» Q.2 – Chương 784: Tự Bạo Ly Hỏa Trùng
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 27, 2025
Chương 784: Tự Bạo Ly Hỏa Trùng
Ngoài những người này, trong số họ còn có hai người liều lĩnh hơn cả Lâm Vũ Hiên, đó chính là hai huynh đệ song sinh. Hai người họ vung Cự Phủ và Khảm Đao, xông thẳng tới; những Thanh Đồng giáp sĩ lao lên, làm sao có thể chống lại hai người dũng mãnh như hổ sói, bị chém đến đứng không vững, ngã nghiêng ngã ngửa. Tuy nhiên, họ lại khác với Lâm Vũ Hiên, hai người này chủ yếu dựa vào man lực, không hao tốn nhiều chân nguyên; bề ngoài khí thế ngút trời, nhưng thực chất lại tiêu hao ít đến đáng thương.
Còn về phần trung niên phu nhân, nàng có chút không ứng phó nổi số lượng Thanh Đồng giáp sĩ đông đảo như vậy. Có thể thấy, nàng đi theo con đường âm độc, khéo léo; một chọi một, hay một chọi hai, nàng đều ứng phó dễ dàng hơn người thường rất nhiều. Nhưng khi số lượng đạt đến một mức độ nào đó, cũng trở nên khó khăn. May mắn thân pháp của nàng không tồi, luôn có thể né tránh công kích của Thanh Đồng giáp sĩ vào thời khắc mấu chốt, theo sát phía sau đội ngũ.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành cũng xếp phía sau đội ngũ. Phía trước họ là hai huynh đệ song sinh, phía sau chính là trung niên phu nhân. Mộ Dung Khuynh Thành vốn dựa vào tốc độ làm sở trường, tốc độ chính là thiên phú của nàng, tự nhiên vô cùng thong dong.
Bang bang bang bang!
Diệp Trần nhàn nhã tản bộ, trong tay Lôi Kiếp Kiếm chém ra thoạt nhìn chậm rãi nhưng thực tế lại cực nhanh. Mỗi nhát chém đều vừa vặn vào lúc Thanh Đồng giáp sĩ lao tới, đúng khoảnh khắc chúng ra đòn công kích. Bởi vậy trông như Thanh Đồng giáp sĩ tự động đưa mình đến cho hắn chém, đâu vào đấy, cực kỳ đẹp mắt.
Trước đó, trung niên phu nhân còn có chút coi thường Diệp Trần, cho rằng hắn ngoài Linh Hồn Lực ra thì chẳng còn gì đáng dùng. Nhưng vào giờ phút này, nàng không còn nghĩ như vậy nữa. Trong số mười người, người ung dung nhất không ai khác ngoài Diệp Trần. Điều này không có nghĩa là thực lực hắn cao nhất, mà chỉ có thể nói, nhãn lực và thời cơ ra tay của hắn là đỉnh cao nhất trong mọi người.
“Tiểu tử này có chút bản lĩnh, không dễ đối phó chút nào. Về sau nếu có phát sinh tranh chấp gì, ta vẫn nên xem xét tình hình rồi hẵng nói.”
Sống đến cảnh giới như bọn họ, xem xét thời thế vô cùng quan trọng. Tranh chấp với một người mà bản thân không nắm chắc phần thắng, đó là điều phi lý trí, cũng là chuyện rất ngu xuẩn.
Thanh Đồng giáp sĩ trong hành lang gấp khúc như thủy triều, còn mọi người thì như thiết thuyền trên thủy triều, rẽ sóng vượt biển, chưa từng lùi bước.
Ước chừng nửa chén trà nhỏ thời gian trôi qua, mọi người bình an vô sự đi qua hành lang gấp khúc. Quay người nhìn lại, tất cả Thanh Đồng giáp sĩ đều đứng yên tại chỗ, sau đó hào quang lần lượt lóe lên, hòa vào hai bên cây cột, hợp làm một thể với phù điêu, tuy hai mà một.
“Mọi người có sao không?” Kim Vạn Song thở phào một hơi, ánh mắt đảo qua bốn phía, hỏi.
“Khá ổn, tiếp tục đi thôi!”
Đối với bọn họ, Thanh Đồng giáp sĩ chẳng qua chỉ là món khai vị, có kinh nhưng không hiểm. Bất cứ ai trong số họ, đặt ở bất kỳ nơi nào, đều là nhân vật gần như Vô Địch dưới Sinh Tử Cảnh. Làm sao có thể khuất phục trước một đám phế liệu không có tư duy chứ.
“Thế thì tốt rồi!” Kim Vạn Song tiếp tục dẫn đường. Hắn cũng tin rằng, những điều này chẳng phải phiền toái lớn gì. Lúc hắn mời người, đều đã suy tính kỹ càng, không phải ai cũng mời bừa. Đương nhiên, trong trà lâu tàng long ngọa hổ, hắn cũng chỉ mời một phần nhỏ.
Thông qua hành lang gấp khúc, mọi người đi tới một đại sảnh trung tâm. Đại sảnh này chỉ tương đương với một lối đi nhỏ, một nơi nghỉ ngơi tạm thời; hai bên có vài phòng nghỉ, cũng không có gì khác. Mọi người rời khỏi đại sảnh, đi thẳng theo thông đạo phía trước mà ra.
Vừa ra đại sảnh, mọi người chợt dừng bước.
Đập vào mắt là một khu rừng lớn. Khu rừng chia làm hai, con đường nhỏ ở giữa là lối đi duy nhất dẫn tới phía đối diện. Trong rừng, những đốm sáng màu đỏ lập lòe muôn vạn, như vô số đom đóm bay lượn, rực rỡ vô cùng.
Không nói một lời, Kim Vạn Song hít sâu một hơi, bước một bước ra ngoài.
Trên con đường nhỏ u tĩnh, phía trước sương mù trùng trùng điệp điệp, thăm thẳm không lường được. Hai bên cây cối rậm rạp, u tĩnh an nhàn, trong bình tĩnh mang theo một tia tĩnh mịch.
“Thật xinh đẹp!”
Một con đom đóm bay xuống từ cái cây gần đó, rồi đậu trên vai song bào thai đệ đệ, hào quang nhỏ như hạt đậu. Song bào thai đệ đệ bị đom đóm hấp dẫn, vươn tay định bắt nó.
Oanh!
Một luồng ánh lửa mãnh liệt bộc phát, khí lãng thổi tung khiến mười người xung quanh mất thăng bằng, không mở mắt ra được. Còn toàn bộ tay phải của song bào thai đệ đệ thì cháy đen một mảng, bốc khói xanh.
“Lão đệ!” Song bào thai ca ca hoảng sợ kêu lên.
“Mẹ nó, cái con đom đóm này còn có thể tự bạo.” Song bào thai đệ đệ nghiêng đầu, nở nụ cười với ca ca. Cánh tay phải cháy đen khẽ chấn động, lớp quần áo cháy thành tro tàn rơi xuống, để lộ làn da bên trong.
“Thân thể cường hãn thật.” Diệp Trần hơi nheo mắt.
Uy lực của con đom đóm tự bạo có thể nói là kinh khủng, e rằng không thua một đòn toàn lực của Bán Bộ Vương Giả bình thường. Vậy mà tay của song bào thai đệ đệ nắm lấy nó lại không hề hấn gì, có thể thấy phòng ngự thân thể đã đạt đến mức độ nào. Đổi lại là người khác, một cánh tay chắc chắn sẽ mất.
“Đây là Tự Bạo Ly Hỏa Trùng!” Lão giả mở to mắt, gằn từng chữ.
“Tự Bạo Ly Hỏa Trùng?” Những người khác nhìn về phía hắn, vẻ mặt khó hiểu.
Trên mặt lão giả hiện lên vẻ hoảng sợ, “Là hung trùng tồn tại ở Thượng Cổ, nay đã tuyệt tích. Một con Tự Bạo Ly Hỏa Trùng tự bạo sẽ hấp dẫn toàn bộ những con Tự Bạo Ly Hỏa Trùng khác tới. Nơi này là Ly Hỏa Lâm, nơi hỏa táng cường giả. Muốn giữ mạng, mau chóng rời khỏi đây.”
“Rời khỏi? Chạy đi đâu?” Mọi người nhìn phía trước, rồi lại nhìn phía sau; hai bên đều là sương mù trùng trùng điệp điệp, tiến thoái lưỡng nan. Tiến lên thì chưa biết cuối cùng sẽ tới đâu, lùi lại thì quãng đường cũng không gần. Huống hồ bọn họ tới đây chính là vì tầm bảo, há có lý do gì để lùi bước? Nhưng so với mạng nhỏ, lùi bước dường như cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.
“Tiến lên.” Kim Vạn Song kiên nghị, dẫn đầu phi tốc tiến lên.
“Đi theo hắn đi.” Giờ khắc này, chỉ có mọi người đồng tâm hiệp lực mới có sức mạnh như thành đồng.
Tuy nhiên, khi chứng kiến vô số quang điểm xuyên thấu sương mù truyền tới từ phía trước, bước chân mọi người đã dừng lại, hai mặt nhìn nhau.
“Đến rồi, bên trái và bên phải cũng có.”
“Chẳng lẽ đây là bức chúng ta lùi lại?”
Hô!
Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, hai huynh đệ song sinh liên thủ phát ra một đạo búa quang, hai phát ánh đao. Búa quang và ánh đao nhanh như chớp giật, chém vào sâu trong sương mù.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Những tiếng nổ không ngừng vang vọng Thiên Địa. Ánh lửa rực rỡ chiếu sáng cả Ly Hỏa Lâm, còn sương mù trên con đường nhỏ cũng bị sóng xung kích quét sạch, không còn chướng ngại.
Mọi người nhìn về phía trước, không khỏi hít một hơi lạnh. Cuối cùng không phải là không nhìn thấy gì, mà là nhìn thấy Tự Bạo Ly Hỏa Trùng trải rộng khắp nơi, trong đó còn xen lẫn một vài con Tự Bạo Ly Hỏa Trùng khổng lồ cỡ nắm tay, phần đuôi lóe ra hào quang màu xanh lam. Ngược lại phía sau, Tự Bạo Ly Hỏa Trùng tuy nhiều nhưng rất thưa thớt, không đến 1% so với phía trước. Hai bên trái phải thì nhiều hơn phía sau một chút.
Kim Vạn Song quay đầu lại nói: “Đây là con đường duy nhất, hoặc là tiến lên, hoặc là lùi lại. Lùi lại thì di tích này tạm thời vô duyên với chúng ta, trừ phi có thể tìm được phương pháp giải quyết Tự Bạo Ly Hỏa Trùng. Chúng ta đã là một, tự nhiên cùng tiến cùng lùi. Bây giờ bắt đầu biểu quyết. Người ủng hộ tiến lên thì bước lên phía trước một bước, người ủng hộ lùi lại thì lùi ra phía sau một bước.”
Ly Hỏa Trùng dần dần tới gần, bay lượn trên dưới, thời gian cho họ không còn nhiều.
“Tiến lên.” Thanh niên lạnh lùng là người đầu tiên biểu quyết, bước lên phía trước một bước.
“Ta cũng đồng ý tiến lên.” Hoàng y nữ tử là người thứ hai.
“Đồng ý.” Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đồng thời tiến lên.
Cuối cùng, chỉ còn lại lão giả và trung niên phu nhân chưa biểu quyết. Lâm Vũ Hiên do dự một chút, vẫn là bước lên phía trước một bước.
“Chín đối hai, chúng ta biểu quyết cũng đã không có ý nghĩa.” Lão giả hít sâu một hơi, bình phục tâm tình.
“Cái kia… Vậy thì tiến lên!” Trung niên phu nhân sắc mặt phát khổ. Bảo nàng một mình lùi lại thì nàng không làm được, bảo vật động lòng người, sau khi trở về khẳng định sẽ hối hận.
Lúc này, lão giả lại nói: “Tự Bạo Ly Hỏa Trùng sẽ bị huyết khí hấp dẫn. Chỉ khi dựa vào gần nó, nó mới có thể tới gần. Tốc độ của chúng ta nhất định phải nhanh, đừng cố gắng tiêu diệt chúng.”
“Mặt khác, huyết khí nội liễm thì chúng cũng sẽ không tới gần.” Hoàng y nữ tử bỗng nhiên nói.
Lão giả khổ sở nói: “Làm gì có dễ dàng như vậy? Huyết khí nội liễm đối với Tự Bạo Ly Hỏa Trùng vô dụng. Chỉ cần ngươi còn là một người sống, nó có thể cảm ứng được sự chấn động huyết khí của ngươi.”
Hoàng y nữ tử cười mà không nói, không trả lời.
“Chẳng lẽ nàng có thể làm được bước đó?” Diệp Trần phát giác được trên mặt Hoàng y nữ tử có thần sắc không rõ ràng chợt lóe lên, trong lòng nghi hoặc.
“Được rồi, đã tất cả mọi người đồng ý, vậy thì từ bây giờ, đừng nghĩ tâm tư khác. Hãy lấy tất cả những vật phẩm phòng ngự có thể ra, đừng sợ lãng phí.” Kim Vạn Song kích hoạt phòng ngự áo giáp, trên tay không cầm vũ khí gì, mà nắm lấy hai mặt tấm chắn, một lớn một nhỏ. Tấm lớn cao bằng người, tấm nhỏ nhất cũng có chừng một mét.
Những người khác có không ít hàng tồn, cũng giống như Kim Vạn Song, cầm tấm chắn trong tay, kích hoạt phòng ngự áo giáp, từng người một vũ trang đầy đủ, như những chiến sĩ sắp ra trận.
“Xông!”
Đoàn người mười một người, dùng tốc độ nhanh nhất bay vút về phía trước. Bởi vì vô hình chi lực quấy nhiễu trong di tích, tốc độ ước chừng chỉ bằng 1% so với trên lục địa.
Tự Bạo Ly Hỏa Trùng là một loại hung trùng cực kỳ mẫn cảm với huyết khí. Mọi người vận chuyển chân nguyên, làm cho huyết khí càng thêm tràn đầy, lực hấp dẫn đối với chúng không nghi ngờ gì là càng lớn. Từng con bay lượn lao tới, sau đó phát triển thành từng bầy, từng mảng; phóng mắt nhìn lại, cả bầu trời đều là quang điểm.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm…
Ánh lửa bao phủ lấy mọi người, xen lẫn còn có từng đợt tiếng nổ kim loại đùng đùng. Đó là tiếng Tự Bạo Ly Hỏa Trùng va chạm vào tấm chắn kim loại.
“Đi!”
Tấm chắn thượng phẩm trên tay báo hỏng. Diệp Trần chân nguyên chấn động, tấm chắn mang theo một đám đom đóm tự bạo bay ra ngoài. Sau đó hắn lại lấy ra một tấm chắn khác, còn tấm chắn bị ném đi kia thì mang theo một luồng ánh lửa nóng bỏng, biến mất ở phía xa.
Tốc độ hỏng của tấm chắn quá nhanh. Tấm chắn thượng phẩm rất khó kiên trì được quá lâu, chỉ có tấm chắn bán Cực phẩm mới có thể hơi chống đỡ được tần suất tự bạo như thế. Đáng tiếc, tấm chắn vốn là một trong những Bảo Khí khá hiếm hoi, tấm chắn bán Cực phẩm trên người mọi người cũng chỉ có một hai cái. Nhiều nhất là chịu lòng xuất ra một kiện, không ai đem toàn bộ tấm chắn bán Cực phẩm tiêu hao trên người Tự Bạo Ly Hỏa Trùng. Kể từ đó, tấm chắn thượng phẩm trở thành vật phẩm tiêu hao rất nhanh. Chỉ sau mười mấy lần hít thở, mọi người đã làm hỏng mấy chục tấm chắn, nghe rợn cả người.
Phanh!
Chợt, một hồi bạo tạc kèm theo phong ba cường đại bộc phát, trận hình của mọi người chia năm xẻ bảy.
Diệp Trần nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, những con Tự Bạo Ly Hỏa Trùng khổng lồ cỡ nắm tay, phần đuôi lóe ánh sáng màu xanh lam, cũng đã gia nhập đội hình công kích. Uy lực tự bạo của chúng là gấp 10 lần so với Tự Bạo Ly Hỏa Trùng bình thường.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện.