» Q.1 – Chương 399: Tam đại kiếm đạo chiến đấu kỹ thuật
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 25, 2025
Chương 399: Tam đại kiếm đạo, kỹ thuật chiến đấu
“Phượng cô nương, hay vẫn là xuất ra toàn bộ thực lực đi!”
Diệp Trần giẫm chân tại chỗ hành tẩu, trường kiếm trong tay tùy ý vẽ một cái, liền có đại phiến băng hoa bị nát bấy. Kiếm khí dư âm còn lại trên lôi đài vỡ ra từng đạo khe rãnh, ngẫu nhiên có một vài kiếm thậm chí lột bỏ một góc lôi đài. Cũng may lôi đài này chỉ dùng từng khối kim loại hình lập phương hợp lại mà thành, tổn hại rồi thì vào ban đêm có thể thay thế, cam đoan ngày hôm sau sử dụng bình thường. Cho nên, trước đó, lôi đài vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, trong thời gian ngắn ngược lại sẽ không sụp đổ.
Phượng Yên Nhu khẽ cắn hàm răng trắng tuyết, tay trái niết động kiếm quyết. Chấn động chân nguyên kinh người khuếch tán ra, khí tràng mãnh liệt khiến nàng mái tóc đen dài bay múa tung bay. Chỉ thấy đồ vân bông tuyết giữa mi tâm nàng sáng lên, một tầng màn hào quang màu trắng hơi ngân bạch nhập vào cơ thể mà ra. Trong màn hào quang, kiếm quang lưu chuyển, đầu đuôi tương liên, tốc độ của nó muốn vượt qua Thanh Trúc gấp đôi, kích thước lại nhỏ hơn một phần. Chỉ là kiếm quang càng nhỏ, thì càng hình thành một tầng tầng phòng ngự chặt chẽ, kín kẽ, không chê vào đâu được.
Dưới áp lực của Diệp Trần, Phượng Yên Nhu rốt cục thi triển ra Băng Tuyết Kiếm Vực.
Không giao thủ với Diệp Trần thì còn may, nhưng một khi giao thủ, Phượng Yên Nhu rốt cục cảm nhận được cái loại cục diện vô vọng bị khống chế. Mỗi một kiếm của Diệp Trần nhìn như vô cùng đơn giản, không mang theo khói lửa chi khí, nhưng đúng là sự hời hợt này mới là đáng sợ nhất. Nàng không biết hắn lúc nào sẽ đột nhiên bộc phát, lúc nào sẽ nắm bắt được sơ hở của nàng, tận tình truy kích. Nếu như kiếm khách cũng chia chủng loại: có người như Sói, kiên cường; có người như Xà, bất động thì thôi, khẽ động là sát nhân; có người như Hổ, khí thế lấn át người, thì Diệp Trần rõ ràng là một thợ săn được võ trang đầy đủ, toàn bộ cục diện đều nằm dưới sự khống chế của hắn.
Phượng Yên Nhu chưa từng cảm nhận được loại áp lực đâm vào linh hồn này từ bất kỳ vị Tinh Cực Cảnh kiếm khách nào khác. Hôm nay, là lần đầu tiên.
Cho nên, chỉ vừa công ra hai kiếm, nàng đã không thể không thi triển Băng Tuyết Kiếm Vực.
Kiếm Vực hộ thể, kiếm thế của Phượng Yên Nhu tăng nhiều. Một kiếm bay lên, khắp lôi đài đều dưới sự đả kích của kiếm khí, phát ra âm thanh ‘phốc xuy phốc xuy’ thiết cát không ngừng, nhanh như mưa to.
Đối mặt kiếm khí phô thiên cái địa, Diệp Trần đột nhiên duỗi tay trái ra, thần sắc bình tĩnh.
Những người đang xem cuộc chiến không hiểu thấu, không biết vào thời khắc mấu chốt này, Diệp Trần muốn làm gì. Chẳng lẽ hắn chuẩn bị tay không tiếp những đạo kiếm khí như mưa to? Đừng nói giỡn, dưới sự gia tăng của Băng Tuyết Kiếm Vực, mỗi một đạo kiếm khí mà Phượng Yên Nhu kích phát ra đều cực kỳ lăng lệ, tựa như cương châm.
Phượng Yên Nhu cũng rất nghi hoặc, ánh mắt chăm chú khóa chặt Diệp Trần. Trường kiếm trong tay nàng gần như biến mất trong hư không, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Hí!
Hai ngón tay trái của hắn chụm lại, một đám kiếm khí nhu hòa chợt hiện. Theo quỹ tích huy động ngón tay Diệp Trần, chúng kéo dài ra, phân cách không gian xung quanh hắn thành từng khối, giao thoa tung hoành. Những kiếm khí sắc bén như băng này lại chính là Thanh Liên kiếm khí trong cơ thể Diệp Trần diễn biến ra. Vốn chỉ thô bằng một ngón tay, giờ đây chúng tựa như dây thép, lóe ra ánh sáng xanh biếc sắc nhọn.
Lốp bốp!
Sau một khắc!
Vô số kiếm khí oanh xuống, gần như bao phủ Diệp Trần trong đó. Nhưng theo góc độ của Diệp Trần mà xem, những kiếm khí tựa cương châm kia đều tự vỡ vụn từ bên trong, không một tia nào rơi vào người Diệp Trần. Tất cả đều bị Thanh Liên kiếm khí kéo dài cắt nát.
Xoạt!
Tay trái kích phát kiếm khí phòng ngự, tay phải Diệp Trần cũng không nhàn rỗi. Hắn nghiêng người vung lên một kiếm, kiếm khí xé toạc bầu trời. Trên Băng Tuyết Kiếm Vực bao quanh Phượng Yên Nhu, một đạo kiếm quang từ chính diện, xuyên qua đỉnh đầu nàng, lập tức lan tràn đến phía sau. Nhìn kỹ, còn tưởng rằng Băng Tuyết Kiếm Vực đã bị mổ ra.
Lui liền mười bước về sau, Phượng Yên Nhu mới dừng được đà lui, trên mặt nàng trắng bệch đi đôi chút.
“Rõ ràng cường đại đến mức này, đơn giản sẽ khiến ta bị ngăn chặn.”
Phượng Yên Nhu có chút khiếp sợ. Ngoài sự khiếp sợ, nàng vận chuyển tâm pháp, cực lực trấn áp khí huyết đang sôi trào trong cơ thể, để khôi phục trạng thái tốt nhất.
“Thanh Liên hóa khí, vô hạn liên kích!”
Giữ chiến lực ở mức khoảng ba phần rưỡi, Diệp Trần nhón mũi chân, bay vút lên giữa không trung. Trường kiếm Lam Sơn đảo trong tay hắn nhô cao vẽ một cái, một đóa, hai đóa, ba đóa… năm đóa, tổng cộng năm đóa Thanh Liên cực lớn ngưng kết thành hình, lơ lửng trước người Diệp Trần. Năm đóa Thanh Liên này toàn bộ là do luồng khí lợi hại tạo thành. Chỉ khẽ rung lên, chúng hóa thành trăm ngàn đạo kiếm khí phẩm chất như chiếc đũa bắn ra. Nếu nói lúc trước kiếm khí của Phượng Yên Nhu là mưa to, thì giờ phút này, kiếm khí của Diệp Trần chính là nước lũ, dòng nước lũ kiếm khí này lập tức cọ rửa lên Băng Tuyết Kiếm Vực của đối phương.
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC…
Trong nháy mắt, chính Phượng Yên Nhu cũng không biết đã gặp phải bao nhiêu lần đả kích. Băng Tuyết Kiếm Vực lung lay sắp đổ, dần dần trở nên bất ổn.
“Không tốt, Băng Tuyết Kiếm Vực nhanh chóng không chịu nổi nữa rồi.”
Phòng ngự dù cường thịnh đến mấy cũng có một giới hạn. Một giọt nước có lẽ không cách nào xuyên thủng nham thạch, nhưng nếu nhỏ giọt quanh năm suốt tháng, nham thạch cũng sẽ phải bị xuyên thủng.
Phượng Yên Nhu đã nghe thấy âm thanh Băng Tuyết Kiếm Vực đang giãy dụa rên rỉ.
“Kiếm Vực…”
Phượng Yên Nhu đang định chuyển Băng Tuyết Kiếm Vực sang trạng thái tấn công, phá vỡ cục diện hiện tại, nhưng Diệp Trần tựa hồ đã đoán được tâm tư nàng. Kiếm khí thế tới mạnh hơn, dày đặc hơn, cuốn nàng liên tiếp lùi về phía sau. Mỗi khi nàng lùi một bước, khối kim loại lôi đài ấy sẽ nứt vỡ, nghiền nát, hóa thành bột phấn.
Xoẹt xẹt!
Âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên từng đợt.
Băng Tuyết Kiếm Vực bị công phá.
Trên thính phòng, tất cả mọi người xem ngây người. Thế nào là cường thế? Đây chính là cường thế! Không cho đối thủ bất kỳ sức hoàn thủ nào. Băng Tuyết Kiếm Vực phòng ngự lợi hại, thì ta sẽ dùng công kích gấp mười, gấp trăm lần để xé rách nó. Sự lăng lệ của một kiếm khách đã được Diệp Trần thể hiện và phát huy vô cùng tinh tế.
“Ta thua!”
Phượng Yên Nhu ảm đạm. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, trong trận chiến đấu ngang cấp, có một ngày nàng lại không thể phản kích nổi. Chiêu thức dù mạnh mẽ đến mấy mà không đánh trúng được đối thủ thì có ý nghĩa gì?
Trong phòng khách quý, Thanh Trúc há hốc mồm, không biết muốn nói gì. Cường giả Tinh Cực Cảnh, thật sự có thể phát ra nhiều kiếm khí như vậy sao? Dùng số lượng kiếm khí để công phá phòng ngự cường đại hơn.
Trong phòng khách quý tụ tập đông đảo cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn của Lam Sơn quốc.
Lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều ngớ người.
Lão giả họ Ngô lấy lại tinh thần, xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Chúng ta vẫn là đã đánh giá thấp hắn. Có lẽ, Xa Luân Chiến phải tiến hành đến trận thứ bảy, thậm chí thứ tám mới có thể chặn đánh thành công.”
“Trận thứ bảy, trận thứ tám sao?” Người bên cạnh kinh hãi, “Bên chúng ta có cả Phượng Yên Nhu và Huyễn Nguyệt công tử, mà vẫn cần phải tiến hành nhiều trận như vậy mới có thể thành công?”
“Đúng vậy, tuy hắn đã đánh bại Phượng Yên Nhu, nhưng chân nguyên nhất định đã tiêu hao không ít.”
“Ngô lão, ngươi quá lo lắng.”
“Thật sự quá lo lắng sao?” Lão giả họ Ngô đã từng chứng kiến quá nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi, nhưng không một ai có thể thong dong như Diệp Trần, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Có lẽ là ta quá lo lắng. Từ trận đấu thứ hai đến trận thứ tư, mới có thể nhìn ra một vài điều.”
Kiếm khí tiêu tán, Diệp Trần nói: “Kiếm của ngươi, nát.”
Lời vừa dứt, trường kiếm trong tay Phượng Yên Nhu liền bạo liệt, hóa thành trăm ngàn mảnh sắt văng khắp nơi.
Trên mặt nàng hiện lên một vệt đỏ tươi bất thường, Phượng Yên Nhu hỏi: “Xin hãy cho ta biết, đây có phải thực lực chân thật của ngươi không?”
Trận chiến này, nàng suy tư rất nhiều. Khả năng lớn nhất là, thực lực của Diệp Trần vẫn chưa chính thức bày ra. Trong một khoảnh khắc nào đó, nàng đã nhìn thấy từ sâu trong ánh mắt Diệp Trần một mũi nhọn lạnh lùng đến tột cùng, cái loại mũi nhọn xé rách hết thảy, bỏ qua hết thảy, khiến trái tim nàng đều ngừng đập. Nội tại của người này, cực kỳ đáng sợ.
“Có lẽ là, có lẽ không phải.”
Diệp Trần không trả lời thẳng.
“Ta đã biết.”
Đối phương đã cho nàng đáp án.
Phượng Yên Nhu kết thúc trận đấu, cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn thứ hai lên sân khấu.
Uống!
Vừa lên sàn, hắn liền phát động toàn lực tấn công mạnh Diệp Trần. Hắn sợ nếu mình không dẫn đầu công kích, sẽ không có cơ hội tấn công.
Diệp Trần vẫn giữ một tư thái lạnh nhạt. Sau khi hóa giải thế công của đối phương, hắn phản kích, rồi lại phản kích, cho đến khi đối phương sắc mặt tái nhợt mà nhận thua.
Cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn thứ ba lên sân khấu thận trọng hơn rất nhiều. Cho tới bây giờ, không phải là bọn hắn không nghiên cứu qua đặc điểm và phong cách của Diệp Trần. Kết quả cuối cùng mà họ rút ra là: không có đặc điểm, không có phong cách, thứ duy nhất có, là sự sắc bén đến tột cùng. Thay vì lãng phí thời gian vào việc nghiên cứu, chi bằng cố gắng kéo dài trận đấu, tiêu hao chân nguyên của đối phương. Đây là đối sách bất đắc dĩ.
Năm chiêu về sau, hắn thất bại.
Hắn bại nhanh hơn người trước đó, cũng bởi vì hắn quá cẩn thận, không muốn cứng đối cứng với Diệp Trần, cố gắng kéo giãn khoảng cách, muốn dùng chiến thuật viễn chiến.
Kết quả chỉ tiếp năm chiêu, liền bại rối tinh rối mù.
“Đừng chơi chiến thuật nữa, chúng ta cũng không phải đối thủ của hắn. Về kinh nghiệm chiến đấu, hắn đã đạt đến tiêu chuẩn đại sư rồi.”
Lão giả họ Ngô nhắc nhở người thứ tư.
“Vâng.”
Không cần lão giả họ Ngô nhắc nhở, người xuất chiến tiếp theo đã biết rõ nên làm như thế nào.
Trên lôi đài, Diệp Trần nhìn người thứ tư đến khiêu chiến hắn, thần sắc trên mặt rất nhạt nhẽo. Cho tới bây giờ, chiến lực của hắn thủy chung áp chế ở mức khoảng hai phần năm; riêng với Phượng Yên Nhu Băng Tuyết Kiếm Vực quá mạnh mẽ, hắn tăng lên đến ba phần năm, cố gắng tạo ra một trận chiến đấu cân bằng tuyệt đối. Nhưng tiếc thay, với điều kiện và chiến lực ngang nhau, những người có thể chống đỡ quá mười chiêu thì quá ít. Bất quá hắn cũng hiểu rõ, không phải những người này yếu, mà là kỹ thuật chiến đấu của hắn quá mạnh mẽ. Bất Hủ kiếm đạo, Hủy Diệt kiếm đạo, Sát Lục kiếm đạo — một mình hắn lĩnh ngộ Tam đại kiếm đạo. Trên phương diện chiến lực không có sự tăng lên trực tiếp, nhưng trên phương diện kỹ thuật chiến đấu, có thể nói là khủng bố.
Chiến Vương, Thiết Kiếm Vương, Song Kiếm Vương – không ai là tồn tại có thể khinh thường trên đại lục. Kiếm đạo của bọn hắn có thể tưởng tượng được mạnh mẽ đến cỡ nào.
Diệp Trần nếu có thể dung hợp ba môn kiếm đạo này vào một lò, ngày sau bước vào Sinh Tử Cảnh, tự khắc có thể phát triển đến cảnh giới như Thượng Cổ Kiếm Vương.
Đinh đinh đang đang!
Giao thủ năm hiệp với người thứ tư, Diệp Trần một kiếm đánh gãy vũ khí của đối phương, mũi kiếm chống vào cổ họng hắn.
“Hắn là quái vật sao? Bốn chiến toàn thắng, không có một tia khó khăn.”
“Quả thực rất đáng sợ, khiến trong lòng ta cũng phải sợ hãi.”
Mọi người nghị luận nhao nhao.
Ngay lúc này, từ phòng khách quý của Huyễn Nguyệt công tử truyền đến tiếng mở cửa.
“Huyễn Nguyệt công tử lên sân khấu rồi, không biết hắn có thể chiến thắng Diệp Trần không?”
Bá!
Tựa như vầng trăng trong nước, thân hình Huyễn Nguyệt công tử lóe lên. Không khí rung động gợn sóng, hắn vô thanh vô tức đi tới trên lôi đài.
“Nếu ngươi chỉ dừng lại ở đây, vậy ngươi sẽ không có một chút hy vọng thắng lợi nào trong tay ta. Không biết khi ngươi thua dưới tay ta, còn có thể giữ được thái độ lạnh nhạt này không?” Huyễn Nguyệt công tử không phải Phượng Yên Nhu, hắn không có Băng Tuyết Kiếm Vực, nhưng lại có võ học cấp thấp Áo Nghĩa có thể chống lại Băng Tuyết Kiếm Vực. Trong mắt hắn, đối phó Diệp Trần thì dựa vào phòng ngự là không được, cho nên Phượng Yên Nhu – người ngang tầm hắn – đã thất bại. Chiêu thức của hắn nằm ở chữ ‘huyễn’ (huyễn ảo), càng thêm biến hóa khôn lường.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: