» Chương 04: Kinh khủng kiếm ý

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025

Kế Ngôn nhíu mày, không chút khách khí nói: “Lần này ra ngoài, gặp đồng hành của ngươi mà không hề có chút cảm giác nguy cơ nào sao?”
“Cảnh giới thực lực của ngươi bây giờ là bao nhiêu? Còn thực lực cảnh giới của người ta thì sao?”
Ngữ khí của Kế Ngôn không chút dao động, nhưng vẫn khiến người nghe nhận ra sự nghiêm khắc ẩn chứa trong đó.

Thiều Thừa ngượng ngùng gãi đầu, trông mười phần bối rối.
Còn Lữ Thiếu Khanh thì chẳng hề lấy làm kinh ngạc, vẫn như cũ nằm ườn trên võng, cà lơ phất phơ.
Tiêu Y lại là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như vậy, miệng há hốc, mắt ngây ra.
Rốt cuộc ai mới là sư phụ? Ai là đồ đệ?
Tiêu Y giờ mới hiểu vì sao thúc thúc của nàng lại nói Kế Ngôn không giống bình thường, nói Thiên Ngự phong rất khác biệt.
Chỉ riêng việc đồ đệ giáo huấn sư phụ cũng đã đủ để chứng minh Thiên Ngự phong không giống ai.
Thấy Tiêu Y dáng vẻ sửng sốt, hẳn là thế giới quan của nha đầu này vừa bị chấn động mạnh.

Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: “Không cần kỳ quái, ngày sau ngươi sẽ dần thành thói quen thôi.”
Sau khi quát mắng Thiều Thừa xong, Kế Ngôn quay sang nhìn Tiêu Y. Đây là sư muội của mình, nên ngữ khí hắn dịu lại một chút, hỏi: “Thực lực của ngươi thế nào rồi?”
Tiêu Y lập tức vô cùng khẩn trương.
Ban đầu, Kế Ngôn trong mắt nàng là hình tượng chăm chỉ, cố gắng, thẳng tiến không lùi.
Giờ đây, Kế Ngôn lại để lại cho nàng thêm một ấn tượng nữa.
Nghiêm khắc!
Tiêu Y cẩn thận đáp: “Đại sư huynh, ta… thực lực của ta vừa mới đạt tới Luyện Khí kỳ tầng bảy.”
“Thấp như vậy sao?”
Kế Ngôn nhíu mày, thậm chí còn có chút thất vọng.
Tiêu Y cảm thấy phiền muộn.

Ở độ tuổi như nàng, mười sáu tuổi đã đạt đến Luyện Khí kỳ, dẫu chưa thể gọi là yêu nghiệt thiên tài, nhưng cũng có thể nói là có thiên tư trác tuyệt, là một thiên tài chân chính.
Phụ thân nàng cũng vì thiên tư này của nàng, để nàng có được sự phát triển tốt hơn, mới đưa nàng đến Lăng Tiêu phái.
Vậy mà trong miệng Kế Ngôn lại như thể có chút ghét bỏ?
“Kiếm ý đâu?”
Kế Ngôn lại hỏi: “Đã lĩnh ngộ chưa?”
Đương nhiên, trong lòng hắn cũng chẳng ôm hy vọng bao nhiêu.
Tiêu Y muốn khóc.
Nếu nàng có thể ở độ tuổi này đã lĩnh ngộ kiếm ý, cha nàng sớm đã đưa nàng đi Trung Châu bái nhập vào những môn phái lợi hại hơn rồi.
Kiếm ý, ngươi nói có thể lĩnh ngộ là lĩnh ngộ được sao?
Đây đâu phải chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước.

Thiều Thừa xót xa, tiểu sư muội mới nhập môn được bao lâu, e rằng còn chưa quen với loại tốc độ này, liền lên tiếng: “Kế Ngôn, tiểu sư muội mới tới, đừng đặt yêu cầu quá cao với nàng.”
“Cứ từ từ thôi, không vội.”
“Từ từ thôi?” Kế Ngôn liếc nhìn Tiêu Y, ngữ khí kiên định như thể nói với chính mình: “Chuyện này có thể từ từ thôi sao?”
“Tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Mỗi thời mỗi khắc đều phải nắm chặt mới được.”
Nghiêm khắc quá!
Tiêu Y trong lòng thấp thỏm.
Nàng liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên võng.
Tự nhủ trong lòng, vì sao nhị sư huynh lại có thể nằm ườn ra thế này?
Vì sao đại sư huynh không đặt yêu cầu như vậy với nhị sư huynh chứ?

Kế Ngôn suy nghĩ một lát, trong lòng đã có kế hoạch, nói với Tiêu Y: “Hôm nay ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi Kiếm Động.”
“Kiếm Động?”
Tiêu Y lấy làm lạ. Thúc thúc nàng là một trong Ngũ Đại Phong Chủ, nên nàng cũng biết không ít chuyện về Lăng Tiêu phái.
Nhưng nàng chưa từng nghe nói qua Kiếm Động.
Sắc mặt Thiều Thừa càng lộ vẻ lo lắng, nhắc nhở Kế Ngôn: “Kiếm Động chưa hoàn thiện, e rằng sẽ có vấn đề.”
Trong giọng nói của Kế Ngôn tràn đầy tự tin: “Yên tâm đi, ta đã kiểm tra rất nhiều lần rồi. Có thể sử dụng được.”
Đây là thứ do chính hắn thiết kế ra, Kế Ngôn rất có lòng tin vào bản thân.
Tiêu Y càng thêm tò mò. Nghe lời Thiều Thừa và Kế Ngôn nói, dường như đây là một tồn tại phi phàm, sự hiếu kỳ khiến nàng không nhịn được hỏi: “Sư phụ, Đại sư huynh, Kiếm Động là gì ạ?”
Thiều Thừa đáp: “Là nơi có thể giúp người ta lĩnh ngộ kiếm ý.”
Tiêu Y trợn tròn mắt kinh ngạc: Có nơi thần kỳ đến vậy sao?
Một nơi có thể khiến người ta lĩnh ngộ kiếm ý, nếu truyền ra ngoài, tất sẽ khiến thiên hạ đổ xô đến như kiến vỡ tổ, thậm chí gây ra rung chuyển lớn.
Nhưng vì sao nàng chưa từng nghe nói Lăng Tiêu phái có nơi này?

Thấy bộ dạng đó của tiểu đồ đệ, Thiều Thừa cười giải đáp: “Đây là thứ do Đại sư huynh của ngươi thiết kế đấy.”
Tiêu Y lập tức tỏ vẻ sùng bái tột độ.
“Đại sư huynh, huynh… huynh lợi hại quá!”
Đến cả thứ có thể giúp người lĩnh ngộ kiếm ý cũng có thể thiết kế ra được.
Kế Ngôn liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, rồi nói với sư muội mà không chút bận tâm đến vẻ sùng bái của nàng: “Có gì đâu, chút lòng thành thôi.”
“Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.”
Như thể chuyên để phá đám Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh tiếp lời: “Cho dù là chương trình tốt nhất cũng sẽ có lỗi (bug), cho nên…”
Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói với Tiêu Y: “Trước khi ngươi đi vào đó, tốt nhất nên chuẩn bị sẵn di thư hay gì đó đi.”
“Ngươi có tài sản gì cần xử lý thì cứ giao cho ta. Ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”
Kế Ngôn mắng: “Đi chỗ khác!”
“Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ta sẽ khấu trừ nửa năm phúc lợi môn phái của ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh liền mặt mày đau khổ kêu lên: “Đại sư huynh gì mà như huynh chứ?”

Kế Ngôn không thèm để ý đến Lữ Thiếu Khanh. Với sư đệ như thế này, hắn cũng chẳng thấy lạ gì. Hắn nói với Tiêu Y: “Ngươi tự chọn một nơi để ở đi.”
Thiên Ngự phong rất rộng lớn, phòng ốc còn rất nhiều, thậm chí có thể nói có rất nhiều nơi bị bỏ hoang.
Thiều Thừa nói với Tiêu Y: “Ta dẫn ngươi đi tìm chỗ ở nhé.”
Than ôi, sư phụ chỉ có thể làm những chuyện này, còn chuyện khác thì chẳng chen chân vào được.
Tiêu Y ngoan ngoãn nói với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: “Hai vị sư huynh, sư muội xin cáo từ trước ạ.”
Chờ khi hai người kia rời đi.

Lữ Thiếu Khanh nhìn theo bóng Tiêu Y rời đi, trên mặt nở nụ cười: “Thật là một sư muội hiểu lễ phép biết bao.”
Sau đó, hắn quay sang nhìn Kế Ngôn, nghiêm túc nhắc nhở một phen: “Ngươi nhưng chớ có giày vò nàng đến hỏng đấy.”
Tính cách của vị đại sư huynh này, hắn hiểu rất rõ.
Chẳng có ai có thể giống như Kế Ngôn.
Kế Ngôn mái tóc dài phóng khoáng, cả người tựa như một lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, phong thái sắc bén bức người: “Không nghiêm khắc, làm sao nàng tiến bộ được?”
Nói đoạn, trường kiếm sau lưng “keng” một tiếng tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía, mũi kiếm thẳng chỉ Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh biến sắc, biết rõ Kế Ngôn muốn làm gì, tức giận mắng to: “Ngươi có bệnh à? Ngươi Kết Đan tầng chín, tùy thời có thể đột phá, ta mới tầng bảy, đánh cái quái gì!”
Kế Ngôn trên mặt lộ vẻ không ngoài dự liệu: “Quả nhiên là đột phá, xem kiếm…”
Lập tức, kiếm quang bắn ra bốn phía, kiếm ý khuấy động.

Sau khi Tiêu Y đi theo Thiều Thừa một đoạn, nàng phát giác được động tĩnh phía sau.
Nàng quay lại nhìn, cảm nhận được một luồng kiếm ý bén nhọn.
Cảm giác như luồng hàn khí thấu xương cuộn tới giữa trời đông, khiến Tiêu Y lạnh cóng, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Sư… sư phụ…”
Thiều Thừa vung tay áo, một luồng linh lực phát ra, Tiêu Y cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, áp lực tựa núi cao lập tức tan biến.
Tiêu Y tim vẫn còn đập mạnh, sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía sau lưng.
“Sư phụ, đó, đó là gì vậy ạ?”
Thiều Thừa lại không nhịn được mắng: “Hai cái hỗn đản!”
Hai tên các ngươi nhìn xem xem, ở đây còn có một sư muội đấy!
Cái kiểu tỷ thí không hề cố kỵ như trước kia thì nên tiết chế lại một chút.
Sau đó, hắn an ủi tiểu đồ đệ: “Là hai vị sư huynh của ngươi đang luận bàn đó.”
Tiêu Y ngây dại.
“Đại sư huynh và nhị sư huynh sao?”
Thiều Thừa gật đầu: “Ngoài bọn họ ra thì còn ai nữa?”
Tiêu Y càng thêm kinh ngạc: “Thế nhưng, thúc thúc nói nhị sư huynh rất lười, thực lực rất tệ mà.”
Nhị sư huynh như vậy có thể đánh thắng được Đại sư huynh sao?
Cỗ kiếm ý kia không cần đoán cũng biết là của Đại sư huynh.
Kiếm ý lăng lệ vô địch đến thế, trách không được có thể chém giết cả Nguyên Anh kỳ.
Vậy nhị sư huynh liệu có đánh nổi không?

Thiều Thừa lập tức ha ha bật cười.
“Rồi ngày sau ngươi sẽ dần hiểu thôi.”
Thiều Thừa cũng không nói nhiều thêm, chuyện của hai vị đồ đệ hắn không phải chuyện có thể nói xong trong chốc lát.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Tiêu Y càng lúc càng tăng.
Nhìn vậy thì thúc thúc của nàng có rất nhiều điều chưa kể cho nàng biết.
Nhị sư huynh của nàng cũng là người thâm tàng bất lộ.
Nghĩ đến cỗ kiếm ý kinh khủng vừa rồi, Tiêu Y vẫn còn sợ hãi không thôi.
Mạnh quá.
Nhị sư huynh lại có thể luận bàn cùng Đại sư huynh sở hữu kiếm ý như vậy, thật quá lợi hại.
Thế nhưng!
Tiêu Y lại rất vui vẻ đón nhận áp lực nặng nề này.
Hai vị sư huynh đều mạnh đến thế, nàng là sư muội mà không cố gắng thì e rằng ngày sau chẳng có mặt mũi nào ra cửa.

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1129: Ta nhịn ngươi rất lâu

Chương 1128: Súc sinh mà thôi, có thể có bao nhiêu lợi hại?

Chương 1127: Liếm chó chính là nói nhiều