» Q.1 – Chương 171: Chân nguyên cường đại
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 24, 2025
Khôi ngô đại hán ngửa mặt lên trời cả giận nói: “Thiên Lôi Tán Nhân, ngươi có biết hậu quả khi giết Đường chủ Tử Dương Tông của ta là gì không?”
Xấu xí lão giả không giữ được vẻ lạnh lùng tĩnh lặng như khôi ngô đại hán. Hắn hiểu rõ, sinh tử của mình nằm gọn trong một ý niệm của đối phương. Nếu đối phương cố ý muốn giết bọn hắn, trốn cũng vô ích mà thôi. Hắn chỉ có thể hy vọng dùng Thái Thượng trưởng lão của Tử Dương Tông để uy hiếp đối phương, khiến đối phương biết khó mà lui, từ bỏ việc bảo hộ Diệp Trần.
Oanh!
Một đạo lôi hồ càng thô hơn đánh xuống, xé toạc không trung, phân biệt đánh trúng khôi ngô đại hán và xấu xí lão giả.
Hai người lập tức cũng theo chân âm ế trung niên, ngay cả hộ thể chân khí cũng bị lôi hồ xé nát thành phấn vụn. Trên mặt đất cũng xuất hiện hai cái hố cháy rực Lôi Hỏa, hồ quang điện chằng chịt lan tỏa khắp nơi, dao động trong không khí, phát ra tiếng bạo liệt lách tách rất nhỏ.
“Đây là uy thế của cường giả Tinh Cực Cảnh sao?” Hoàn hồn lại, Diệp Trần lập tức nhận ra người bảo hộ mình chính là một vị cường giả Tinh Cực Cảnh. Nhưng điều khiến hắn kinh sợ hơn cả là, ba Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ võ giả ngay cả khoảng trống để phản kháng cũng không có, liền bị lôi hồ từ trên cao chém thành tro tàn. Chênh lệch giữa họ thực sự quá lớn, lớn đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Xoẹt!
Trên bầu trời, một đạo lôi quang xé mở tầng mây, lao xuống với tốc độ vượt rào cản âm thanh. Loáng thoáng, có thể lờ mờ thấy một bóng người ẩn hiện trong lôi quang.
Sau một khắc, lôi quang tán đi, bóng người thoáng cái xuất hiện gần Diệp Trần, trong miệng khẽ nói: “Không nhắc đến Liệt Hỏa lão tặc thì còn tốt, đã nhắc đến rồi thì ta càng không tha cho các ngươi.”
Diệp Trần hít sâu một hơi, cung kính ôm quyền nói: “Đa tạ Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối đã cứu mạng!”
Nghiêng đầu, Thiên Lôi Tán Nhân cười nói: “Nhàn Vân Tử lão quỷ và ta là lão giao tình, chút bận rộn này ta vẫn phải giúp. Huống chi, ta sớm đã không vừa mắt Tử Dương Tông và Liệt Hỏa lão tặc rồi.”
“Liệt Hỏa lão tặc, là Thái Thượng trưởng lão của Tử Dương Tông sao?”
Diệp Trần từng nghe La Hàn Sơn nói qua, năm đại tông của Thiên Phong Quốc đều có Thái Thượng trưởng lão trấn thủ. Những ai có thể trở thành Thái Thượng trưởng lão đều là cường giả Tinh Cực Cảnh. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Thi Quỷ đạo nhân không dám động đến năm đại tông, dù sao, cho dù Thi Quỷ đạo nhân chưa hoàn toàn khôi phục, hắn cũng là một cường giả Tinh Cực Cảnh hàng thật giá thật.
Thiên Lôi Tán Nhân gật gật đầu: “Đúng vậy. Phẩm chất của Liệt Hỏa lão tặc không được tốt cho lắm, nhưng thực lực lại là cao nhất trong ba chúng ta, đã đạt đến Tinh Cực Cảnh trung kỳ. Ta và Nhàn Vân Tử đều là Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Bất quá, hai mươi năm trước, hắn còn chưa dám hung hăng càn quấy như vậy. Thái Thượng trưởng lão Ô Vân Tử, sư huynh của Nhàn Vân Tử các ngươi, mạnh hơn hắn nhiều, chẳng biết tại sao lại dễ dàng bị người khác khích tướng mà chết trong vòng vây của cao thủ Cửu U Giáo. Trong đó có liên quan mật thiết đến Liệt Hỏa lão tặc. Ta hoài nghi, lúc đó hắn và thế lực còn sót lại của Cửu U Giáo có cấu kết.”
“Cấu kết với Cửu U Giáo, hắn chẳng phải khiến nhiều người tức giận sao?” Diệp Trần kinh ngạc.
“Việc cấu kết đâu chỉ có mình hắn. Lúc ấy, Cửu U Giáo đã nhất định xong đời, thế lực còn sót lại cũng không chịu nổi sóng gió lớn, không ít người bắt đầu nảy sinh tâm tư bất chính, ý định lợi dụng tàn dư thế lực của Cửu U Giáo để bài trừ phe đối lập, chèn ép các tông phái khác. Tiền nhiệm Tông chủ Lưu Vân Tông của các ngươi, Ô Vân Tử, nhìn như tính tình nóng nảy, trong mắt không dung hạt cát, chỉ là làm người quá ngay thẳng mà thôi. Vì vậy mới bị tổn thất nặng nề, cao thủ tử thương thảm trọng, thoáng cái từ tông môn Bát phẩm đỉnh cao xuống đến tông môn Cửu phẩm. May mà Nhàn Vân Tử lão quỷ tâm tư nhạy bén, lắm mưu nhiều kế, trong tình huống cực độ nguy hiểm đã bảo toàn được Lưu Vân Tông, lại còn bày mưu tính kế hại chết sư đệ của Liệt Hỏa lão tặc cùng mấy vị nội trưởng lão hàng đầu của Tử Dương Tông. Như thế mới miễn cưỡng san bằng cục diện, ngang hàng với Tử Dương Tông.”
Nghe vậy, Diệp Trần gật gật đầu. Bất kể ở đâu, chỉ cần có người là sẽ có đấu tranh, có âm mưu quỷ kế. Nhỏ đến gia tộc, lớn đến tông môn, không một nơi nào có thể thoát khỏi, trừ phi nhân loại không còn là nhân loại, mà là những khúc gỗ vô tri vô giác.
“Ta giết ba kẻ bọn chúng, Liệt Hỏa lão tặc nhất định rất phẫn nộ. Đáng tiếc hắn không làm gì được ta. Ta là người cô đơn một mình, sống tự do tự tại, không giống hắn, còn phải trấn thủ Tử Dương Tông.”
Thiên Lôi Tán Nhân nắm lên hồ lô rượu, đổ một ngụm rượu vào miệng, nhẹ nhàng thoải mái nói.
Diệp Trần lần đầu tiên gặp được cường giả Tinh Cực Cảnh, trong lòng biết đây là cơ hội hiếm có, liền hỏi: “Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối, chênh lệch giữa cấp độ Tinh Cực Cảnh và Bão Nguyên Cảnh thực sự lớn đến vậy sao? Có thể nhẹ nhõm miểu sát Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ võ giả, không tốn chút sức lực nào?”
“Ngươi xem!” Thiên Lôi Tán Nhân vừa uống rượu, một bên nâng tay trái lên.
Ông!
Hào quang sáng chói lấp lánh, trong lòng bàn tay trái của Thiên Lôi Tán Nhân ngưng tụ ra một đoàn chân nguyên màu lam thẫm. Khối chân nguyên này không một tia tạp chất, thuần túy hơn cả thủy tinh, sáng chói hơn cả bảo thạch. Nếu có thể ngưng tụ thành thể rắn, cầm được về thế giới của Diệp Trần thì tuyệt đối là giá trị liên thành.
“Có phát hiện gì không?”
Thiên Lôi Tán Nhân hỏi.
Diệp Trần suy tư một chút, nói: “Chân khí tinh khiết không chỉ gấp mười lần, chẳng lẽ là tinh hoa được tinh luyện từ chân khí, tựa như Thái Huyền Công của ta vậy? Luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể tinh luyện ra một ngụm Vô Thượng chân nguyên, dễ dàng đánh chết võ giả đồng cấp.”
Thiên Lôi Tán Nhân mặt lộ vẻ tán thưởng: “Rất thông minh. Chân nguyên chính là tinh hoa của chân khí. Với tổng lượng chân khí hiện tại của ngươi, chưa chắc đã tinh luyện ra được một ngụm chân nguyên. Cho dù có tinh luyện được, cũng là rất ít, chỉ đủ dùng một lần. Mà cường giả Tinh Cực Cảnh toàn thân đều là chân nguyên, nếu không thể một kích giết chết Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ võ giả, vậy thì ta cũng không muốn lăn lộn nữa.”
“Thì ra là thế. Nội khí hóa lỏng thành chân khí, chênh lệch vẫn chưa phải quá lớn. Nhưng chân khí tinh luyện thành chân nguyên, chênh lệch liền lớn không tưởng nổi rồi. Dù sao, hai thứ trước chỉ là biến đổi về hình thái, còn sau là biến đổi về cấp độ, không thể so sánh được.” Diệp Trần như có điều suy nghĩ.
Thiên Lôi Tán Nhân lại nói: “Bất quá vạn sự đều có ngoại lệ. Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ võ giả cũng có ví dụ đánh bại cường giả Tinh Cực Cảnh, nhưng độ khó này đã được phóng đại gấp 10 lần. Ví dụ như lấy ngươi làm tiêu chuẩn, nếu Kiếm Ý không cách nào phát triển, không có bất kỳ kỳ ngộ nào, chờ ngươi đạt tới cảnh giới Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, làm theo cũng bị ta một kích miểu sát, không có bất kỳ ngoài ý muốn.”
Diệp Trần im lặng. Đối phương nói rất đúng sự thật, cảnh giới võ giả càng cao, độ khó vượt cấp khiêu chiến càng lớn. Với thành tựu hiện tại của hắn, chỉ có thể coi là thiên tài xuất thế của Lưu Vân Tông. Đặt vào toàn bộ Nam Trác Vực hoặc Chân Linh đại lục, hắn chẳng đáng nhắc tới, ngay cả bọt sóng cũng không nổi lên được.
“Ha ha, ta không phải đả kích ngươi, chỉ là đơn cử ví dụ mà thôi. Với thiên phú của ngươi, Kiếm Ý sẽ không dừng bước không tiến. Nếu có thể đạt đến cảnh giới đại thành, hơn nữa có kỳ ngộ khác, nói không chừng có thể thoát được một mạng trong công kích của cường giả Tinh Cực Cảnh. Bất quá muốn chống lại, rất khó khăn. Trăm năm qua có thể làm được bước này tương đối thiếu, ít đến đáng thương. Huyền Hậu là người nổi bật trong số đó, nàng năm đó lúc còn là Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ võ giả, thậm chí đánh chết mấy vị cường giả Tinh Cực Cảnh, chiến lực vô cùng đáng sợ, được người đời gọi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.”
Huyền Hậu, lại là Huyền Hậu. Diệp Trần không chỉ một lần nghe được tên của nàng rồi. Chỉ cần là ghi chép về võ giả, nàng đều đứng đầu, không ai có thể siêu việt nàng. Nàng là yêu nghiệt trong thiên tài, hoặc cũng có thể nói là hoàng giả trong thiên tài, che áp thiên tài mấy trăm năm trước sau. Danh tiếng quá lớn, không người có thể so sánh.
Không biết năm đó nàng rốt cuộc kinh tài kinh diễm đến mức nào. Nhưng có thể xác định chính là, nếu hai người ngang bằng tuổi, Diệp Trần tuyệt đối là đối tượng bị áp đảo. Từ tư thái tấn cấp của đối phương cũng có thể thấy được: mười một tuổi trở thành Ngưng Chân Cảnh võ giả, mười bốn tuổi Bão Nguyên Cảnh, mười tám tuổi Tinh Cực Cảnh, hai mươi lăm tuổi Linh Hải Cảnh, ba mươi lăm tuổi có thể phá Sinh Tử Huyền Quan, trở thành cường giả Sinh Tử Cảnh trẻ tuổi nhất trong một ngàn năm. Kỷ lục này chỉ cần nghe qua đã khiến Diệp Trần xương cốt run sợ. Phải biết rằng hắn hiện tại gần mười bảy tuổi, vẫn còn bồi hồi ở cảnh giới Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ. Muốn đuổi kịp bước chân của nàng là điều ít khả năng, trừ phi kỳ ngộ một người tiếp một người, nhiều hơn đối phương…
Nghĩ đến đây, tâm lịch luyện của Diệp Trần càng thêm kiên định. Không chịu ra ngoài lịch luyện, cho hắn năm trăm năm cũng chưa chắc có thể trở thành cường giả Sinh Tử Cảnh, chớ đừng nói chi là đuổi theo Huyền Hậu rồi.
Dừng lại trong chốc lát, Thiên Lôi Tán Nhân nói: “Ngươi đi ra ngoài lịch luyện là đúng. Ở lại Thiên Phong Quốc một ngày, hy vọng ngươi trở thành cường giả sẽ ít đi một phần. Ở lại ba năm năm, đời này không còn nhiều hy vọng rồi. Phải biết rằng thời gian không đợi người, nhất là khi còn trẻ càng nên nắm chắc thời gian, không phí phạm chút nào. Nói như vậy ngươi mới có thể lý giải, người trẻ tuổi là lúc tinh tiến dũng mãnh, lớn tuổi, tâm tính bất đồng, tiến bộ sẽ chậm lại, rốt cuộc không cách nào bảo trì trạng thái đỉnh phong. Từ xưa đến nay, cường giả thật sự có thể đại phóng sáng rọi không ai là không từ lúc còn trẻ mà vươn lên. Lúc còn trẻ không cách nào trở thành cường giả, đời này đều khó có khả năng vấn đỉnh thiên hạ, quân lâm Chân Linh đại lục.”
Diệp Trần gật gật đầu: “Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối, đạo lý này ta minh bạch, cho nên mới bức thiết muốn lịch luyện, bắt lấy kỳ ngộ thuộc về mình hoặc không thuộc về mình.”
“Kỳ ngộ, kỳ ngộ! Vật này là thứ rất quan trọng để trở thành cường giả! Đáng tiếc năm đó ta chưa từng đạt được bao nhiêu kỳ ngộ, đời này cũng chỉ dừng bước tại tầng thứ Tinh Cực Cảnh.” Cảm thán một phen, Thiên Lôi Tán Nhân trịnh trọng nói: “Khi đạt tới cảnh giới Bão Nguyên Cảnh trung kỳ hoặc hậu kỳ, ngươi nhất định phải đạt được công pháp cao cấp hơn, càng cao cấp càng tốt.”
Diệp Trần biết rõ đối phương nói gì, bất quá chi tiết trong đó vẫn không rõ, liền mở miệng nói: “Công pháp cấp bậc thấp, tốc độ tu luyện chậm chạp. Không biết công pháp của Thiên Lôi tiền bối thuộc phẩm cấp gì?”
“Địa cấp trung giai. Toàn bộ Thiên Phong Quốc, không có một bộ Địa cấp đẳng cấp cao công pháp, cho dù là Sơn Thủy của Phỉ Thúy Cốc cũng vẻn vẹn là Tàn Thiên, không coi là Địa cấp đẳng cấp cao công pháp. Còn về việc tại sao phải tìm công pháp cao cấp hơn cho ngươi, là vì khi đột phá đến cấp độ Tinh Cực Cảnh, tốc độ tu luyện của công pháp Địa cấp trung giai quá chậm chạp. Ta đã mất suốt mười năm, mới từ Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong bước vào Tinh Cực Cảnh sơ kỳ. Mười năm đó! Mười năm này phí hết bao nhiêu thời gian. Nếu có công pháp cao cấp hơn, ta có lẽ còn có thể tiến thêm một bước.”
Tu luyện công pháp Địa cấp trung giai cần mười năm mới có thể từ Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong bước vào Tinh Cực Cảnh, Diệp Trần ít nhiều cũng có chút rung động. Chợt nghĩ nghĩ liền bình thường trở lại. Đúng vậy! Năm Đại Tông Chủ của Thiên Phong Quốc đã đình trệ tại Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong vài năm rồi, đến nay không có cơ hội đột phá. Nguyên nhân lớn nhất xem ra chính là phẩm cấp công pháp quá thấp, tốc độ tinh luyện chân nguyên chậm chạp.