» Chương 27: Thiên Ngự phong có một cái biến thái là được rồi
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025
Mình phải chết sao?
Tiêu Y đang nhìn mình sắp bị nham tương vây quanh thì bỗng nhiên cảnh sắc trước mắt biến đổi. Nàng lại xuất hiện trong đại sảnh của Lữ Thiếu Khanh.
Nhìn mọi thứ trước mắt, Tiêu Y dường như đã trải qua mấy đời. Cảm giác giống như đang mơ vậy.
“Nhị, Nhị sư huynh!”
Tiêu Y thấy Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt.
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Kít tra…” Tiểu Hồng kêu một tiếng trên đầu hắn, sau đó bay đến vai Tiêu Y.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài nói: “Người trẻ tuổi à, sao lại gấp gáp như khỉ vậy? Chờ thêm một lát cũng không được sao? Nhất định phải hống hống xông tới?”
Tiêu Y chưa tỉnh hồn, hỏi: “Nhị sư huynh, vừa, vừa rồi là cái gì vậy?”
Lữ Thiếu Khanh không giải thích, nói: “Về sau đừng tùy tiện xông vào nhà người khác, đây không phải chuyện đùa đâu. May mà ngươi tới chỗ của ta, nếu ngươi xông vào chỗ Đại sư huynh, e rằng ngươi sẽ bị loạn kiếm đâm chết đấy.”
Nếu như là trước đây, Tiêu Y hẳn sẽ xem thường. Nhưng những gì vừa trải qua khiến nàng không dám hoài nghi Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y ngoan ngoãn gật đầu, trải qua lần này, nàng đã biết sai. Nếu vừa rồi Lữ Thiếu Khanh không kịp thời xuất hiện, nàng chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Đây chắc chắn là trận pháp hoặc cấm chế do Nhị sư huynh bố trí, phòng ngừa có người mạo xông tới.
Thấy Tiêu Y vẫn còn chưa hết sợ, Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Rồi, không sao đâu. Không cần sợ hãi.”
Sau đó quát lớn Tiểu Hồng: “Sỏa điểu, đi tìm kẹo cho nàng!”
Tiêu Y lập tức bĩu môi kháng nghị: “Nhị sư huynh, ta đâu phải trẻ con!”
“Ta thấy ngươi cũng sắp khóc rồi, vừa nãy không tè ra quần đấy chứ?”
Tiêu Y hơi đỏ mặt: “Nhị sư huynh đồ lưu manh!”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Lưu manh? Cho dù là lưu manh, đối mặt với ngươi cái tiểu Thái Bình công chúa này, trừ biến thái ra thì ai thèm để ý đến ngươi.”
“Phi!”
Tiêu Y sắc mặt càng đỏ.
Biết mình không thể cãi lại Lữ Thiếu Khanh, nàng vội vàng đánh trống lảng: “Nhị sư huynh, ngươi bảo hôm nay muốn ta vào Kiếm Động mà.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ngươi tự mình đi vào đi, còn nhỏ nhít sao?”
Tiêu Y ngượng ngùng nói: “Ta, ta sợ.”
Ấn tượng về Kiếm Động ngày đó vẫn còn quá sâu sắc, khiến nàng nhớ tới vẫn còn lòng còn sợ hãi.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Còn bảo không phải trẻ con, thế này mà cũng bị dọa?”
“Nhị sư huynh, ngươi dẫn ta đi đi, giờ ngươi phải chịu trách nhiệm với ta rồi đó.”
Lữ Thiếu Khanh “Hứ!” một tiếng: “Phi! Loại lời dễ gây hiểu lầm này không được nói lung tung. Nhị sư huynh ta còn chưa có đạo lữ, nếu bị lời ngươi làm hại, ta không đánh chết ngươi không được.”
Tiêu Y khẽ nói: “Ngươi không phải rất thân với Đại sư huynh sao? Hai người các ngươi cứ việc ở cùng nhau là được rồi.”
Lữ Thiếu Khanh nghiêm mặt nói: “Ít nói linh tinh đi! Ta và Đại sư huynh ngươi thế bất lưỡng lập, không đội trời chung, cái gì mà rất thân? Còn nói linh tinh nữa, ta đánh ngươi ngay bây giờ!”
Đối với loại lời này, Tiêu Y một trăm phần trăm không tin. Nàng đâu phải kẻ ngốc, tới Thiên Ngự Phong cũng đã hơn hai tháng, còn không rõ sao?
Thiều Thừa, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh. Ba người bình thường tuy đối xử với nhau không mấy tốt đẹp, thường hùng hùng hổ hổ, thậm chí rút kiếm đối mặt. Đặc biệt là Lữ Thiếu Khanh, hắn bất chấp tôn ti, mắng Đại sư huynh Kế Ngôn có bệnh, không nể mặt mũi mà oán giận sư phụ.
Nhưng nàng hiểu rất rõ, đây chính là biểu hiện của tình cảm thâm hậu giữa ba người họ. Nàng cũng rất thích bầu không khí này. Ở đây không có bất cứ quy củ nào, tùy tâm sở dục, mười phần tự do.
Tiêu Y thấy Lữ Thiếu Khanh không chịu thừa nhận, cảm thấy rất thú vị.
“Nhị sư huynh, huynh mau đi đi, mau dẫn ta đến Kiếm Động.”
Nàng phải mạnh lên, phải có tư cách ở lại Thiên Ngự Phong, không để sư phụ sư huynh mất mặt. Nàng muốn thật sự trở thành một phần tử của Thiên Ngự Phong.
“Đi thôi, đi thôi…”
“Tính nóng nảy không được đâu, từ từ rồi sẽ đến.” Lữ Thiếu Khanh trên đường đi tiếp tục giáo huấn nàng: “Đừng học Đại sư huynh của ngươi. Đại sư huynh của ngươi là biến thái, Thiên Ngự Phong chúng ta có một tên biến thái là đủ rồi. Cứ thành thật mà từng bước tu luyện, giữ vững tâm thái bình thường là được.”
Tiêu Y hỏi: “Thế Nhị sư huynh thì sao? Huynh nhỏ tuổi hơn Đại sư huynh, nhưng thực lực của huynh cũng chẳng kém Đại sư huynh là bao.”
Lữ Thiếu Khanh ngẩng cao đầu, đắc ý nói: “Ngươi đừng so với ta chứ. Người với người thì không thể so sánh được.”
Tiêu Y nhìn dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh, bĩu mũi: “Huynh làm được, sao ta lại không làm được?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta là thiên tài mà.”
Đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, lời này là để khoe khoang. Nhưng đối với Tiêu Y, lời này lại là sự thật.
Nàng thừa nhận, Lữ Thiếu Khanh đích thực là thiên tài. Không phải thiên tài thì sao có thể đánh ngang ngửa với Kế Ngôn chứ? Theo Tiêu Y, Kế Ngôn có thể đánh bay Lữ Thiếu Khanh là bởi vì cảnh giới của hắn cao hơn. Nếu ở cùng cảnh giới, hai người giao đấu, ai thua ai thắng còn chưa chắc.
Tiêu Y khẽ nói: “Hai huynh là thiên tài, ta không phải thiên tài, cho nên ta càng phải cố gắng hơn.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Cố gắng tất nhiên là cần, nhưng không thể nóng vội. Dù sao ngươi có cố gắng đến mấy cũng không đuổi kịp được, chi bằng cứ từ từ mà làm.”
Tiêu Y bó tay: “Nhị sư huynh, huynh đang cổ vũ hay đả kích ta vậy?”
“Ta đây là nói thật mà…”
***
…
“Đây chính là Thiên Ngự Phong sao?”
Phong chủ Xích Nguyệt Phong nhìn mấy người sau lưng nói: “Không sai, đây chính là Thiên Ngự Phong. Các ngươi đừng xông loạn, cũng đừng gây chuyện.”
“Vâng.”
“Tiêu Sấm thúc thúc, không biết Tiêu Y muội muội đang ở đâu ạ?”
Một thiếu nữ trạc tuổi Tiêu Y lên tiếng hỏi.
Tiêu Sấm lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói: “Tiêu Quần, đừng tưởng rằng ngươi là cháu gái Đại trưởng lão mà có thể không kiêng nể gì cả. Tiêu Y bây giờ không đơn thuần là tiểu thư Tiêu gia, nàng còn là đệ tử thân truyền của Thiên Ngự Phong, là người của Lăng Tiêu Phái. Ta biết ngươi có mâu thuẫn với nàng, nhưng ta cảnh cáo ngươi, đừng gây sự ở đây. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không bảo đảm cho ngươi đâu.”
Bị Tiêu Sấm cảnh cáo, thiếu nữ Tiêu Quần vội vàng cúi đầu: “Vâng, Tiêu Sấm thúc thúc dạy phải.”
Tiêu Sấm hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Hắn nói: “Các ngươi lần này tới là đại diện Tiêu gia chúc mừng Kế Ngôn sư điệt, không cần thiết phải thất lễ.”
Sau đó hắn nói với một người trẻ tuổi: “Bác Viễn, ngươi đi theo ta. Những người khác ở lại đây đợi, không được tùy tiện đi lại.”
Nói xong, hắn dẫn theo Tiêu Bác Viễn, người làm sứ giả gia chủ, rời đi.
Tiêu Quần mặt mày khó chịu: “Hừ, ta cũng muốn đi gặp Kế Ngôn công tử. Ghê tởm, sao lại không dẫn ta đi?”
Bên cạnh nàng lập tức có người nói: “Chỉ sợ phó gia chủ cố ý làm vậy đó. Dù sao hắn cũng là thúc thúc ruột của Tiêu Y mà…”