» Q.2 – Chương 828: Trường Thiên phái chấn động

Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 27, 2025

Diệp Trần không rõ vì nguyên nhân gì mà Trường Thiên phái lại sa sút đến mức này, nhưng nếu hắn đã đến đây, hắn sẽ không để Trường Thiên phái tiếp tục suy tàn. Dù phải hao phí tâm tư lớn đến đâu, điều đó cũng đáng giá. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không từ bỏ tu luyện, bởi trong thế giới cường giả vi tôn, có thực lực mới có tất cả.

Diệp Trần sải bước đi phía trước, theo sau hắn là một đám đệ tử.

“Cao sư huynh, ngươi nói hắn là ai?” Lý Thúy truyền âm bằng chân nguyên hỏi.

“Nếu là địch nhân, thì không cần khách khí với chúng ta như vậy, bởi vậy, thân phận địch nhân cơ bản có thể loại trừ.” Cao Chí Viễn lắc đầu. Hắn cũng không rõ Diệp Trần là ai, chỉ có thể căn cứ suy đoán của mình mà phân tích một chút. Đáng tiếc, mặc hắn vắt óc suy nghĩ cũng không thể lý giải vì sao Diệp Trần lại nói mình là người của Trường Thiên phái, bởi Trường Thiên phái cũng không có thiên tài khủng khiếp đến vậy. Hắn đã đủ thiên tài, nếu có đủ tài nguyên, hắn tự cho rằng có thể tu luyện đến cảnh giới Linh Hải cảnh hậu kỳ. Nhưng so với Diệp Trần, hắn căn bản không đáng nhắc tới. Đối phương ẩn nấp ở một bên đã lâu mà hắn rõ ràng không phát hiện chút dấu hiệu nào. Hơn nữa, từ khí tràng của đối phương, hắn mơ hồ cảm nhận được một khí thế ngút trời, như đứng trên đỉnh cao mà nhìn xuống vạn vật. Đây rốt cuộc là loại thiên tài gì chứ…!

“Hắn thật trẻ tuổi a…!” Ngô Trường Hưng vốn thẳng tính, nói chuyện tương đối trực tiếp. Lời này tuy âm thanh rất nhẹ, nhưng mọi người đều đã nghe thấy. Ngô Trường Hưng vừa dứt lời, mọi người lúc này mới chú ý tới tướng mạo Diệp Trần. Trước đó, vì khí tràng của Diệp Trần quá cường đại nên bọn họ đã không để ý.

Diệp Trần nhìn qua khoảng hai mươi hai tuổi. Nói cách khác, niên kỷ hắn đột phá Tinh Cực cảnh tối đa không quá hai mươi hai tuổi, bởi trước Tinh Cực cảnh, tuổi thọ của tất cả võ giả đều xấp xỉ nhau, khoảng 100 tuổi, hơn 100 tuổi là tiêu chuẩn người bình thường. Nếu Diệp Trần đột phá Tinh Cực cảnh khi vượt quá hai mươi hai tuổi, thì không thể nào nhìn qua chỉ khoảng hai mươi hai tuổi. Hai mươi hai tuổi đột phá Tinh Cực cảnh, e rằng năm đó đột phá Linh Hải cảnh là không thể. Từ đó suy ra, niên kỷ Diệp Trần đột phá Tinh Cực cảnh có lẽ còn sớm hơn vài năm, hoặc là 17, hoặc là 18 tuổi.

“Mười bảy, mười tám tuổi đã trở thành cường giả Tinh Cực cảnh, cái này…”

Kể cả Cao Chí Viễn, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Trên Huyết Thiên đại lục, gần một ngàn năm qua, không có ai có thể đột phá Tinh Cực cảnh ở độ tuổi mười bảy, mười tám. Mười chín tuổi đã là người trẻ nhất, thế nhưng kỷ lục này rất có thể bị Diệp Trần phá vỡ.

(Chú thích: Trước Tinh Cực cảnh, tuổi thọ là 100 tuổi, ngoại hình tăng trưởng bình thường. Cảnh giới Tinh Cực cảnh, tuổi thọ là 200 tuổi, ngoại hình tăng trưởng chỉ bằng một nửa bình thường, hai năm mới tính là một năm. Cảnh giới Linh Hải cảnh, tuổi thọ là 300 tuổi, ngoại hình tăng trưởng chỉ bằng một phần ba bình thường, ba năm mới tính là một năm.)

Thế nhưng, điều bọn hắn không biết là Diệp Trần thật ra đột phá Tinh Cực cảnh năm mười chín tuổi, chậm hơn Huyền Hậu một năm rưỡi. Chỉ có điều, vì tốc độ đột phá từ Tinh Cực cảnh lên Linh Hải cảnh nhanh, nên nhìn qua hắn rất trẻ, khoảng ngoài hai mươi tuổi.

Khi Diệp Trần cùng đoàn người đi tới giữa sườn núi, trên đỉnh núi, tất cả cao thủ của Trường Thiên phái đã tề tựu. Có ba Linh Hải cảnh hậu kỳ, chín Linh Hải cảnh trung kỳ, hai mươi Linh Hải cảnh sơ kỳ, tổng cộng ba mươi hai Linh Hải cảnh cao thủ. Thêm Cao Chí Viễn nữa là ba mươi ba người. Trong số các tông môn lục phẩm, Trường Thiên phái sở hữu ba mươi ba Linh Hải cảnh cao thủ đã được xem là tông môn lục phẩm mạnh mẽ, mạnh hơn bất kỳ tông môn lục phẩm nào của Nam Trác vực trước đây.

“Tông chủ, người này rất trẻ tuổi, nhìn qua thì dáng vẻ ôn hòa, không có ý định ra tay sát hại. Nhưng chúng ta chưa từng gặp người này, không biết ngài còn manh mối gì không?” Ở phía trước nhất, trong ba vị Linh Hải cảnh hậu kỳ cao thủ, một lão già tóc xám trắng hỏi nam tử khoảng năm mươi tuổi đứng giữa.

Nam tử năm mươi tuổi chính là tông chủ Trường Thiên phái, tên Lý Trường Phong. Hắn có khí chất nho nhã, giữa hai hàng lông mày toát ra một tia mệt mỏi rất khó nhận ra. Trầm mặc một lúc, hắn mở miệng nói: “Ta cũng chưa từng thấy người này, nhưng không thể chủ quan. Có một số người thích tiên lễ hậu binh, không thể không đề phòng.”

“Tông chủ nói đúng! Dĩ vãng, bọn chúng đều trực tiếp đánh lên sơn môn, nhục nhã Trường Thiên phái ta. Nhưng mấy năm gần đây, những kẻ này càng thêm đáng giận, luôn chơi những trò hề không ra gì, trêu đùa Trường Thiên phái ta. Hôm nay ta quyết định, dù có chết cũng phải liều mạng với hắn.”

“Lưu trưởng lão, không cần thiết xúc động. Đợi hắn lên núi rồi sẽ biết là địch hay là bạn.”

Lý Trường Phong chăm chú nhìn đường xuống núi, thần kinh căng thẳng. Phía sau, các trưởng lão, chấp sự cùng hàng ngàn đệ tử của Trường Thiên phái cũng không chớp mắt nhìn về phía đó. Có người, mồ hôi đã túa ra trên trán.

Ước chừng sau một khắc trà, Diệp Trần đã tới đỉnh núi.

“Trẻ vậy sao?”

Trường Thiên phái có thể phóng ra linh hồn lực dù sao cũng chỉ là số ít, đại đa số người chỉ có thể phóng ra Tinh Thần lực. Nhưng đạt tới cảnh giới như Diệp Trần, kiếm ý cao thâm, dù chỉ đứng đó, Tinh Thần lực cũng không thể cảm ứng được, chỉ có linh hồn lực mới có thể phát giác. Bởi vậy, khi Diệp Trần bước vào tầm mắt mọi người, không ít người đã khẽ thốt lên.

“Chẳng lẽ là Lệnh Hồ Dực, thiên tài đệ nhất của Cực Thiên tông?” Một số đệ tử ít kinh nghiệm thầm đoán.

“Tông chủ!”

Khi lên núi, Cao Chí Viễn và đoàn người không còn đi theo Diệp Trần nữa mà trở về vị trí trong trận doanh của Trường Thiên phái. Mọi người đều mặt đối mặt với Diệp Trần.

“Trở về là tốt rồi.”

Một vị Linh Hải cảnh hậu kỳ cao thủ ở bên trái Lý Trường Phong mừng rỡ nhìn Cao Chí Viễn. Từ ánh mắt của Cao Chí Viễn, hắn nhận ra đối phương đã quyết định ở lại. Đây là một điều may mắn đối với Trường Thiên phái.

“Tông chủ, trưởng lão, Chí Viễn hổ thẹn với các vị.” Cao Chí Viễn xấu hổ cúi đầu.

“Chí Viễn, kẻ hổ thẹn là chúng ta, con không cần xấu hổ. Bây giờ, chuyện này tạm thời nói sau.” Lý Trường Phong mỉm cười với Cao Chí Viễn, sau đó ánh mắt một lần nữa rơi vào người Diệp Trần. “Xin hỏi vị thiếu hiệp này, đến Trường Thiên phái ta có việc gì đại sự?”

Lý Trường Phong hỏi.

Diệp Trần đánh giá đội hình của Trường Thiên phái, khẽ nhíu mày. Đối với một tông môn lục phẩm, cao thủ thì không ít, nhưng đệ tử lại quá ít, rõ ràng chỉ có mấy ngàn người. Bình thường tông môn lục phẩm đều có mấy vạn thậm chí mười vạn đệ tử.

Diệp Trần nhíu mày, lại khiến Lý Trường Phong hiểu lầm rằng hắn đang khinh thường. Ngữ khí của Lý Trường Phong không khỏi tăng thêm một phần: “Trường Thiên phái ta nhân số tuy ít, nhưng không phải đám ô hợp. Các hạ đến Trường Thiên phái ta, rốt cuộc có chuyện gì? Nếu không có việc gì, xin mời xuống núi, ta sẽ không tiễn.”

Khẽ thở ra một hơi, Diệp Trần với vẻ mặt chân thành nói: “Nói thật ra, ta cũng coi như đệ tử của Chiến Vương!”

“Ngươi nói cái gì?” Mắt Lý Trường Phong trợn rất lớn, hai mắt sáng rực. Đối phương nói hắn là đệ tử của Chiến Vương, chẳng lẽ Chiến Vương vẫn chưa chết?

Không chỉ Lý Trường Phong, cả Trường Thiên phái từ trên xuống dưới đều chấn động. Trường Thiên phái nguyên danh Bất Hủ Kiếm Tông, đây là điều rất nhiều người đều biết. Mà Bất Hủ Kiếm Tông lại do Chiến Vương sáng lập, Chiến Vương chính là khai phái tổ sư của Bất Hủ Kiếm Tông hay Trường Thiên phái. Sự tích chói lọi của hắn, đừng nói Trường Thiên phái luôn lấy làm kiêu hãnh, ngay cả rất nhiều người trên Huyết Thiên đại lục cũng vô cùng kính sợ Chiến Vương, nhất là kẻ địch của hắn, đối với hắn càng sợ như sợ cọp.

“Vị thiếu hiệp kia, ngươi nói ngươi là đệ tử của Chiến Vương tổ sư gia, chẳng lẽ Chiến Vương lão nhân gia người vẫn chưa chết?” Vị Linh Hải cảnh hậu kỳ cao thủ đứng cạnh Lý Trường Phong tràn đầy mong chờ nhìn Diệp Trần.

Khi Chiến Vương sáng lập Bất Hủ Kiếm Tông, chưa tới 100 tuổi. Hiện tại tối đa cũng chỉ bảy trăm tuổi mà thôi, việc chưa chết là rất có thể. Nếu Chiến Vương thật sự chưa chết, vậy thì Trường Thiên phái có thể khôi phục danh tiếng Bất Hủ Kiếm Tông, các đệ tử môn hạ cũng không cần phải chịu đựng ấm ức nữa. Bọn họ có thể quang minh chính đại nói với người khác, bọn họ là đệ tử của Bất Hủ Kiếm Tông. Bất Hủ Kiếm Tông cũng sẽ trong thời gian ngắn, một lần nữa khôi phục lại thời kỳ cường thịnh, trở thành một trong số các tông môn ngũ phẩm trên Huyết Thiên đại lục, ngạo thị thiên hạ.

Diệp Trần khẽ lắc đầu: “Không, Chiến Vương tiền bối, hẳn là đã chết rồi.”

Tuy Diệp Trần cũng hy vọng Chiến Vương không chết, nhưng một người sống, làm sao có thể niêm phong ký ức vào bội kiếm? Có thể làm được bước này, chỉ có người đã chết, thân thể của họ đã chết, còn sót lại một chút linh trí bất diệt, bám vào một vật thể nào đó, ví dụ như Nguyên Hoàng.

“Hắn chết khi nào?”

Lý Trường Phong hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt.

“Chắc là khoảng năm trăm năm trước!” Diệp Trần không mấy xác định, chợt lại nói: “Bội kiếm của Chiến Vương tiền bối đã được ta có được. Linh trí còn sót lại của hắn đã kể cho ta rất nhiều điều, khiến ta được ích lợi không nhỏ. Bởi vậy, ta mới nói ta miễn cưỡng có thể xem là đệ tử của Chiến Vương tiền bối.”

“Còn có bằng chứng?”

“Tự nhiên có.”

Diệp Trần lấy ra thanh bội kiếm tàn phá của Chiến Vương, mở miệng nói: “Thanh kiếm này đúng là của Chiến Vương tiền bối. Hắn còn nói, nếu các ngươi không tin, có thể bảo ta nói ra tên một vật phẩm – Uyên ương thạch.”

“Uyên ương thạch!”

Thanh âm Lý Trường Phong run rẩy. Hắn từ trong trữ vật linh giới lấy ra một khối ngọc thạch. Bên trong ngọc thạch, ánh sáng lưu động, mơ hồ hiện lên một đôi uyên ương. Khối Uyên ương thạch này là Chiến Vương tặng cho vợ hắn, mà vợ hắn chính là chủ mẫu đời thứ nhất của Lý gia. Về phần Lý Trường Phong, thì là hậu duệ của Chiến Vương cùng vị thê tử kia. Khối Uyên ương thạch này được lưu truyền nhiều đời đến nay, chính là để chờ một ngày kia, có thể dựa vào Uyên ương thạch mà tương nhận với Chiến Vương. Tên thật của Chiến Vương là Lý Trường Thiên.

“Xem ra ngươi chính là hậu duệ của Chiến Vương tiền bối rồi.” Diệp Trần thở dài một hơi.

“Chết rồi, quả thật đã chết rồi. Ta biết bao hy vọng, ngươi không đến Trường Thiên phái.” Ánh mắt Lý Trường Phong tràn đầy thống khổ. Trước khi Diệp Trần đến, hắn có thể chờ đợi, chờ lão tổ tông một ngày nào đó trở về Huyết Thiên đại lục, trở về Trường Thiên phái. Hy vọng còn đó thì có động lực để chống đỡ. Bây giờ, hy vọng đã tan vỡ.

“Chiến Vương tổ sư thật sự đã chết rồi!” Đa số người của Trường Thiên phái đều ánh mắt ảm đạm.

Diệp Trần đang định nói gì, bỗng nhiên, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn về phía một ngọn núi cao lớn phía sau những công trình kiến trúc rộng lớn.

“Tên tiểu tặc phương nào, dám đến đây sỉ nhục Trường Thiên phái ta!”

Bá! Một đạo ảo ảnh cực nhanh bay xẹt tới, người chưa tới, một kiếm đã đâm về phía Diệp Trần. Kiếm này nhanh như tia chớp, mau lẹ như gió, rõ ràng ẩn chứa lôi áo nghĩa và phong áo nghĩa. Không gian đều sinh ra gợn sóng kịch liệt, cuồng phong gào thét.

“Di! Trường Thiên phái còn có bán bộ Vương giả? Ta ngược lại không cần linh hồn lực quan sát một chút.” Diệp Trần liếc mắt đã nhìn ra tu vi của đối phương.

“Thái thượng trưởng lão, không nên!”

Lý Trường Phong và đám người hoảng sợ. Bọn họ tuy cũng biết Diệp Trần là bán bộ Vương giả, thực lực cường đại, nhưng thái thượng trưởng lão đã bước vào cảnh giới bán bộ Vương giả hơn trăm năm rồi, tu vi thâm hậu, kiếm kỹ vô cùng cao minh, có danh xưng Kiếm Si. Sau khi biết được thân phận của Diệp Trần, bọn họ xem Diệp Trần như người một nhà, sao lại cam lòng chứng kiến thái thượng trưởng lão một kiếm ám sát Diệp Trần.

“Không sao.” Diệp Trần cười nhạt một tiếng, duỗi ra hai ngón tay kẹp lấy.

“Hắn muốn làm gì?”

Mọi người nhíu mày, cảm thấy Diệp Trần quá vô lễ. Thế nhưng, bọn họ cũng không ngăn cản được thái thượng trưởng lão, một bán bộ Vương giả bão nổi, đáng sợ đến nhường nào.

Quay lại truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Bảng Xếp Hạng

Q.2 – Chương 903: Nguyên Thần Sát Vương

Q.2 – Chương 902: Nguyên Thần Kiếp

Q.2 – Chương 901: Nhưng sợ Tâm Ma