» Chương 278: Trên mặt trăng
Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 24, 2025
Rộng như cánh cửa, đầu trọc chưa già đã yếu? Tần Minh cảm thấy, nhóm Thái Dương Tinh Linh này quả thực là bẩm sinh đã có “chiêu đánh thể chất”.
Quần áo của bọn họ lộng lẫy, ai nấy đều có mái tóc vàng óng dài chấm ngang eo. Nam tử thì ôn tồn lễ độ, còn nữ tử thì giữa những sợi tóc cắm kết đầy những nụ hoa tím biếc và cành non, nụ cười ngọt ngào rực rỡ.
Thế nhưng, những lời họ nói thực tế khi giao tiếp lại không mấy hữu hảo.
Tiểu Ô phát hiện, một vài nữ tử Thái Dương Tinh Linh đang mỉm cười với hắn.
Hắn cũng mỉm cười đáp lại, nói: “Những ngoại tộc này cũng được đấy, tư thái thon dài thướt tha, dung mạo một người so một người xuất chúng, ánh mắt long lanh, nụ cười ấm áp mà dịu dàng.”
Tần Minh liếc nhìn hắn, nói: “Các nàng đang nói ngươi đầu trọc, chưa già đã yếu.”
Trong chớp mắt, sắc mặt Tiểu Ô cứng đờ, biểu cảm ngưng kết.
Đối phương dáng tươi cười vui tươi như vậy, thế mà lại đang xỏ xiên hắn!
Hắn từng bị Lôi Hỏa Thiên Quang oanh kích đến mức cháy thành tro trong tháp cao của Sơn Hà Học phủ, giờ đây tóc vừa mới mọc lún phún như gốc rạ.
Hạng Nghị Võ bỗng cảm thấy không ổn, bởi vì những Thái Dương Tinh Linh đó cũng đang cười với hắn.
“Bọn hắn nói, thân thể ngươi còn to hơn cả cánh cửa.” Tần Minh cáo tri chân tướng.
Chỉ trong khoảnh khắc, khí thế của Như Lai hóa thành Nộ Mục Kim Cương!
Hạng Nghị Võ và Tiểu Ô liền xắn tay áo, muốn ngay tại chỗ đục xuyên đám ngoại tộc này.
“Ai, các ngươi muốn làm gì? Bình tĩnh một chút!” Người của tiên lộ thấp giọng nói với bọn họ, ở trên mặt trăng không thể làm loạn.
Mạnh Tinh Hải tiến lên, đặt tay lên vai hai người, ngăn bọn họ lại.
Trên mặt trăng đã có quỳnh lâu ngọc vũ, cung điện nguy nga nối tiếp nhau, cũng có những cây quế tỏa hương, Quảng Hàn cung lạnh lẽo đứng sừng sững, xa hoa và thanh nhã cùng tồn tại.
Ngoài ra, nơi đây còn có một khối phúc địa rộng lớn, tiên vụ bao phủ, nơi cư trú của một số nhân vật lợi hại, không thiếu các tông sư và đại quý tộc.
“Ngày mai mới giao đấu.” Sở Uyên xuất hiện, hắn cũng đã lên mặt trăng.
Hiện tại là buổi chiều, không phải là thời điểm luận bàn.
Một đám Thái Dương Tinh Linh đang chuẩn bị dạ du, có người thì chuẩn bị đến Quảng Hàn cung, cũng có người ưa thích sự náo nhiệt và phồn hoa dưới ánh đèn rực rỡ của Đại Ngu Hoàng Đô, chuẩn bị “Hạ giới”.
“Các ngươi đợi đấy!” Ô Diệu Tổ với thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm vào đám ngoại tộc kia.
Một nữ Thái Dương Tinh Linh, với mái tóc vàng óng búi cao, tiếng nói đầy từ tính, ôn nhu nói: “Trọc ca ca, ngày mai gặp.”
“Nữ lông vàng!” Ô Diệu Tổ giơ tay chỉ thẳng vào nàng.
Nữ Thái Dương Tinh Linh này hiểu ngôn ngữ của nhân loại. Dù vẫn thì thầm ôn nhu, nhưng rõ ràng là cố ý gảy tiếng lòng hắn.
Ô Diệu Tổ mang thù, thề muốn ngày mai đánh nàng một trận tơi bời.
Chưa đến ngày giao đấu, giữa song phương đã có hỏa khí.
Sở Uyên, Giang Vân Phàm dẫn Tần Minh và bọn hắn, an bài một chỗ ở có hoàn cảnh duyên dáng, trúc tím nối liền, cầu nhỏ nước chảy, nằm trong phạm vi phúc địa.
Mạnh Tinh Hải nói: “Ba người các ngươi không cần gây sự, trước hãy thích nghi với hoàn cảnh một chút, ta đi thăm bạn.”
“Mạnh thúc, người giao du thật rộng rãi, chỗ nào cũng có bạn cũ.” Tần Minh nói.
Trước đây, Mạnh Tinh Hải mỗi lần dẫn hắn ra ngoài, cuối cùng đều phải một mình đi thăm bạn, từ La Phù thành đến Cẩm Thụy thành, rồi đến Trục Quang thành, và cả Sùng Tiêu thành, giờ đi vào mặt trăng cũng không ngoại lệ.
Tiểu Ô với vẻ mặt nghiêm túc áp sát tới, sau đó hai mắt lập lòe có thần, hạ giọng nói: “Hải thúc, người không phải là lén chúng ta một mình đi Thiên Khuyết đó chứ? Mang bọn ta cùng đi chứ.”
“Tránh ra đi, ta có chính sự.” Mạnh Tinh Hải vỗ vào gáy hắn một cái, sau đó trực tiếp tiến về sâu trong phúc địa.
Thân ở trên mặt trăng, Tần Minh rất tò mò về nơi này.
Hạng Nghị Võ nói: “Đây là kỳ cảnh đặc hữu của Đại Ngu Hoàng Đô, hằng năm đều có rất nhiều người mộ danh đi xa, chỉ vì muốn nhìn một chút vành trăng sáng tỏ trong bầu trời đêm.”
Hắn đến từ Tổ đình Như Lai Giáo, có thể tiếp xúc được rất nhiều bí ẩn.
Đây là một vầng mặt trăng nhân tạo, chất liệu chủ yếu của nó là Huyền Không Thạch, nghe nói là tàn phiến của những động thiên bị phá hủy, trải qua sự luyện chế của thần chỉ, của cường giả cấp tổ sư, mà được đưa lên bầu trời đêm.
Hạng Nghị Võ nói: “Nâng phúc địa nhảy vọt, treo cao thế ngoại, mở động thiên, những người phương ngoại vẫn luôn muốn làm như thế, bất quá đều không thành công.”
Đại Ngu Hoàng Triều mời tiên lộ, mật giáo tương trợ, tạo ra được loại kỳ cảnh này, đã rất không dễ dàng.
“Tại Sùng Tiêu thành ngẩng đầu là có thể nhìn thấy trăng sáng, khiến ta có cảm giác về nhà, rất là thân cận, ta đều muốn định cư ở Đại Ngu Hoàng Đô.” Tiểu Ô nói.
Quê quán hắn cũng có một vầng trăng, bất quá nếu xem kỹ thì có chút khủng bố.
Cần quen thuộc hoàn cảnh chỉ có Tần Minh, còn Hạng Nghị Võ và Ô Diệu Tổ đã sớm “leo trăng”, còn từng đi qua Quảng Hàn cung, đương nhiên cũng chỉ là cái chi phí đắt đỏ khiến cả hai đều có chút không kham nổi.
Tần Minh nhìn ra xa, nói: “Sâu trong phúc địa, những khu vực tiên vụ tràn ngập đó, đều là ai ở lại, là tự mình mua sao?”
Tiểu Ô nói: “Minh ca, không nói trên mặt trăng, ngay cả bờ Sấu Ngọc Hà, nơi đó nhà ở rẻ nhất cũng từ mười ngàn Trú Kim trở lên.”
Tần Minh tương đương giật mình, hắn cũng coi như có chút tài sản, nhưng ở bờ Sấu Ngọc Hà vẫn không mua nổi một ngôi nhà.
Hạng Nghị Võ nói: “Trong khối phúc địa trên mặt trăng này, ở toàn là nhân vật phi phàm, tỉ như Võ Bình Hầu Bùi Diễn có tiềm chất thành thần, còn có đại tông sư tiên lộ Lăng Thương Hải.”
Tần Minh kinh ngạc, nói: “Đại tông sư tiên lộ ở chỗ này cũng có chỗ ở sao?”
Hạng Nghị Võ gật đầu, nói: “Ừm, Đại Ngu Hoàng Triều tặng. Ông ta ba năm năm có thể tới đây ở một lần là tốt rồi.”
Hắn chợt nhận ra sau đó lại nói: “Vị này danh tiếng rất lớn, tương lai chắc chắn sẽ trở thành nhân vật cấp tổ sư. Năm ông ta một trăm chín mươi tuổi đến Đại Ngu Hoàng Đô, trong quỹ tích nhân sinh của ông ta, đã xảy ra một chuyện đại sự.”
“Chuyện gì?” Tần Minh hỏi.
Hạng Nghị Võ không dám nói thẳng, bắt đầu bí mật truyền âm, nói: “Ngày đó, Sùng Tiêu thành sấm sét vang dội, mưa như trút nước. Đại tông sư Lăng Thương Hải… nhạc phụ xuất sinh.”
Tần Minh sững sờ, Tiểu Ô ngơ ngẩn, một lát sau mới nói: “Chờ một chút, hắn một trăm chín mươi tuổi, còn nhạc phụ hắn… vừa mới ra đời?”
Quảng Hàn cung, chân chính quỳnh lâu ngọc vũ, phụ cận cắm đầy Nguyệt Quế Thụ, thanh hương rải khắp bầu trời đêm. Tần Minh cuối cùng vẫn đến. Thịnh tình khó chối từ, Ô Diệu Tổ và Hạng Nghị Võ trước đó đã nói muốn thiết đãi hắn, đặt trước cả rồi.
Trong cung điện có nữ tử nhảy múa, váy trắng phiêu động, ánh trăng mờ ảo rải xuống, rất là duy mỹ.
“Ba vị, vận khí của các vị coi như không tệ, hôm nay có khách quý tốn trọng kim muốn thưởng thức Nguyệt Bộc.” Người hầu ý cười đầy mặt cáo tri.
“Vậy thật đúng là may mắn!” Ô Diệu Tổ kinh ngạc, hắn và Hạng Nghị Võ cũng không có nhiều Trú Kim như vậy, cái kia thuộc về tiêu phí giá trên trời.
Quảng Hàn cung còn lâu mới xa hoa bằng Thiên Khuyết, tương đối thanh nhã, bất quá có khi có thể ở đây thưởng thức được một loại kỳ cảnh, đó chính là thác nước mặt trăng.
Không lâu sau, ba người ngồi trong xe kéo, xuất hiện trên bầu trời đêm, tạm thời rời khỏi mặt trăng.
Sau đó bọn hắn liền nhìn thấy, Hỏa Tuyền từ trên mặt trăng chảy xuôi xuống, giống như một đạo thần hồng chói lọi, thẳng treo giữa thiên địa bóng đêm dày đặc. Đây chính là thác nước mặt trăng.
Tần Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại kỳ cảnh này, quả thật bị kinh ngạc, thấy có chút xuất thần.
Về phần Sùng Tiêu thành, càng có rất nhiều người đang kinh ngạc thốt lên, thấy thần trì hoa mắt.
Kỳ thật ngắm cảnh từ mặt đất, còn tốt hơn là ngắm từ không trung ban đêm.
Rất nhanh, Tần Minh biết đây là vị quý khách nào phải hao phí Trú Kim giá trên trời để thưởng thức Nguyệt Bộc.
Mấy vị Thái Dương Tinh Linh cùng Thôi Xung Hòa, Bùi Thư Nghiễn và những người khác, dường như không đánh nhau thì không quen biết, bây giờ lại cười nói vui vẻ, đang nói chuyện liên quan đến việc thăm dò thần mộ, tiên phần.
Bọn hắn đứng tại nơi cao hơn Quảng Hàn chủ cung, có thể nhìn xuống chỗ của Tần Minh và bọn hắn.
Ô Diệu Tổ gọi tới một người hầu, nói: “Các ngươi không phải nói, nơi đó dành cho tiền bối danh túc mở ra sao? Vì sao bọn hắn cũng có thể tiến vào?”
“Nếu là thiếu niên anh kiệt, đạo hạnh tối thiểu phải ở cảnh giới thứ ba, mới được cho phép đi vào.”
“Mở cửa làm ăn, còn mang kỳ thị?” Tiểu Ô bất mãn.
Người hầu giải thích: “Chủ yếu là Quảng Hàn chủ cung, muốn chứa quá nhiều người, chúng ta nhất định phải có hạn chế.”
“Không đúng sao, ở trong đó rõ ràng có người ở cảnh giới thứ hai.” Hạng Nghị Võ nói, hắn thấy được Lý Thanh Hư, Tôn Tĩnh Tiêu, mà lại trong đám ngoại tộc cũng có người ở cảnh giới thứ hai.
“Bọn hắn đi theo người ở cảnh giới thứ ba tiến vào, cũng không bị hạn chế.”
Lúc này, Thôi Xung Hòa nhàn nhạt quét mắt hai cái về phía này. Thái Dương Tinh Linh tộc phát hiện sau đó, cũng hướng về phía này quan sát.
Hách Viêm, Quang Ngự, Sí Diệu, ba vị Thái Dương Tinh Linh từng ngẫu nhiên gặp Tần Minh và bọn hắn tại Sấu Ngọc Hà, bây giờ nhìn về phía Bùi Thư Nghiễn, Thôi Xung Hòa và những người khác, tiến hành hỏi thăm.
“Bọn hắn là người tiên lộ của các ngươi sao?”
“Không thể trả lời.”
Trong đám Thái Dương Tinh Linh có mấy vị nữ tử tướng mạo hết sức nổi bật, trong đó một nữ nhân ra lệnh: “Minh Huy các ngươi hãy hữu hảo mời rượu, trò chuyện chút với bọn hắn.”
Không lâu sau, một nam một nữ hai tên Thái Dương Tinh Linh đi đến chỗ Tần Minh và bọn hắn, rất khiêm tốn và ôn hòa, chủ động nâng chén mời rượu.
Nhưng Tần Minh lại không để ý tới, mà mặt mũi tràn đầy hàn ý, nhìn về phía Quảng Hàn chủ cung.
Trong chủ cung rộng lớn, bốn nữ Thái Dương Tinh Linh da thịt trắng nõn, đều có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt giống như bảo thạch tím lấp lánh trong bầu trời đêm, dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Các nàng mỉm cười về phía này, nhưng lại chưa nâng chén.
“Minh ca, tình huống thế nào?” Tiểu Ô hỏi.
Tần Minh đặt chén rượu xuống, đuổi hai tên Thái Dương Tinh Linh mời rượu ra ngoài, bởi vì hắn cộng hưởng được tâm tình của bọn họ, biết được đây là hai tên Tinh Linh tôi tớ.
Nhóm ngoại tộc này thật đúng là quá đáng! Coi thường người khác sao?
Tần Minh nói: “Những ngoại tộc này là trong giao chiến có chỗ phát hiện, cho là Bùi Thư Nghiễn, Thôi Xung Hòa bọn người quá cường đại sao? Thế mà lại đối xử khác biệt, sợ uy mà không có đức, có tiểu lễ mà không đại nghĩa.”
Sau đó, hắn cáo tri điều bí ẩn.
“Cái gì, để Tinh Linh tôi tớ đến mời rượu, muốn chết!” Hạng Nghị Võ càng nổi giận, dám khinh thường như vậy, nhục nhã bọn hắn.
Tiểu Ô nói: “Phía trên cũng có ngoại tộc ở cảnh giới thứ hai đi, mấy người mỉm cười với chúng ta hẳn là đối thủ của chúng ta, ngày mai đánh nổ bọn hắn!”
Trong Quảng Hàn chủ cung, hai nữ Thái Dương Tinh Linh tên Xán Vi và Mộc Hân vẫn đang nói lời khách sáo, hỏi thăm xuất thân lai lịch của Tần Minh, Hạng Nghị Võ và những người khác.
Hiển nhiên, đệ tử tiên lộ vẫn phải có nguyên tắc này, không nói gì cả, không tiết lộ.
Cuối cùng, hai nữ ngoại tộc tên Xán Vi và Mộc Hân đổi đề tài, thỉnh giáo liên quan đến vấn đề tân sinh lộ.
Xán Vi tóc vàng chấm ngang eo, lông mi dài và đậm, đôi mắt tím trong sáng, hỏi Lý Thanh Hư: “Thời đại này, những người luyện thành Thiên Quang Kình cấp Truyền Thuyết đều rất mạnh sao?”
Lý Thanh Hư uống đến chóng mặt, giận dữ nói: “Tùy người đi, kỳ thật ta cũng không hiểu a, bọn hắn lợi hại lên ngay cả ta còn đánh.”
Hiển nhiên, Tần Minh, Hạng Nghị Võ và Tiểu Ô không có tâm tình uống rượu, sớm đã rút lui. Khí chiến giá trị của bọn họ đều sắp bùng nổ, chỉ chờ đến sáng mai để đi nện những ngoại tộc kia.
Đêm đó, tin tức tiếp tục lan truyền, rất nhiều người ở khắp nơi trên thế giới sương đêm đều đã biết, ngày mai cuộc giao đấu với ngoại tộc sẽ tiếp tục bắt đầu.
“Tiên lộ bị cạo đầu, như vầng trăng sáng chiếu thiên thu, sáng chói a.” Ngay cả trong Đại Ngu Đô thành này cũng có người đàm luận như vậy.
Có thể tưởng tượng, ở những thành trì đèn đuốc sáng trưng khác, đã gây ra những cuộc bàn tán sôi nổi như thế nào.
Sáng sớm, trên mặt trăng ánh bình minh rọi khắp nơi, sáng rực lên. Nơi đây Hỏa Tuyền được nhân tạo khống chế tốt hơn để sắc trời gần với ban ngày được ghi chép trong sách cổ.
Tần Minh, Hạng Nghị Võ, Ô Diệu Tổ ăn xong điểm tâm, liền theo Sở Uyên và Giang Vân Phàm khởi hành, chạy tới sân đấu, ngay bên ngoài “Nam Thiên Môn” trên mặt trăng.
Không hề nghi ngờ, hôm nay nơi đây đến rất nhiều danh nhân, từ Đại Ngu Hoàng tộc, vương hầu, đến các danh túc tiên lộ, rồi đến sứ đoàn ngoại tộc, bóng người dày đặc.
Trên thực tế, nói là luận bàn theo hình thức phong bế, nhưng kỳ thật mật giáo danh nhân, tân sinh lộ danh túc cũng xuất hiện, được đặc biệt mời đến.
Dù sao, một khi tiến quân vào sâu trong thế giới sương đêm, đi thăm dò thần mộ, tiên phần, không thể hoàn toàn loại bỏ người của mật giáo và tân sinh lộ.
Một số việc cần chuẩn bị cẩn thận, phòng ngừa vạn nhất.
Bất kỳ lần khai hoang nào, mặc kệ quy mô lớn nhỏ thế nào, đều cần nghiêm túc đối mặt.
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Tần Minh là người đầu tiên bước ra, mang theo mặt nạ, trực tiếp tiến vào sân giao đấu.
Không ít người trong tiên lộ đều không còn lời gì để nói, hắn đây cũng quá qua loa. Dù mang mặt nạ đồng xanh, nhưng quần áo đều không thay, vẫn là bộ cũ, thậm chí ngay cả tiếng nói cũng không che giấu, trong nháy mắt liền biết hắn là ai.
Tần Minh liếc nhìn phía trước, thanh âm lạnh nhạt vô cùng, nói: “Các ngươi là từng bước từng bước đến, hay là chuẩn bị cùng tiến lên?”