» Chương 267: Ngươi nhìn ta có mấy phần giống như trước

Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 24, 2025

Hỏa Tuyền dọc theo cống rãnh chảy ra, lan rộng giữa những thửa hỏa điền lớn ngoài thôn, tựa như những dòng nham thạch nhỏ tràn chảy khắp nơi, mọi hoa màu đều phát triển cực kỳ tươi tốt.

Sương đêm bị hà quang đỏ rực nhuộm thắm, tựa như ráng chiều; mấy ngôi nhà đầu thôn được “phác họa” những viền vàng óng ánh, nóc nhà cùng những viên ngói đều phát sáng.

“Tiếp cận cấp hai Hỏa Tuyền.” Tần Minh kinh ngạc. Mới rời đi chừng nửa năm, vậy mà hỏa điền ngoài thôn đã được khai mở nhiều hơn, vượt xa trước đây.

Tào Thiên Thu đã tới đây hai lần, phẩm cấp Hỏa Tuyền rõ ràng đã được nâng cao.

Không ít thôn dân đều ca ngợi sự tốt bụng của vị “Lão Thần Tiên”.

Số ít người chứng kiến chân tướng thì lại bất an trong lòng, vị Lão Thần Tiên kia mỗi lần đều toàn thân đầy máu rời đi, hẳn là đã “bỏ ra” không ít.

Đêm xuống, tiếng gà chó cùng nhau vang lên, khói bếp lượn lờ từ các mái nhà, tạo nên bầu không khí sinh hoạt đậm đà của một vùng thôn xóm hẻo lánh.

Tần Minh lặng yên trở về, không muốn gây náo động để ai cũng biết.

Hắn đi đến một sườn dốc, ngóng nhìn về thôn Song Thụ.

Hắn cảm thấy, hàng rào đạo đức của một số người từ Thôi gia, hay những nơi phương ngoại khác, thật sự không cao. Nếu hắn có ràng buộc quá sâu với nơi đây, e rằng sẽ dẫn tới “mưa gió”.

Một vòng hồng quang thoáng hiện trong thôn, cực tốc lướt đến đầu thôn, chính là một con sóc đỏ với bộ lông mềm mượt như tơ lụa. Nó thoắt cái đã đứng trên một trong hai cây Hắc Bạch Song Thụ.

Lập tức, nó bắt đầu huy quyền, múa chân, vẫy đuôi, rồi lại nhào lộn, động tác vô cùng thành thạo, bắt đầu luyện công từ sáng sớm tinh mơ.

“Hanh hanh cáp hắc.” Không ngờ nó lại phát ra âm thanh như vậy.

“Hai lần biến dị, không đơn giản a.” Tần Minh gật đầu. Đây là một con sóc rất có chí tiến thủ.

Nó trên Hắc Bạch Thụ tung hoành nhảy nhót, khổ luyện quyền cước công pháp, trông rất ra dáng.

Cuối cùng, nó lại tĩnh tọa như một lão tăng, muốn tiến hành minh tưởng. Trong lúc lơ đãng, nó liếc nhìn bãi đất đằng xa, ánh mắt nó chợt đờ đẫn.

Sóc đỏ trên tán cây, để lại một tàn ảnh rồi nhảy xuống, nhằm hướng Tần Minh mà lao tới.

“Tiểu gia hỏa này thật nhiệt tình, vẫn rất thân cận với ta, nửa năm trôi qua vẫn còn nhớ ta.” Tần Minh mỉm cười.

Bỗng dưng, nụ cười của hắn ngưng kết. Con sóc đỏ này dốc sức nhảy lên, bay vào giữa không trung đến độ cao ngang mặt người, hướng thẳng vào mặt hắn tung ra một quyền.

Đồng thời, hắn cảm nhận được tâm tình dao động mạnh mẽ của nó.

Sóc đỏ có đấu chí mãnh liệt như vậy, mỗi ngày khổ luyện quyền pháp, lại là vì muốn có một ngày được tỷ thí với hắn, đánh cho hắn đau một trận. Nó thề, muốn thay hắn tát vào mông!

“Một đường mưa gió, ta muốn quật khởi. . . CHÍT!” Sóc đỏ thân thể cứng đờ, bởi vì đã nằm gọn trong tay đối phương.

Tần Minh ra tay sau nhưng lại đến trước, dùng hai ngón tay nắm lấy phần da lông gáy nó, xách bổng lên.

“Ngươi như thế dốc lòng, chính là vì khiêu chiến ta?” Tần Minh thấy thật là khó tin, con sóc này sao lại thù dai đến vậy?

Sóc đỏ trợn tròn mắt. Sau hai lần biến dị, nó đủ sức đánh ngã một nam tử trưởng thành trong thôn, nhưng vẫn không thể làm gì được thiếu niên trước mắt.

Nó lập tức nhụt chí, có chút ủ rũ.

Sau khi cùng Tiểu Văn Duệ luyện quyền vào mỗi sáng sớm, nó đều muốn đến Hắc Bạch Thụ ở cửa thôn để luyện thêm, kết quả vẫn không chịu nổi một đòn.

Tần Minh mỉm cười: “Công pháp ngươi luyện không được, quá phổ thông. Lát nữa ta sẽ để lại một bản kỳ công trong thôn, ngươi có thể cùng học theo.”

Sóc đỏ vô cùng linh tính, nghe vậy mắt nó nhanh như chớp đảo qua đảo lại, đấu chí lại lần nữa dâng trào, nó cảm thấy mình có thể tiến xa hơn nữa.

“Ngươi biết trong núi lớn nơi nào có sát địa không? Nếu không hiểu, không sao, ta sẽ miêu tả kỹ hơn một chút. Đó là một loại địa giới cực kỳ nguy hiểm, khi tiếp cận, làn da như bị châm chích.”

Một lát sau, Tần Minh mang theo sóc đỏ tiến vào trong núi sâu.

Núi Hắc Bạch tựa hồ có chút khác lạ, khu rừng rậm rạp sinh cơ càng thêm nồng đậm. Từng ngọn núi lớn sừng sững như đang hô hấp, dường như đang từng bước khôi phục.

Tần Minh dù đạo hạnh tăng tiến rất nhiều, đã đạt tới Đệ nhị cảnh trung kỳ, nhưng vẫn vô cùng cẩn trọng, không tùy tiện xông vào.

Bởi vì, hắn biết rõ, những lão yêu trong núi có thực lực phi phàm, vị Sơn chủ lông trắng kia, cùng con chồn già, và Nguyệt Trùng, khẳng định đều ở Đệ Tứ cảnh.

Hắn tìm một ngày, cũng không phát hiện ra sát địa nào.

Tần Minh nhíu mày. Loại địa giới cực kỳ nguy hiểm như vậy, không lý nào lại bị lão yêu trong núi sâu chiếm giữ mới phải.

“Trong núi có hay không Long Đàm, vực sâu loại hình địa phương?” Hắn hỏi.

Sóc đỏ chớp chớp đôi mắt to, lắc đầu, biểu thị không biết. Đạo hạnh của nó có hạn, trước kia chỉ dám hoạt động trong địa bàn của mình.

Bất quá, nó suy nghĩ một chút, mang Tần Minh đi một chỗ. Nơi đây có một hồ nước, mặt nước hiện lên màu tối tăm, bốn phía mọc đầy cỏ lau.

Tổ tiên của sóc đỏ đã nói cho nó biết, nơi này dưới nước rất nguy hiểm.

Tần Minh tinh thần phấn chấn, lập tức lấy ra ngư cụ đặc biệt, tại đây thả câu.

Cuối cùng, quả nhiên “kiếm được” một con đại ô quy. Nó đã biến dị bốn lần, lại là sinh vật có linh tính, vừa mới thò đầu ra đã bộc lộ bộ mặt hung ác, táp về phía Tần Minh.

“Vừa vặn có thể coi như lễ vật mang về trong thôn.” Tần Minh lên núi, vốn dĩ đã muốn thu thập chút linh tính vật chất.

Sóc đỏ nhìn hắn thu thập huyết dịch linh tính của hung quy, lập tức chảy nước miếng, bắt đầu thở dài, chi chi kêu không ngừng về phía hắn.

“Ngươi cái tên này thật là thực tế.”

Sắc trời chạng vạng, Tần Minh lại đi săn được mấy con linh tính sinh vật.

Ngày xưa, hắn cùng Lưu lão đầu vì thu hoạch linh tính vật chất có thể giúp người ba lần tân sinh, đã phải dùng đủ mọi thủ đoạn mới công phá được sào huyệt Ngân Đầu Nghĩ.

Hiện nay những sinh linh biến dị ba bốn lần đối với hắn mà nói, không đáng kể gì cả.

Điều duy nhất hắn phải cố kỵ chính là, trong núi lớn có một số linh thú đã được Sơn chủ đăng ký vào danh sách.

Ban đêm, Tần Minh trở về.

Sương đêm rất đậm, lúc này vào thôn, sẽ không gây chú ý cho mọi người.

“Tiểu thúc!” Văn Duệ, sắp sáu tuổi, trợn tròn hai mắt, đơn giản không thể tin được, đột nhiên lại gặp được tiểu thúc đã xa cách thật lâu.

“Thúc. . .” Văn Huy, sắp ba tuổi, vẫn còn nói ngọng, ôm lấy chân Tần Minh.

“Tiểu Tần!” Lục Trạch cùng Lương Uyển Thanh thì vô cùng mừng rỡ, liền nhanh chóng nghênh hắn vào trong nhà.

“Đừng lộ ra, ta một hồi liền đi.” Tần Minh nói.

Hắn hiện tại cũng coi như có chút tiếng tăm, không muốn người thân cận bị cuốn vào ân oán của hắn, bị kẻ khác để mắt tới. Tần Minh đưa một bình linh tính vật chất cho Lục Trạch, nói với hắn rằng sẽ còn để lại một bản kỳ công, có thể đi tìm Lưu lão đầu để cùng lĩnh hội.

Cuối cùng, hắn xoa đầu hai đứa bé, rồi biến mất vào trong bóng đêm.

“Tiểu thúc, ta về sau muốn đi tìm ngươi, tại thế giới sương đêm từ từ đuổi theo cước bộ của ngươi!” Tiểu Văn Duệ ở phía sau nhỏ giọng hô.

Trời tối người yên, Tần Minh bí mật truyền âm, kêu gọi Lưu lão đầu.

“Lưu đại gia!”

“Trời đất ơi, lão phu số kiếp đã tận rồi sao? Sao ta lại nghe thấy có người gọi mình, không phải là quỷ sai đến đấy chứ.” Lưu lão đầu trợn trừng mắt, một bộ dạng run rẩy. Tần Minh suy nghĩ, vị này thật sự có quan hệ với vị Thần Linh đẳng cấp rất cao ở Côn Lăng kia sao? Nhìn thế nào cũng không giống.

“Lưu đại gia, là ta!” Tần Minh tại tường viện bên ngoài ngoi đầu lên.

“Hít! Tiểu tử ngươi không phải đã chết rồi sao, sao có thể truyền âm vào trong lòng ta được.” Lưu lão đầu đi vào trong viện, một bộ dạng hít một ngụm khí lạnh.

Tần Minh không nắm bắt được tình hình của lão, cười nói: “Ngài cũng đừng rủa ta. Miệng ngài chưa khai quang à? Mau nói với ta câu trường sinh bất hủ đi.”

“Thật là ngươi!” Lưu lão đầu trợn tròn hai mắt. Sau đó, lão ôm lấy một vò rượu ngon, mang theo hai cái chén rượu, nhanh chóng đi ra sân nhỏ.

Phía sau lão, con đại hoàng cẩu biến dị ve vẩy cái đuôi, định đi theo, thì bị lão một cước đá về ổ chó.

Cuối cùng, hai người đến bên bờ hỏa điền phía ngoài đầu thôn.

“Không muốn để người biết ngươi trở về rồi?” Lưu lão đầu nhìn thấy biểu hiện của hắn, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tần Minh nói: “Sợ gây tai họa cho trong thôn, ta vẫn nên khiêm tốn một chút.”

“Xem ra tiểu tử ngươi ở bên ngoài gây ra không ít ‘sóng gió’ rồi nhỉ.” Lưu lão đầu nói. Hiện tại tóc lão đen nhánh, sắc mặt hồng hào, không còn thấy sợi tóc bạc nào như trước nữa.

Tần Minh trêu chọc nói: “Lần thứ ba tân sinh về sau, ngài sẽ không thật sự trở lại tuổi trẻ mà bắt đầu sinh con đấy chứ?”

“Ngươi vừa trở về liền biết rồi?”

“Ta đi!” Tần Minh trợn mắt há hốc mồm.

“Chi chi. . .” Con sóc đỏ cũng theo tới, ở nơi đó ôm bụng mà cười.

Lưu lão đầu trừng mắt, nói: “Ngươi cười cái gì, đã thành tinh rồi mà ngay cả một bà vợ cũng không kiếm được! Mỗi khi đêm xuống, lại ở trên cây trước cửa nhà ta đánh quyền kêu la, ngươi đúng là con sóc độc thân!”

Sóc đỏ muốn nhảy lên đấm vào cái bản mặt mo của lão, nhưng hiển nhiên biết đánh không lại, trước kia đã từng có giáo huấn.

Cuối cùng, nó trở thành đồng tử rót rượu, xách vò rượu lớn, phụ trách rót rượu cho hai người.

“Cầm đi đi.” Tần Minh cho nó một bình linh tính vật chất.

Thế nhưng, sóc đỏ vẫn không rời đi, trông mong chờ được học kỳ công.

“Lưu đại gia ngài là thần sao?” Tần Minh đi thẳng vào vấn đề, thình lình trực tiếp hỏi một câu như vậy.

“Ngươi nói cái gì?” Lưu lão đầu ngạc nhiên, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy.

Sau đó, lão đứng dậy, nói: “Ngươi chờ chút, để ta ấp ủ chút đã.”

Lão chỉnh trang y phục, hít sâu, nói: “Được rồi, ngươi nhìn ta trông ta giống thần được mấy phần?”

Tần Minh giật mình. Sau đó, nhìn xem trên khuôn mặt già nua của lão không giấu nổi ý cười, biết lão già lẩm cẩm này đang bắt chước truyền thuyết Hoàng Bì Tử, diễn trò khoe khoang.

Lưu lão đầu tự hỏi tự trả lời, nói: “Ta là thần sao? Là!”

Tần Minh vội vàng đính chính, nói: “Không, ngài không phải. Kiếp này, ngài phải bắt đầu lại từ đầu, không thể nào vội vàng thành thần mà tiến vào Ngọc Kinh được.”

Đang khi nói chuyện, hắn cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Lưu lão đầu.

Dung mạo của lão giống hệt với chiếc đèn da người mà hắn nhìn thấy ở căn nhà tranh kia, nhất là mái tóc lão Lưu bây giờ đã đen nhánh, hai điều này thật sự không có gì khác biệt.

“Ngươi thế nào, nói chuyện như thế quái, khiến lão già ta không thể hiểu nổi.” Lưu lão đầu nghi ngờ nhìn xem hắn.

Tần Minh cảm thấy, chủ nhân căn nhà tranh không phải hung thần, nếu không hắn cũng sẽ không từ nơi đó đạt được đại cơ duyên.

Mặc kệ Lưu lão đầu có hay không đặc thù căn nguyên, hắn đều quyết định ăn ngay nói thật.

Sau đó, Tần Minh một hơi kể hết những điều hắn đã thấy ở sát địa Côn Lăng.

Lưu lão đầu nghẹn họng nhìn trân trối. Chuyện lại hoang đường đến thế sao?

“Ta toàn thân lông tóc dựng đứng, đối với ta mà nói, thực sự quá kinh khủng!”

Vẻ mặt kinh ngạc của Lưu lão đầu không giống giả vờ, toàn thân lão run rẩy. Nơi căn nhà tranh đó, nào là đèn lồng da người, nào là chuyện chạy ra Ngọc Kinh, thật sự quá hoang đường và kinh dị.

Lão vội vàng uống một chén rượu lớn, xua tan khí lạnh sau lưng.

Sóc đỏ cũng trợn tròn mắt há hốc mồm. Sau đó, nhảy lên vai Lưu lão đầu, bắt đầu đấm vai cho lão.

Trong nháy mắt, con sóc chí tiến thủ biến thành con sóc nịnh hót.

Lưu lão đầu nói: “Ngươi nói chính là chuyện 500 năm trước, ta hiện tại vừa bảy mươi mấy tuổi, không có già như vậy!”

Tần Minh cũng không phán đoán được tình huống thật sự của lão, trông lão chỉ là một lão già thôn dã tuy rất khôn khéo, nhưng thật sự không liên quan gì đến sinh vật giống thần.

Tiếp theo, Lưu lão đầu nhíu mày, nói: “Cũng chính là 500 năm trước, ngọn núi Hắc Bạch sơn uy danh hiển hách đã sụp đổ.”

“Đúng!” Tần Minh ánh mắt lập lòe nhìn lão.

Lưu lão đầu nói: “Ngươi đừng nhìn ta, thật không có quan hệ gì với ta.”

Lão hồi tưởng quá khứ, cảm thán số mệnh mình không đủ tốt, thả một con diều cũng bị nhuốm máu. Đi săn thì bị danh thú diệt sạch cả đội ngũ, chỉ tự mình gặp may chạy thoát. Lão còn từng đi Xích Hà thành bái danh sư, kết quả sư phụ gặp địch mà chết bất đắc kỳ tử.

“Lưu đại gia, phía trên tình huống gì?” Tần Minh chỉ chỉ thôn trên không.

“Ngươi hỏi ta, ta phải đi hỏi ai.” Lưu lão đầu đề cập những này, không thể tránh khỏi nhắc đến lão Thần Tiên Tào Thiên Thu, nói: “Là người tốt a, hắn mỗi lần hành hạ bản thân một lần, Hỏa Tuyền của chúng ta lại sáng rực thêm mấy phần.”

“Huấn luyện một con chim đi lên nhìn một chút, có thể thực hiện sao?” Tần Minh hỏi.

“Chưa thử qua. Nếu không, ngươi ném nó lên xem sao.” Lưu lão đầu chỉ hướng sóc đỏ.

Con sóc chí tiến thủ lập tức xù lông. Mặc dù không biết phía trên tình huống như thế nào, thế nhưng, nó cũng không muốn bay lên trời.

“Sao không đấm vai nữa, chút chuyện nhỏ này ngươi liền xù lông rồi?” Lưu lão đầu liên tục uống rượu an ủi, hiện tại đã ngà ngà say.

Lão nấc rượu, nói: “Ta thật sự muốn làm Thiên Thần, ngươi giúp ta làm việc, sau này ta sẽ cho ngươi một thần vị.”

Sóc đỏ lập tức trợn tròn mắt, không xù lông nữa, vẻ mặt vô cùng háo hức. Sau đó càng là chỉ chỉ lên bầu trời đêm, nó biểu thị muốn tham gia.

“Được rồi, về sau tìm con chim thử nhìn một chút.” Tần Minh lắc đầu.

Sóc đỏ nguệch ngoạc viết chữ xuống đất: “Cầu phú quý trong nguy hiểm, ta đang cầu phong thần với Thần Linh!”

Tiếp đó nó lại bổ sung thêm: “Đừng ném vị trí trung tâm, ngay tại cửa thôn, ném lên giữa không trung, thử cẩn thận một chút.”

Tần Minh dùng sức ném một cái, ném vò rượu lên trên. Cuối cùng dùng sắc trời nhu hòa hóa giải thế rơi của nó, vững vàng tiếp lấy.

Cuối cùng, sóc đỏ bay lên trời, chui vào màn sương đen kịt như mực trong đêm, cách xa vị trí then chốt.

Trong bầu trời đêm, CHÍT một tiếng kêu sợ hãi, rồi không còn động tĩnh gì nữa. Con sóc… biến mất rồi sao? Tần Minh thấy rợn người, thật sự xảy ra vấn đề rồi sao?

“Xuống.” Lưu lão đầu nói.

Sóc đỏ giống một mảnh lá rụng, lững lờ trôi, trượt xuống phía dưới.

Trên người nó quấn quanh một sợi dây nhỏ. Phía trên nó là một con diều, tựa hồ còn đang rỉ máu, rơi xuống theo. Trên đó dường như có những ký tự hơi phát sáng…

Quay lại truyện Dạ Vô Cương

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 278: Khó chơi

Chương 302: Thùy Dực viễn thệ

Dạ Vô Cương - May 25, 2025

Chương 301:

Dạ Vô Cương - May 24, 2025