» Q.1 – Chương 434: Thánh Địa truyền tống cửa đá

Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 25, 2025

Chương 434: Thánh Địa truyền tống cửa đá

Bởi vì giao chiến gây ra động tĩnh quá lớn, Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông đều chú ý tới cảnh tượng này. Vẻ mặt họ từ kinh ngạc chuyển sang thâm trầm, không rõ đang toan tính điều gì.

Thiết Mộc Chân Nhân, Thiên Ưng Lão Nhân và các Linh Hải Cảnh đại năng khác cũng không khỏi kinh hãi. Dù biết Diệp Trần không phải cường giả Tinh Cực Cảnh tầm thường, dường như đã ngưng tụ Kiếm Hồn từ sớm, nhưng họ không thể ngờ uy năng Kiếm Ý của hắn lại đạt đến tình trạng này. Chẳng lẽ thiên phú ý chí của hắn là thiên tài có một không hai vạn năm khó gặp, giống như Thượng Cổ Kiếm Vương, kiếm đạo tư chất được trời ưu ái, chiếu cố?

— Thật hay giả? Trong chúng ta lại có một vị thiên tài cấp Chân Long. Nếu tin này truyền ra, đủ để gây sóng gió lớn.
— Thiên tài cấp Chân Long, có lẽ quá đánh giá cao rồi chăng?
— Tuyệt đối không đánh giá cao! Với thân phận cường giả Tinh Cực Cảnh mà lại sở hữu ý chí kiếm đạo cấp Tông Sư, bảo hắn không phải thiên tài cấp Chân Long thì ta đánh chết cũng không tin.
— Đúng vậy, quả thực xứng đáng danh hiệu thiên tài cấp Chân Long. Toàn bộ Nam Phương Vực Quần chỉ có vỏn vẹn năm người được xưng là thiên tài cấp Chân Long, trong đó hai người chỉ miễn cưỡng đủ tư cách, vừa vặn được dự đoán là thiên tài cấp Chân Long.

Dù trận chiến diễn ra vô cùng kịch liệt, các Linh Hải Cảnh đại năng vẫn tiếp tục trò chuyện, bởi lẽ Diệp Trần đã mang đến cho họ sự chấn động quá lớn.

Phải biết rằng, trong một Vực, tuyệt đỉnh thiên tài chính là thiên tài cấp cao nhất, số lượng ước chừng năm người. Nhưng khi xét đến cả Vực Quần, tuyệt đỉnh thiên tài lại trở nên không quá đủ tầm. Dù sao, mỗi Vực có khoảng năm tuyệt đỉnh thiên tài, vậy tám chín Vực sẽ có bốn mươi, năm mươi người, rõ ràng quá tràn lan, không thể hiện được mức độ hi hữu.
Vì vậy, thiên tài tuyệt đỉnh lại được phân ra các đẳng cấp phụ. Cấp bậc thứ nhất là tuyệt đỉnh thiên tài bình thường. Cấp bậc này không cần nói nhiều, chỉ những người có tư chất cực cao ở mọi phương diện mới có thể lọt vào danh sách. Thực lực không phải tiêu chuẩn đánh giá duy nhất. Cấp bậc thứ hai là thiên tài cấp Chân Long. Cái gọi là Chân Long, nhất định phải có tiềm lực đột phá Sinh Tử Cảnh. Về phần đánh giá như thế nào, kỳ thực rất đơn giản: ngoài việc các phương diện tố chất đạt tới cấp độ tuyệt đỉnh thiên tài, còn phải sở hữu một năng lực kinh thế hãi tục. Ví dụ như Diệp Trần ở cấp độ Tinh Cực Cảnh lại có được Kiếm Ý cấp Tông Sư, thì đã đủ kinh thế hãi tục rồi.

— Dù ngươi có Kiếm Ý cấp Tông Sư, ta cũng sẽ phá tan ngươi!
Kim Phong Thánh Tử nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay mở rộng, tựa như vây quanh một quả cầu vô hình khổng lồ, hung hăng đánh về phía Diệp Trần.

Rắc! Mặt đất bị cày ra một rãnh thẳng hình nửa vòng cung. Rãnh này hình thành nhanh đến mức như đột ngột xuất hiện, không hề có dấu hiệu gì. Ngay khoảnh khắc ấy, Diệp Trần và những người ở gần đều cảm thấy thời gian như ngưng trệ, không gian bị đóng băng. Cú xung kích ý niệm từ Kim Phong Thánh Tử khiến tư duy cũng trở nên trì độn.

— Ý niệm mật độ cao!
Trong lòng Diệp Trần căng thẳng, thực lực của Kim Phong Thánh Tử quả nhiên không thể coi thường. Cú xung kích ý niệm này mà trúng phải, không chết cũng tàn phế.

— Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nó không có nhược điểm.
Ý niệm ngưng tụ thành hình cầu, lực phá hoại mạnh nhất. Thế nhưng chính vì là hình cầu, nó khó có thể thập toàn thập mỹ. Diệp Trần thúc dục linh hồn lực đến mức tận cùng, một kiếm đánh trúng điểm yếu nhất của khối ý niệm hình cầu kia. Đó là nơi liên kết bất hoàn hảo và bất ổn định nhất.

Bốp! Khối ý niệm hình cầu tan rã, tạo thành một hố lớn.
Đòn tấn công siêu việt của Kim Phong Thánh Tử không gây ra bao nhiêu uy hiếp cho Diệp Trần, rất giống cảm giác sấm to mưa nhỏ.

Sau khi một kiếm có hiệu quả, Diệp Trần tiến lên một bước, chém ra nhát kiếm thứ hai trước khi Kim Phong Thánh Tử kịp phản ứng.

Phốc! Phun ra một ngụm máu tươi, Kim Phong Thánh Tử sắc mặt trắng bệch, bay ngược ra ngoài.

— Thánh Tử!
Tang Thanh và Bá Nhan chấn động. Thực lực của Kim Phong Thánh Tử là điều họ rõ nhất, tuyệt đối không kém hơn họ, thậm chí trong tộc còn có thể xếp vào top 10. Nếu không, hắn đã không thể trở thành đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của Ba Lan Thánh Tộc. Vậy mà giờ phút này, hắn lại thua dưới tay kiếm khách áo lam còn trẻ hơn cả Thánh Tử.

Hai người muốn đến trợ giúp Kim Phong Thánh Tử, nhưng Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông cũng không phải hạng xoàng. Lực công kích có lẽ yếu hơn Diệp Trần, thế nhưng tốc độ và phòng ngự của họ lại vô cùng kinh khủng. Hai người họ chỉ miễn cưỡng duy trì được cục diện, làm sao có thể thoát thân?

— Bắn!
Số lượng người mà Kim Phong Thánh Tử mang theo vốn áp đảo so với Diệp Trần và đồng bọn. Một số người thấy Kim Phong Thánh Tử gặp nguy hiểm, liền rút những cây đoản mâu dự phòng từ sau lưng ra, đồng loạt ném về phía Diệp Trần.

Diệp Trần không dám bỏ qua những cây đoản mâu phóng tới. Phòng ngự của hắn có thể nói là yếu kém nhất, kém hơn bất kỳ Linh Hải Cảnh đại năng nào ngưng tụ Vũ Hồn. Với ý niệm được tăng phúc, những cây đoản mâu này dù không giết chết được hắn, cũng có thể khiến hắn trọng thương, không đáng mạo hiểm.

Phá Phôi Kiếm vung lên một đoàn hào quang, những cây đoản mâu phóng tới đều bị chém đứt. Diệp Trần khẽ khuỵu gối, chợt bật dậy. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, vị trí hắn vừa đứng xuất hiện một vết nứt khổng lồ. Bùn đất xung quanh vết nứt hoàn toàn hóa thành cát sỏi, tựa như bột phấn. Kẻ ra tay không ai khác chính là Kim Phong Thánh Tử – kẻ vừa bị Diệp Trần đánh thổ huyết. Dù sao hắn cũng đã chống đỡ được dưới tay Diệp Trần. Hắn nắm lấy cơ hội, thừa dịp Diệp Trần mải ứng phó với đoản mâu bắn tới, nhanh chóng ngưng tụ xung kích ý niệm, muốn đánh hắn một đòn bất ngờ. Thật không ngờ Diệp Trần lại phản ứng nhanh đến vậy, dễ dàng né tránh được đòn tất sát ấy.

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc…
Lách mình tránh đi đòn đánh lén của Kim Phong Thánh Tử, Diệp Trần không lập tức xông lên quyết đấu sinh tử với đối phương, mà theo quán tính, bay đến gần nhóm nhân loại dưới lòng đất vừa vây công hắn. Hắn giơ tay lên, vung kiếm, kiếm quang chói lòa vô cùng, máu tươi văng tung tóe.

— Lồng giam ý niệm!
Thấy Diệp Trần giết thuộc hạ của mình như chém dưa thái rau, Kim Phong Thánh Tử cắn chặt răng, tạo ra một rào chắn ý niệm khép kín bao quanh Diệp Trần, muốn khốn hắn lại bên trong. Sau đó sẽ tập trung nhân mã, điên cuồng bắn một lượt.

Chỉ có điều, lồng giam ý niệm vừa hình thành, Diệp Trần đã đạp kiếm bước ra. Tầng rào chắn ý niệm mỏng manh ấy căn bản không thể chịu nổi một kiếm tùy ý của hắn.

— Quá mạnh rồi, hắn vẫn còn là cường giả Tinh Cực Cảnh sao?
Diệp Trần giết không ít nhân loại dưới lòng đất. Giết nhiều như vậy, khó tránh khỏi cứu được vài cường giả Tinh Cực Cảnh. Mà những cường giả Tinh Cực Cảnh này chứng kiến Diệp Trần đồ sát nhân loại dưới lòng đất dễ dàng như vậy, lại đơn giản xé rách tuyệt chiêu của Kim Phong Thánh Tử, không khỏi trợn mắt há mồm. Trong mắt bọn họ, dường như Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông cũng không mạnh đến thế, Kiếm Ý cấp Tông Sư cũng không cách nào giải thích được sự cường đại của Diệp Trần.

Thoát khỏi sự trói buộc của lồng giam ý niệm, Diệp Trần thân hình thoắt cái, bỗng nhiên đi về hướng của Mộ Dung Khuynh Thành.

— Ngươi…
Một người đang vây công Mộ Dung Khuynh Thành liếc mắt nhìn sang, trong lòng kinh hãi, nhưng còn chưa kịp nói chữ thứ hai đã bị một kiếm phong hầu, chết một cách dứt khoát.

Hai người còn lại có chút kinh hoảng, muốn dựa sát vào Kim Phong Thánh Tử. Mộ Dung Khuynh Thành nhanh tay lẹ mắt, tựa như Hồ Điệp xuyên hoa mà lướt đi, một chưởng ấn vào lồng ngực người bên trái.
Chỉ nghe một tiếng “Rắc!”, người trúng chưởng ngực lõm vào, máu tươi và thịt nát lập tức phun ra, lập tức trọng thương nguy hiểm đến tính mạng, sức chiến đấu hoàn toàn biến mất. Kẻ còn lại tất nhiên bị Diệp Trần với bộ pháp quỷ dị đuổi kịp, một kiếm đâm xuyên cổ.

Diệp Trần đang định đi giải quyết Kim Phong Thánh Tử, nhưng trong cảm ứng linh hồn của hắn, có rất nhiều nhân mã đang cao tốc tiến đến nơi đây. Kẻ cầm đầu có khí tức vô cùng cường đại, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến người ta có cảm giác áp bức ý chí xé rách linh hồn.

— Có tuyệt đỉnh cao thủ đã tới!
Sắc mặt hơi đổi, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành hít sâu một hơi, tốc độ tăng lên đến cực hạn, lao về phía khu vực trống trải không người. Trong vài chớp mắt, đã đến cách đó một dặm.

Kim Phong Thánh Tử nghĩ tới điều gì đó, quát:
— Một tên cũng đừng cho chúng chạy!

— Vâng!
Đông đảo nhân loại dưới lòng đất phân tán ra, vây kín Âm Ma Tông và những người khác.

Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông liếc nhau, không hẹn mà cùng bỏ lại đối thủ, thoát khỏi chiến trường. Bọn họ vô cùng tinh tường rằng kẻ đến, mạnh hơn cả hai người họ liên thủ. Về ý chí, ít nhất tương đương với Linh Hải Cảnh đại năng cấp Chân Nhân. Mà một khi ý chí chuyển hóa thành ý niệm, cường đại lên đâu chỉ gấp ba bốn lần, đủ sức quét ngang tất cả mọi người ở đây.

Rầm rầm rầm!
Nhóm nhân loại dưới lòng đất vây quanh mọi người làm sao là đối thủ của Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông? Dễ dàng sụp đổ, vòng vây bị xé toang một vết nứt.

Thiên Ưng Lão Nhân, Hắc Xà Chân Nhân và các Linh Hải Cảnh đại năng khác cũng nhìn ra điều bất thường, bám sát theo Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông, điên cuồng bay vút.

Cự Nham Linh Giả và Nguyên Kim Linh Giả vận khí không tốt lắm, vừa định động thân đã bị Kim Phong Thánh Tử chặn đường. Kết cục không cần nói cũng biết, chết thảm tại chỗ.

Cứ như vậy, tình hình chiến đấu vốn vô cùng căng thẳng, theo sự tiếp viện của Ba Lan Thánh Tộc đến gần, lập tức sụp đổ tan rã. Không ai còn muốn tử chiến, hận không thể cha mẹ sinh thêm chân để chạy. Cũng may là tốc độ của họ đã vượt qua người khác.

— Giết!
— Giết!
Chưa đầy năm lần hô hấp, số lượng người chết và bị thương đã vượt qua con số trước khi đại chiến. Người còn sống sót không đến hai mươi người, mà trong hai mươi người này, còn có bảy, tám người đang ở trong vòng vây.

Ầm ầm!
Một tiếng nổ mạnh truyền ra, bảy, tám người trong vòng vây toàn bộ bị tiêu diệt.
Kẻ ra tay là một lão già tóc bạc vừa chạy tới, trên người hắn cũng khoác lớp da lông màu vàng, hai hàng lông mày vô cùng dữ tợn, tựa như hai con Phi Long.

— Đại trưởng lão!
Tang Thanh và Bá Nhan khom người.

Lão già tóc bạc nhìn về phía Kim Phong Thánh Tử:
— Sao lại chết nhiều người đến vậy?
Kim Phong Thánh Tử hít sâu một hơi, âm trầm nói:
— Ta đã tính toán sai lầm. Ngoài hai người do Thánh Xà báo tin, còn có một người lợi hại hơn, ta không ngăn được hắn.
Trước khi xuất phát, trong tộc đã biết tin người đến. Việc Đại trưởng lão Ba Lan Thánh Tộc tới đây nằm trong dự liệu của hắn.

Lão già tóc bạc gật đầu, ngước mắt nhìn về phía Diệp Trần và đồng bọn cách vài dặm, chợt lông mày hắn giương lên, trầm giọng nói:
— Không hay rồi, nơi đó là Thánh Địa truyền tống cửa đá. Ba người các ngươi đi theo ta, những người còn lại trở về tộc nghỉ ngơi hồi phục.

Vút!
Lời vừa dứt, lão già tóc bạc như một mũi tên, bắn đi.
Kim Phong Thánh Tử, Tang Thanh và Bá Nhan không dám lơ là, đuổi theo sau lão già tóc bạc.
Bốn người tốc độ quá nhanh, đặc biệt là lão già tóc bạc. Với ý niệm được tăng phúc, mỗi bước hắn lướt đi đều có thể đạt tới 200 – 300 mét. Vừa đuổi kịp vài tên Linh Hải Cảnh đại năng, hắn vung bàn tay lên, Phong Bạo ý niệm khủng bố lập tức nghiền nát vài người.

— Ngọn núi này có truyền tống cửa đá, nhanh lên!
Giờ phút này, tốc độ chính là sinh mạng. Không đủ nhanh thì sớm muộn cũng bị lão già tóc bạc đuổi kịp. Với thủ đoạn lập tức đánh chết Linh Hải Cảnh đại năng của đối phương, tất cả mọi người dù liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn. Diệp Trần nắm tay Mộ Dung Khuynh Thành, Kiếm Ý dâng trào đến cực hạn, mang theo hai người phi tốc lướt đi.

Quay lại truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 466: Bầu trời kịch chiến

Q.1 – Chương 465: Diệp Trần Vs Cương Linh Tử ( Canh [2] )

Q.1 – Chương 464: Thiên Thư Công Tử một phiến ngạo Cửu Thiên