» Chương 07: Ta đem Đại sư huynh đánh một trận

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025

Tiêu Y rất nhanh liền tỉnh lại. Nàng bừng tỉnh trên giường, vì một cơn ác mộng. Trong mộng, nàng mơ thấy mình bị Tiểu Bạch Long nuốt chửng, kinh hoàng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

Vừa tỉnh dậy, Tiêu Y đi ra ngoài liền thấy Thiều Thừa.
“Sư phụ!”
“Tỉnh rồi à?” Thiều Thừa hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
Tiêu Y đáp, “Đồ nhi không sao, đa tạ sư phụ quan tâm.”
Thiều Thừa gật đầu, “Không có việc gì thì tốt. Ngươi cũng không cần buồn phiền, đại sư huynh ngươi chính là người như vậy. Ngay cả sư phụ ta đây nếu tu luyện chậm một chút cũng bị hắn mắng cho.”

Mặc dù bị Tiểu Bạch Long hù dọa, nhưng trong lòng Tiêu Y cũng không hề có chút oán trách nào với Kế Ngôn. Nàng biết hắn làm vậy cũng là vì muốn tốt cho nàng.
“Đại sư huynh?”
Thiều Thừa nói, “Hắn đang ở Kiếm Động, nhưng ngươi đừng đi quấy rầy hắn. Hắn đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề của Kiếm Động.”
Tiêu Y lại lần nữa nhớ đến Tiểu Bạch Long với kiếm ý tinh thuần khủng bố, khiến lòng nàng không khỏi run rẩy. Đúng là đáng sợ như Đại sư huynh vậy. Tiêu Y hiện tại cũng không dám đi tìm Kế Ngôn.
Thiều Thừa dặn, “Ngươi cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi. Đại sư huynh ngươi sửa chữa tốt Kiếm Động, e rằng sẽ cần một thời gian.”
“Vâng, đồ nhi đã rõ.”

Sau đó, Tiêu Y tò mò hỏi, “Thế còn nhị sư huynh đâu ạ?”
Thiều Thừa tức giận nói, “Cái thằng hỗn đản kia đang nằm ườn dưới gốc cây kia kìa!”
“Theo lời hắn nói, đó là ‘nằm thi’.”
“Sư phụ ta thật là tạo nghiệt mà, thu hai đứa đồ đệ: một đứa thì chăm chỉ nghiêm túc, thẳng tiến không lùi; một đứa thì lười biếng thành tính, chẳng chịu phát triển gì cả. Giá mà hai đứa có thể trung hòa lại với nhau một chút thì tốt biết mấy!”
Nhìn thấy sư phụ mình chửi bới hai vị sư huynh như thế, Tiêu Y cảm thấy vô cùng thú vị. Thấy Tiêu Y tươi cười, Thiều Thừa căn dặn nàng, “Ngươi cứ học theo đại sư huynh ngươi là được, tuyệt đối đừng học nhị sư huynh ngươi đấy! Nếu ngươi mà học theo nhị sư huynh ngươi, trái tim sư phụ ta thật sự chịu không nổi.”

Thiên Ngự Phong chỉ có một mình Lữ Thiếu Khanh, thế mà đã khiến hắn không còn mặt mũi nào đi gặp tiên tổ Thiên Ngự Phong. Cũng chính vì hắn mà hắn bị Chưởng môn công khai xử lý tội lỗi trong các buổi họp bình thường. Nếu có thêm một đứa nữa, hắn thà cắt cổ tự sát còn hơn.

Tiêu Y cảm thấy càng thêm thú vị, nàng thè lưỡi nói, “Sư phụ, con đi xem nhị sư huynh đang làm gì. Con đi đốc thúc hắn tu luyện.”
Thiều Thừa nói, “Đốc thúc hắn ư? Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ngươi không bị hắn làm hư là sư phụ ta đã tạ ơn trời đất rồi. Đi đi, đi đi…”

Tiêu Y đi đến dưới đại thụ, nhìn thấy chiếc võng đang chầm chậm đung đưa.
Nàng giòn tan kêu một tiếng, “Nhị sư huynh!”
Tiếng của Lữ Thiếu Khanh vọng ra, “Không sao chứ?”
Tiêu Y đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, cười tươi xinh đẹp, “Đồ nhi không sao.”
Lữ Thiếu Khanh cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Y, “Ngươi cười dâm đãng thế, ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi biết, nhị sư huynh ta đây thuần khiết không tì vết, chớ có cua ta!”
Tiêu Y tức chết đi được.
Tiêu Y liếc một cái, “Nhị sư huynh, cái bộ dạng này của huynh rất dễ bị người ta đánh đấy.”
Lữ Thiếu Khanh mắt sáng lên, “Ai muốn đánh ta?”
Tiêu Y ngạc nhiên: Ngươi có bệnh cuồng ngược sao? Hay trong lòng ngươi chiến ý mười phần, là một kẻ hiếu chiến?
“Nhị sư huynh, huynh muốn cùng ai luận bàn sao?”
“Luận bàn?” Lữ Thiếu Khanh nghe xong, bĩu môi, “Não tàn à, ai muốn so tài? Luận bàn có thể làm cơm ăn sao?”

Tiêu Y nhân tiện hỏi chuyện đêm hôm đó.
“Nhị sư huynh, đêm qua, huynh có phải cùng Đại sư huynh đang luận bàn không?”
Lữ Thiếu Khanh nói, “Luận bàn cái rắm, là đại sư huynh ngươi lên cơn, ta cũng không có nuông chiều hắn.”
Tiêu Y không nhận được câu trả lời mình muốn, trong lòng có chút thất vọng. Dù sao nàng cũng nghe ra được từ lời sư phụ mình rằng nhị sư huynh nàng không phải kẻ yếu. Bằng không làm sao có thể cùng đại sư huynh luận bàn? Kiếm ý của đại sư huynh vô cùng khủng bố, mà Lữ Thiếu Khanh lại có thể luận bàn. Cho dù không địch lại đại sư huynh, cũng không kém bao xa.

Tiêu Y đung đưa chiếc võng của Lữ Thiếu Khanh, “Nhị sư huynh, huynh cứ nói thật đi mà. Chúng ta đã là sư huynh muội, là một người nhà, huynh đừng giấu diếm muội chứ. Nói đi, đêm qua, có phải là huynh cùng Đại sư huynh đang luận bàn không?”
Lữ Thiếu Khanh nói, “Không phải luận bàn, là ta đem đại sư huynh hành hung một trận.”
Tiêu Y bĩu môi, “Muội mới không tin.” Đại sư huynh lợi hại như vậy, huynh cho dù lợi hại hơn nữa cũng không thể nào là đối thủ của Đại sư huynh được.
“Ngươi không có việc gì thì tự mình đi chơi đi, ta nghỉ ngơi một lát.”
Đem ta là tiểu hài tử đây.
Tiêu Y mím môi càng chặt hơn, “Nhị sư huynh, huynh ức hiếp muội!”
Tiêu Y một bộ dáng rưng rưng chực khóc, Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên.
“Nha đầu ngươi, ai nói ta ức hiếp ngươi rồi? Ngươi cũng chớ nói lung tung nha, coi chừng ta đánh ngươi đấy.”
“Nhị sư huynh, huynh chính là ức hiếp muội!”
Tiêu Y nói, “Muội muốn đi nói cho sư phụ.”
Lữ Thiếu Khanh dứt khoát đổi một tư thế thoải mái, “Ngươi đi đi, sư phụ ta mới không sợ đây. Lại nói, có nhân chứng sao?”
Trên đỉnh đầu, tiểu hồng điểu líu lo ríu rít kêu.
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, nổi giận, “Thằng ngốc chim, ngươi tính là cái gì nhân chứng? Còn kêu nữa, ta bới hết lông ngươi ra bây giờ.”
Tiêu Y cười vui vẻ, “Nhị sư huynh, huynh xem, Tiểu Hồng có thể tính là nhân chứng, nó có thể làm chứng cho muội!”
“Tiểu Hồng?”
Lữ Thiếu Khanh sửng sốt, sau đó cười phá lên ha hả, “Không tệ, đích thật là gọi Tiểu Hồng.”
Tiểu hồng điểu trên cây thân thể cứng đờ, thẳng tắp từ trên đó rơi xuống. “Bịch!”
Tiểu hồng điểu ngã xuống đất, thân thể cứng ngắc vô cùng.

Tiêu Y nhìn thấy tiểu hồng điểu bộ dạng này, đau lòng, “Tiểu Hồng nó, nó không sao chứ?”
“Chíp chíp…!”
Con tiểu hồng điểu được gọi là Tiểu Hồng ấy một cái cá chép nhảy, phành phạch phành phạch bay lên. Nó bay đến trên võng, cánh phải chỉ vào Tiêu Y, hướng về phía Tiêu Y líu lo ríu rít kêu lên. Tựa hồ đang kháng nghị hành vi vô trách nhiệm này của Tiêu Y. Có thể đặt cho người ta cái tên vô trách nhiệm như vậy sao? Thân thể đỏ thì gọi là Tiểu Hồng sao? Nếu lông vũ của ta là đen, ngươi có phải muốn gọi ta Tiểu Hắc không? Ngươi đặt tên không thể nghĩ một cái tên dễ nghe hơn sao?

Không nghĩ tới Tiểu Hồng lại có linh tính như thế, Tiêu Y hai mắt to chớp chớp.
“Nhị sư huynh, Tiểu Hồng là sủng vật huynh nuôi sao? Nó đang nói cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh nói, “Nó nói hắn rất ưa thích cái tên này, cảm ơn ngươi đã đặt tên.”
Tiêu Y đôi mắt cũng híp thành một đường, “Không cần khách khí.”
Nói xong đưa tay muốn đi sờ sờ Tiểu Hồng. Nhưng không ngờ bị Tiểu Hồng mổ một cái.
“Ôi!”
Lữ Thiếu Khanh một bàn tay đem nó đánh bay, “Đây là sư muội ta, khách khí với nàng một chút! Không nghe lời, ngày sau không cho ngươi ăn đồ vật.”
Nhìn thấy Tiểu Hồng tội nghiệp bộ dạng, Tiêu Y ái tâm càng thêm tràn lan, nàng nói, “Không có việc gì, không có việc gì.”
“Nhị sư huynh, Tiểu Hồng thích ăn linh đậu không? Muội có thể dẫn nó đi ăn.”
Nghe xong có ăn, Tiểu Hồng lập tức bay nhảy đến trên vai Tiêu Y.

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 1111: Ngươi nói với ta cái này gọi bình thường?

Chương 1110: Thế giới không bình thường

Chương 1109: Có thể hay không điểm nhẹ?