» Q.2 – Chương 974: Thanh Vân kiếm pháp
Kiếm Đạo Độc Tôn - Cập nhật ngày May 28, 2025
Chương 974: Thanh Vân kiếm pháp
“Diệp Trần, ngươi quá mức cuồng vọng!”
Hắc Long lão tổ nổi giận. Diệp Trần đang quyết chiến với Hư Hoàng mà lại còn có ý định ‘tận diệt’ hắn cùng Cửu Đầu Xà Hoàng. Chẳng lẽ hắn cho rằng trong lúc phân tâm vẫn có thể giải quyết được cả hắn và Cửu Đầu Xà Hoàng? Đây là lần đầu tiên Hắc Long lão tổ bị khinh thường đến mức này, vô cùng phẫn nộ.
Cửu Đầu Xà Hoàng phản ứng không kịch liệt như Hắc Long lão tổ, nhưng hắn cũng cảm thấy Diệp Trần có phần quá ngông cuồng. Dùng sức một mình độc chiến Tứ đại Phong Đế Vương giả, đây quả thực là Bọ Ngựa cản xe, lấy trứng chọi đá. Chưa nói đến những người khác, chỉ riêng một Hư Hoàng thôi cũng đủ sức trấn áp Diệp Trần, huống hồ còn có bọn họ nữa.
“Diệp Trần, ta còn tưởng ngươi là thiên tài, hóa ra cũng chỉ là kẻ tự đại bị thành công che mờ hai mắt.” Thanh Vân Kiếm Đế thần sắc lạnh lẽo, hai mắt thần quang bùng nổ.
Xuy xuy xuy xuy…
Bát Quái Diệt Tuyệt Kiếm Thuật là một trong những kiếm thuật mạnh nhất của Diệp Trần, ngoại trừ Thủy Hỏa Vô Tình. Nó tương đương với Phá Cốt, thức thứ ba của Thu Thủy Kiếm Quyết. Một khi thi triển, vô số kiếm quang sẽ tổ hợp thành một đồ Bát Quái, quét ngang khắp nơi, bao trùm lấy Hắc Long lão tổ và Cửu Đầu Xà Hoàng, hai vị Phong Đế Vương giả.
Hắc Long lão tổ cùng Cửu Đầu Xà Hoàng đồng loạt hét lớn. Áo đen trên người Hắc Long lão tổ không gió mà bay, hắn đột nhiên giáng ra một quyền, oanh ra một lỗ hổng khổng lồ trong vùng kiếm quang dày đặc, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp Thiên Địa. Sau lưng Cửu Đầu Xà Hoàng, hư ảnh Cửu Đầu Xà ngưng tụ, chín cái đầu của nó hoặc phun ra Liệt Diễm, hoặc phun ra băng sương, hoặc lao tới như sao chổi va chạm vào kiếm quang. Chín loại thủ đoạn, mỗi một loại đều đủ sức trọng thương một Phong Đế Vương giả bình thường; một mình hắn tương đương với chín Phong Đế Vương giả bình thường.
Tuy nhiên, Bát Quái Diệt Tuyệt Kiếm Thuật không hề đơn giản như vậy. Bát Quái ẩn chứa Âm Dương, Điên đảo Càn Khôn. Kiếm trận chỉ hơi biến đổi, những kiếm quang đã tiêu tán lại lần nữa ngưng tụ, một lần nữa công về phía hai người, tuần hoàn không ngừng.
“Cái này Diệp Trần!”
Tiên Thiên Ma Hoàng còn tự cho mình đã đủ điên khi một mình độc chiến Ngục Vương và Tà Vương, hai vị Phong Đế Vương giả. Không ngờ, Diệp Trần lại còn cuồng hơn, hào hùng hơn, một mình độc chiến Tứ đại Phong Đế Vương giả, mà trong Tứ đại Phong Đế Vương giả này, trừ Cửu Đầu Xà Hoàng ra, ba người còn lại đều mạnh hơn Ngục Vương và Tà Vương.
Dù thế nào đi nữa, trận chiến hôm nay cũng đủ để Diệp Trần danh chấn thiên hạ. Về danh tiếng, hắn thậm chí sẽ siêu việt Hư Hoàng, vượt xa những Phong Đế Vương giả lão làng đã tung hoành mấy trăm năm.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ.
Nhất tâm nhị dụng, Diệp Trần một bên điều khiển Bát Quái kiếm trận công kích Hắc Long lão tổ và Cửu Đầu Xà Hoàng, một bên cầm Thiết Huyết ngân lam kiếm trong tay, đại chiến với Hư Hoàng.
Kiểu nhất tâm nhị dụng này đã vượt qua cảnh giới bình thường. Bởi vì đây không giống như thi triển song kiếm (hai kiếm thủ cầm mỗi người một kiếm, thi triển kiếm pháp khác nhau). Hiện tại, hắn vừa phải thi triển kiếm pháp, vừa phải dùng Linh Hồn Lực để điều khiển Bát Quái kiếm trận, độ khó tăng gấp mấy lần, không thể so sánh được.
“Đại Diệt Kim Nhiên Chưởng!”
Hư Hoàng thần sắc lạnh như vạn năm Hàn Băng. Hắn không nói gì nhưng thế công mãnh liệt gấp mấy lần. Một chưởng đánh ra, bàn tay như chiếc bàn ủi nung đỏ, đánh vào đâu là nơi đó bộc phát âm thanh vang dội cùng những tia lửa sáng chói, thiêu đốt. Đây là hiệu quả khủng bố chỉ có thể tạo thành khi Kim Chi Áo Nghĩa và Hỏa Chi Áo Nghĩa được dung hợp đến trình độ nhất định.
Xuy xuy xùy!
Kiếm quang bay múa, hư không chiết xạ, thân hình Diệp Trần như quỷ mị, chớp động di chuyển. Kiếm pháp hắn thi triển là Hư Nguyên Trảm của Hư Hoàng. Hư Nguyên Trảm ẩn chứa Không Gian Áo Nghĩa, dù cùng là Không Gian Áo Nghĩa nhưng Hư Nguyên Trảm mạnh hơn Quỹ Sát không ít. Dù sao Hư Hoàng cũng là cường giả Thất Tinh đỉnh phong, võ học Không Gian Áo Nghĩa hắn nghiên cứu ra làm sao có thể so sánh với Diệp Trần hiện tại. Nếu không phải Diệp Trần thấu hiểu tinh túy hàng ngàn loại kiếm thuật trong kiếm giới, hắn chưa chắc đã có thể thi triển được Hư Nguyên Trảm.
Kim Sắc hỏa diễm chưởng ảnh tuy nhanh như hào quang, nhưng biến hóa quá ít. So sánh dưới, Hư Nguyên Trảm chẳng những tốc độ nhanh hơn, mà biến hóa lại nhiều hơn, khi thì thẳng tắp đột kích, khi thì lăng không chiết xạ, khi thì đường cong tiến lên. Hư Nguyên Trảm trong tay Diệp Trần có phong cách hoàn toàn khác Hư Hoàng. Dù sao Hư Hoàng không phải kiếm khách, đấu pháp có phần khác với kiếm khách.
Kiếm quang chiết xạ lượn lờ quanh người Diệp Trần, bảo vệ hắn cẩn thận, thỉnh thoảng lại có vài đạo kiếm quang phi bắn ra, điên cuồng tấn công bản thể Hư Hoàng.
“Ác Ma bông hoa, khắp không quấn giết!”
Ngoài Diệp Trần, những nơi khác đều đang đại chiến. Trong đó, đại chiến giữa Ma Hoa Hoàng và Chiến Thiên Tượng Hoàng là trực tiếp nhất, cuồng bạo nhất. Cả hai đều thuộc loại chiến đấu chính diện, không có gì biến hóa, chỉ có những đòn tấn công trần trụi. Chỉ thấy Ma Hoa Hoàng hai tay phi tốc kết ấn, phía dưới nàng, một đóa Ác Ma bông hoa cực lớn vô cùng ngưng tụ thành hình, bao lấy nàng. Từ rễ Ác Ma bông hoa, kéo dài ra từng sợi dây leo màu xanh lá cây tựa Cự Mãng, quấn lấy Chiến Thiên Tượng Hoàng. Những dây leo này gai ngược rậm rạp, một khi bị quấn quanh, hậu quả có thể nghĩ.
“Bát Hoang Chiến Thiên thánh pháp!”
Chiến Thiên Tượng Hoàng là Luyện Thể Vương giả, chiến đấu chính diện là sở trường của hắn. Không khoa trương mà nói, tuy chiến lực của hắn khoảng Ngũ Tinh cao đẳng, nhưng dù gặp Vương giả có chiến lực Ngũ Tinh đỉnh phong cũng có thể giao chiến một trận. Năm xưa, Kim Ngao lão tổ mạnh hơn hắn, nhưng cũng chỉ tát bay hắn một cái chứ không làm gì được. Có thể thấy, sức chiến đấu chính diện của hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào. Ma Hoa Hoàng rõ ràng biết sự cường đại của hắn nên không vô lễ lấy một địch hai để giảm bớt gánh nặng cho người khác, bởi vì nàng biết, muốn giảm bớt gánh nặng cho người khác, trước tiên phải không gây trở ngại.
Rầm rầm rầm!
Khí lãng trùng thiên, thân thể Chiến Thiên Tượng Hoàng bành trướng, đạt tới sáu trượng độ cao, phảng phất một gã cự nhân. Cùng lúc đó, hình dạng hắn bắt đầu từ nhân loại chuyển biến thành trạng thái Thú Nhân. Đây là hình thái mạnh nhất của hắn. Luyện Thể Vương giả, chỉ có lực lượng thôi chưa đủ, nhất định phải có tốc độ. Biến hóa thành bản thể tuy lực lượng gia tăng, nhưng tốc độ và tính linh hoạt không nghi ngờ gì sẽ giảm xuống. Dù sao hắn và Kim Ngao lão tổ không giống nhau. Kim Ngao lão tổ không đi theo lộ tuyến Luyện Thể, phòng ngự thân thể của hắn mạnh mẽ là do ưu thế bẩm sinh của Kim Ngao.
“Ha ha, chỉ là con rắn nhỏ, cũng dám ở trước mặt ta liều lĩnh.”
Chiến Thiên Tượng Hoàng cười ha ha, hai tay một nắm, bắt được dây leo đang quấn quanh tới, dùng sức kéo một cái. Dây leo thẳng băng, kéo cả Ma Hoa Hoàng cùng đóa Ác Ma bông hoa phía dưới nàng đều bay tới.
“Cho ta rút!”
Ma Hoa Hoàng thần sắc không đổi, từng luồng sóng ma lực quán chú vào Ác Ma bông hoa. Lập tức, Ác Ma bông hoa tản mát ra vầng sáng đen chói mắt, từng sợi dây leo Cự Mãng như được đánh cho máu gà, kịch liệt run rẩy, một cây quật mạnh về phía Chiến Thiên Tượng Hoàng cao sáu trượng, tiếng xé gió cơ hồ muốn đâm thủng màng tai người.
Dây leo Cự Mãng quá nhiều, mấy chục trên trăm sợi cùng một lúc công tới, cho dù là Chiến Thiên Tượng Hoàng cũng không có cách nào ngăn cản toàn bộ. Trong khoảnh khắc, hắn lập tức bị quật mấy chục lần, bảo y trên người đều bị rách nát, lộ ra Cực phẩm bảo giáp bên trong, cùng hai tay tráng kiện có hoa văn.
Cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay không có bất kỳ phòng hộ, trên đó có từng vết hằn đỏ nhạt, đây là dấu vết do dây leo quật để lại. Chiến Thiên Tượng Hoàng nhếch miệng cười cười, đột nhiên một quyền chính diện oanh ra. Quyền kình cuồng bạo đè sập không gian, nát bấy tất cả dây leo phía trước, đánh thẳng Ma Hoa Hoàng.
Ma Hoa Hoàng xem như đã hiểu được phòng ngự của Chiến Thiên Tượng Hoàng. Nó không yếu hơn Kim Ngao lão tổ. Dây leo quật qua, nhìn như để lại vết hằn đỏ nhạt trên cánh tay hắn, nhưng gai ngược căn bản không đâm vào được, tất cả đều bị đứt đoạn, phảng phất những gai ngược này là đậu hủ làm. Thấy Chiến Thiên Tượng Hoàng một quyền công tới, ma lực hộ thể quanh người Ma Hoa Hoàng nhanh chóng dày lên. Cùng lúc đó, đóa Ác Ma bông hoa cực lớn phía dưới từ trạng thái mở rộng biến thành trạng thái khép kín, bao bọc Ma Hoa Hoàng vào bên trong.
Ầm ầm!
Cánh hoa Ác Ma bông hoa có đến vài chục tầng. Theo tiếng nổ mạnh bộc phát, mấy chục tầng Ác Ma bông hoa một lần hành động bị công phá, lộ ra Ma Hoa Hoàng bên trong.
“Đi!”
Ma Hoa Hoàng trong tay nâng một quang cầu ma lực khổng lồ. Quang cầu ma lực này là năng lượng hấp thu được trong chiến đấu, chuyển hóa thành ma lực. Ma Hoa Hoàng cường đại ở chỗ càng đánh càng mạnh. Điểm này, Chiến Thiên Tượng Hoàng cũng biết, cho nên hắn lập tức hai tay giao nhau, phong bế ngực và mặt tiền của mình.
Nếu như nói chiến đấu giữa Ma Hoa Hoàng và Chiến Thiên Tượng Hoàng là cuồng bạo và trực tiếp, thì chiến đấu giữa Huyền Hậu và Không Đế lại xuất quỷ nhập thần, không thể nào nắm bắt.
Hai người đều là cường giả tinh thông Không Gian Áo Nghĩa, giao chiến khó tránh khỏi sẽ vận dụng Không Gian Án Nghĩa để né tránh và công kích, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng võ học áo nghĩa khác để phụ trợ.
Bá!
Huyền Hậu một bước bước vào cánh cửa không gian, cánh cửa không gian nhanh chóng đóng lại, ẩn vào hư không. Sau khắc, Không Đế một quyền oanh qua, nát bấy không gian.
Khi xuất hiện lần nữa, Huyền Hậu đã đến một góc độ khác. Bất quá Không Đế tựa hồ đã bắt được chấn động của Huyền Hậu, thân hình chớp động, ngược lại xuất hiện sau lưng Huyền Hậu.
Huyền Hậu thần sắc như thường. Phía trước nàng, một tấm gương tương tự cánh cửa không gian chiết xạ ra vầng sáng. Thân ảnh Huyền Hậu giống như xuyên không, đã đến mặt khác của tấm gương, biến thành Không Đế trực diện tấm gương. Trên gương ánh sáng rọi lùm lum như bông hoa đại phóng, phun ra một đạo cột sáng hơi năm màu, oanh thẳng về phía Không Đế.
“Hạt gạo chi quang, lại dám cùng Nhật Nguyệt Tranh Huy.”
Không Đế cười lạnh, thân ảnh như gợn sóng khuếch tán, biến mất. Cột sáng đi ngang qua, không hề tổn thương đến hắn mảy may.
“Không Chi Giới!”
Loảng xoảng loảng xoảng!
Từng mặt thủy tinh theo hư không hiện ra, hình thành một không gian làm bằng thủy tinh, bao lấy Huyền Hậu vào trong. Sau khi không gian hình thành, bản chất thủy tinh nhanh chóng mờ đi, biến thành hư vô thâm thúy hơn cả hư không. Huyền Hậu ở trong hư vô, không có trời, không có đất, không có phương hướng.
“Huyền Diệu chi đạo, nghịch chuyển Càn Khôn.”
Sắc mặt Huyền Hậu thủy chung không có bất kỳ biến hóa nào. Nàng hai tay nghịch hướng kết ấn, một cánh cửa đại môn phong cách cổ xưa hiện ra. Theo đại môn hiện ra, hư vô tựa hồ đã mất đi ý nghĩa, bị cưỡng ép thay đổi, biến thành một không gian bình thường. Ba một tiếng, Huyền Hậu phá vỡ bích chướng không gian, trở lại hiện thực.
“Tốt một cái Huyền Diệu chi đạo.”
Không Đế thoáng ngưng trọng hơn một chút. Luận chiến lực, đối phương rõ ràng kém hắn một bậc, nhưng Huyền Diệu chi đạo không phải chuyện đùa, thủ đoạn khó lường, ngay cả Không Chi Giới của hắn cũng có thể nghịch chuyển.
Đúng lúc này, trên chiến trường khổng lồ, bỗng nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang. Đạo kiếm quang này xé rách bầu trời, chiếu sáng Thiên Địa, tựa như thanh kiếm đến từ Thanh Minh Thiên, lao thẳng về phía Diệp Trần. Bất luận kẻ nào đối mặt đạo kiếm quang này đều có một cảm giác vô thức không thể né tránh, không thể nhượng bộ, bởi vì đạo kiếm quang này nhìn như có quỹ tích trực tiếp, nhưng lại giống như không còn tồn tại trong thế giới này. Ngay cả cường giả như Không Đế cũng bị đạo kiếm quang này hấp dẫn sự chú ý trong một sát na.
“Là Thanh Vân Kiếm Pháp của Thanh Vân Kiếm Đế.”
Có người kêu lên.