» Q.1 – Chương 149: Thượng Cổ Thực Nhân Ngư

Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 24, 2025

“Diệp sư đệ, trước đừng vọng động. Bất quá, nếu Nguyên Hoành Ưng hùng hổ dọa người, chúng ta sẽ cùng tiến lên.” Chân khí truyền âm cho Diệp Trần đồng thời, La Hàn Sơn lần lượt thông báo cho Chu Mai và Từ Tĩnh, khiến các nàng chuẩn bị sẵn sàng đổ máu. Trong lòng y hạ quyết tâm, dù là cái mạng này không cần, cũng phải khiến Nguyên Hoành Ưng thấy máu.

Chu Mai và Từ Tĩnh âm thầm gật đầu, chân khí đã tích súc sẵn. Chỉ cần Nguyên Hoành Ưng vừa ra tay, các nàng sẽ tung ra đòn sấm sét.

Cảnh tượng tĩnh mịch, một luồng khí thế thảm thiết lan tỏa.

Các cao thủ Tiềm Long Bảng như Cưu Vô Huyết hứng thú quan sát cảnh này. So với các tông môn khác, Lưu Vân Tông tuy yếu nhưng lại rất đoàn kết, tựa hồ muốn liều mạng với Nguyên Hoành Ưng. Đáng tiếc, đôi khi liều mạng không có nghĩa là hữu ích. Trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều là vô nghĩa.

Liễu Vô Tướng và Cơ Tuyết Nhạn lòng không đành lòng, liếc nhìn Trang Phỉ.

Trang Phỉ thản nhiên nói: “Thiên Mộng cổ địa là nơi nuốt người. Bảo vệ tốt bản thân là được, chuyện khác không cần bận tâm.”

“Đại sư huynh nói không sai, chuyện của người khác không liên quan đến chúng ta, chết đáng đời.”

“Cùng Nguyên Hoành Ưng khiêu chiến, muốn chết!”

Vài tên đệ tử hạch tâm Phỉ Thúy Cốc còn lại nhìn có vẻ hả hê.

Phía Tử Dương Tông, Âu Dương Minh phấn khích nói: “Đường ca, xem ra đám người Lưu Vân Tông kia không cần chúng ta động thủ, Nguyên Hoành Ưng đã có thể giết hết bọn chúng rồi.”

Âu Dương Liệt đáp: “Ông trời đã định sẵn bọn chúng phải diệt vong toàn bộ. Cũng tốt, đỡ cho chúng ta phải nghĩ cách giết bọn chúng, có thể toàn tâm toàn ý tiến vào Thiên Mộng Chiến Điện.”

“Hắc hắc, đợi Thiên Mộng Cổ Địa kết thúc, sau khi mọi người rời đi, sắc mặt đám lão già Lưu Vân Tông kia chắc chắn rất đặc sắc.”

Những người khác cũng bắt đầu nhao nhao bàn tán.

“Bốn người này chết chắc rồi, ai mà chẳng biết Sát Thủ Ưng từ trước đến nay ra tay tàn độc vô tình.”

“Vốn chỉ cần chết một người, ba người còn lại đã quá kích động.”

“Hi vọng Sát Thủ Ưng giết hết bọn chúng, đừng đến tìm chúng ta gây phiền phức. Nếu không, chúng ta phải rời xa nơi đây trước, chờ cột sáng Thất Sắc tan đi rồi mới quay lại.”

“Sư đệ, ngươi muốn chết thì mặc ngươi, chúng ta thì không muốn đâu! Sát Thủ Ưng thấy chúng ta chạy, không giết chúng ta mới là lạ.”

Mọi người bàn tán không khiến Diệp Trần phân tâm. Ánh mắt hắn sắc bén, mũi nhọn chi khí trên người đã tích súc đến đỉnh điểm, dung hợp cùng Kiếm Ý, ẩn sâu không lộ.

“Có gan, quả thật là có can đảm. Bất quá gan lớn cũng không phải chuyện tốt. Hôm nay các ngươi toàn bộ đều phải chết, ta Nguyên Hoành Ưng chưa từng để người sống sót.”

Tíu tíu!

Nguyên Hoành Ưng chấn động thân thể, ám thanh sắc chân khí bên ngoài cơ thể hóa thành một đầu Hùng Ưng giương cánh muốn bay. Hùng Ưng kêu vang, sát khí bốn phía, không khí như nước gợn nhộn nhạo, vô cùng đặc quánh.

“Mau nhìn, Nguyên Hoành Ưng muốn động thủ.”

“Ồ, tên kia hình như cũng muốn ra sát chiêu.”

Mọi người lộ vẻ kinh ngạc. Trong tầm mắt, Diệp Trần đặt tay phải lên chuôi kiếm, kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng mũi nhọn đã lộ rõ. Cây cỏ xung quanh bị cắt ngang bẻ gãy, tựa hồ bị kiếm khí vô hình gây thương tổn.

Cười dữ tợn một tiếng, Nguyên Hoành Ưng đang muốn ra tay. Hùng Ưng chân khí trên người đã sẵn sàng lao tới, nhưng đúng lúc này, cột sáng Thất Sắc xảy ra dị biến.

Chỉ thấy cột sáng Thất Sắc dày vài chục trượng nhanh chóng thu nhỏ. Chỉ trong hai cái nháy mắt, nó đã chỉ còn lại trăm mét, đứng sừng sững giữa hồ nước.

“Diệt Tuyệt Thần Quang biến mất, nhanh đi vào!”

Có vài đệ tử tông môn không đợi được, một bước dài lao ra, thân thể cao cao nhảy lên, ‘rầm ào ào’ một tiếng, như con thoi chui thẳng vào hồ nước.

Những người khác thấy lần này không có nguy hiểm gì, nhiệt huyết xông lên đầu, không nói hai lời, nhanh gọn nhảy xuống nước.

Ào ào ào ào xôn xao…

Tiếng nước văng không ngớt. Trong nháy mắt, bên cạnh hồ nước chỉ còn lại lác đác hơn mười đệ tử tông môn.

“Chúng ta xuống dưới.”

Bên kia, Trang Phỉ cũng dẫn theo các đệ tử Phỉ Thúy Cốc nhảy xuống nước.

Sắc mặt Nguyên Hoành Ưng biến ảo mấy lần. Hiện tại hắn có hai lựa chọn: Một là buông tha Diệp Trần và đồng bọn, lập tức xuống nước. Hai là giết bọn họ rồi mới xuống nước. Khả năng thứ hai có thể sẽ chậm trễ một ít thời gian, vì mũi nhọn chi khí trên người Diệp Trần phi thường sắc bén, việc giải quyết hắn và đồng bạn trong một hai chiêu là không thực tế.

“Coi như các ngươi vận khí tốt, hi vọng ở trong Thiên Mộng Chiến Điện không gặp ta. Hừ!” Nghĩ nghĩ, Nguyên Hoành Ưng vẫn chọn lựa chọn thứ nhất. Thiên Mộng Chiến Điện bí ẩn vạn phần, hắn sợ lỡ mất thời gian sẽ phát sinh nhiều biến hóa. Quay người, Nguyên Hoành Ưng không tiêu tan Hùng Ưng chân khí, trực tiếp lao vào hồ nước.

Tại chỗ, mấy người hơi thở phào nhẹ nhõm.

“May mắn cột sáng Thất Sắc tan đi kịp lúc.” La Hàn Sơn quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn quanh ven hồ không một bóng người.

Chu Mai gật đầu: “Nhân phẩm Nguyên Hoành Ưng tuy rất tệ, nhưng không thể nghi ngờ, thực lực của hắn phi thường đáng sợ. Nhất là luồng sát khí từ vạn người hắn đã giết, phảng phất đưa người ta đến Địa Ngục, khắp nơi đều là núi thây biển máu.”

“Chúng ta cũng đi thôi!” Trong bốn người, người bình tĩnh nhất không nghi ngờ gì chính là Diệp Trần. Vừa rồi hắn đã sẵn sàng đổ máu. Đương nhiên, xét về thực lực, hắn còn kém Nguyên Hoành Ưng không ít, tương đương với Lâm Nhạc hạng bảy mươi trong Tiềm Long Bảng lần trước. Vận dụng Luyện Tâm Nhất Kiếm, có thể thắng thảm Lâm Nhạc, nhưng Nguyên Hoành Ưng không phải Lâm Nhạc. Hắn mạnh hơn Lâm Nhạc không dưới ba phần, xếp hạng cao tới năm mươi chín. Chỉ dựa vào tu vi Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ và Kiếm Ý, đối đầu với hắn là vô cùng miễn cưỡng.

Vì vậy, nếu trận chiến này nổ ra, chỉ có hai kết cục: Một là Diệp Trần chết, Nguyên Hoành Ưng trọng thương. Hai là lưỡng bại câu thương, không ai thắng.

Mặc kệ kết cục nào, Diệp Trần đều không thích.

Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Nước bắn tung tóe, bốn người lao mình xuống đáy hồ, chỉ để lại ven hồ trống rỗng.

“Áp lực thật lớn.”

Vừa tiến vào trong nước, mọi người đều cảm thấy hộ thể chân khí siết chặt, co rút lại.

Diệp Trần thúc giục linh hồn lực, lan ra bốn phía. Nước trong hồ không thuần túy trong suốt, mà mang theo sắc thất thải, phảng phất là chất lỏng thủy tinh Thất Sắc, mật độ cao hơn nước.

“Đây không phải nước bình thường, mọi người cẩn thận một chút.”

Diệp Trần nhắc nhở bọn họ.

Theo chiều sâu lặn xuống ngày càng lớn, áp lực hồ nước cũng tăng theo.

Đến khi lặn sâu hơn trăm mét, hộ thể chân khí vốn cách da ba thước đã co lại một vòng lớn, chỉ còn cách hai thước. Ngoài ra, áp lực cực lớn còn mang đến lực cản cực lớn, khiến tốc độ lặn chậm chạp đến mức khó chịu.

Chợt ——

Phía dưới có máu tươi dâng lên.

“Chẳng lẽ bên dưới đang có chém giết? Theo lý thuyết, khoảng cách đến Thiên Mộng Chiến Điện đã không xa, cớ gì lại lãng phí thời gian vào chém giết?” Diệp Trần nhíu mày, cảm giác có chút không đúng.

Cờ-rắc!

Vô thanh vô tức, hộ thể chân khí của Diệp Trần bị thứ gì đó cắn xuyên, nước ào ạt tràn vào, đẩy hắn bay xa mấy chục thước.

“Diệp sư đệ!”

La Hàn Sơn nhìn rõ. Vật cắn xuyên hộ thể chân khí của Diệp Trần là một con quái ngư. Thân thể quái ngư hình thoi, dài ước chừng năm thước, trong miệng là hàm răng như răng cưa, hàn quang lập lòe. Tốc độ quái ngư quá nhanh, vừa xuất hiện, hộ thể chân khí của Diệp Trần đã bị cắn xuyên, khó lòng phòng bị.

Phanh!

Người ra tay trước lại là Từ Tĩnh. Sau gáy nàng ngưng tụ hai vòng hỏa diễm quang quầng sáng, dù ở trong nước cũng vẫn chiếu sáng rạng rỡ, gia tăng cường đại chiến lực cho nàng. Một quyền oanh vào bụng cá.

Quái ngư khóe miệng tràn ra lượng lớn máu tươi, bơi hơn mười mét rồi bất động.

Cách đó mấy chục thước, Diệp Trần trấn áp khí huyết đang sôi trào, trong lòng kinh hãi. Hàm răng con cá này thật sắc bén! Hộ thể chân khí căn bản không phát huy được nhiều tác dụng, cắn một cái là phá. Cũng may hắn đã luyện thành Kim Cương dục thể, không bị cắn đứt một miếng thịt, nếu không đã không chỉ đơn giản là bị dòng nước đẩy văng.

Nhanh chóng bơi tới, Diệp Trần nói: “Ta không sao!”

La Hàn Sơn sắc mặt âm trầm nói: “Nếu ta đoán không sai, những con quái ngư này là Thượng Cổ Thực Nhân Ngư. Hàm răng sắc bén của chúng có thể cắn đứt đại bộ phận kim loại, hung tàn gấp mười lần Thực Nhân Ngư hiện nay.”

Chu Mai nói: “Diệp sư đệ, công pháp ngươi tu luyện phẩm cấp quá thấp, e rằng không ngăn được công kích của Thượng Cổ Thực Nhân Ngư. Không bằng đến giữa chúng ta đi.”

“Đúng vậy, chúng ta tu luyện đều là công pháp Địa cấp cấp thấp, đủ sức ngăn trở hai ba con Thượng Cổ Thực Nhân Ngư vây công.” La Hàn Sơn lúc này mới nhớ ra Diệp Trần vẫn tu luyện công pháp Nhân cấp đỉnh giai Thuần Quân Chân Khí. Về lực công kích có lẽ không kém công pháp Địa cấp cấp thấp bao nhiêu, nhưng phòng ngự lại chênh lệch rất nhiều, chân khí cũng không hùng hậu bằng bọn họ, là người yếu nhất trong số mọi người.

Diệp Trần lắc đầu: “Mới rồi bị máu tươi phía dưới làm phân tâm, không chú ý đến Thượng Cổ Thực Nhân Ngư đánh lén. Tiếp theo ta sẽ cẩn thận hơn một chút.”

Ăn phải thiệt thòi lần này, Diệp Trần không dám khinh thường. Linh hồn lực lan ra quanh thân mấy chục thước, vừa có động tĩnh là hắn có thể cảm nhận được.

Bốn người tiếp tục lặn xuống. Áp lực trong nước tăng lớn đồng thời, Thượng Cổ Thực Nhân Ngư cũng nhiều hơn, từ lúc đầu chỉ một hai con, đến cả bầy xuất hiện.

“Trảm!”

Sau lưng phảng phất mọc mắt, Diệp Trần quay người một kiếm đánh ra.

Phốc phốc!

Nước chảy bị cắt mở, kiếm khí thô to lóe lên rồi biến mất.

Sau khắc!

Một bầy Thượng Cổ Thực Nhân Ngư chia thành hai nửa, máu tươi tràn ngập, mắt thường không thể nhìn rõ vật.

Càng xuống phía dưới, một âm mưu đang được hình thành.

“Mấy người các ngươi muốn chết, dám ngăn ta!” Hồng Thiên Quân, hạng sáu mươi chín Tiềm Long Bảng lần trước, mắt lộ sát cơ, âm thanh theo chân khí khuếch tán ra.

Âu Dương Minh nuốt nước bọt: “Hồng Thiên Quân, Tử Dương Tông ta có một trưởng lão nội môn là người chi nhánh Hồng gia ngươi. Lần này tìm ngươi là để bàn một số chuyện làm ăn.”

Hồng Thiên Quân sát khí không giảm, lạnh nhạt nói: “Chuyện làm ăn gì?”

“Giúp chúng ta giết một người.”

“Nực cười, các ngươi tính toán gì đó, muốn ta giúp ngươi giết người? Có tin ta bây giờ sẽ giết các ngươi không?” Lời này của Hồng Thiên Quân có ba phần thật, bảy phần giả. Làm vậy là để hù dọa đối phương, tốt cho đối phương ra nhiều tiền hơn. Còn về giết người, chuyện rất đơn giản, hắn cũng không ngại phí chút thời gian này, bất quá muốn xem đối phương có trả thù lao thỏa đáng hay không.

Đại đệ tử Tử Dương Tông Âu Dương Liệt thản nhiên nói: “Sau khi chuyện thành công, cho ngươi năm vạn khối Hạ phẩm linh thạch.”

“Hừ hừ, ngươi trả giá ăn mày! Mười vạn khối phí giết người, hai vạn khối phí chậm trễ thời gian của ta. Thiếu một khối cũng không được, nếu không ta bây giờ sẽ giết các ngươi.”

“Được, như ngươi mong muốn.” Âu Dương Minh lòng như nhỏ máu. Mười hai vạn khối Hạ phẩm linh thạch, tương đương với bốn mươi tám triệu lượng hoàng kim. Nếu có thể lựa chọn, hắn thà trả đối phương tám trăm ngàn lượng hoàng kim, bởi vì Hạ phẩm linh thạch ở đấu giá hội chỉ có số ít có thể đấu giá mua, sẽ không xuất hiện quá nhiều. Lần này trưởng lão nội môn đã đồng ý cho hắn mười vạn khối Hạ phẩm linh thạch, hai vạn khối dư ra chỉ có thể tự mình và đường ca bỏ tiền túi ra thôi.

“Hắc hắc, giết ai? Ngoài ra cảnh cáo các ngươi, ngàn vạn lần đừng giở trò quỵt nợ sau khi xong việc, Trọng Nhạc Môn chúng ta cũng sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”

Âu Dương Minh điềm nhiên nói: “Diệp Trần!”

Quay lại truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Bảng Xếp Hạng

Chương 295: Cả thế gian đều chú ý « hai chương hợp nhất »

Dạ Vô Cương - May 24, 2025

Q.1 – Chương 255: Ngăn không được thắng liên tiếp thượng

Chương 294: Ngũ Thánh Sát xông phá thiên quan

Dạ Vô Cương - May 24, 2025