truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Bảng Xếp Hạng

Chương 287: Xưa đâu bằng nay

Dạ Vô Cương - May 24, 2025

Q.1 – Chương 248: Tinh Hỏa Liệu Nguyên kiếm

Chương 286: Lực sĩ ngự tiên

Dạ Vô Cương - May 24, 2025