» Chương 30: Muốn hay không thừa cơ giết nàng?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025

Tiêu Quần đắc ý bước vào mảnh đất trống trọi, hướng về phía căn nhà gỗ của Kế Ngôn mà đi đến. Nhưng sau khi đi được vài bước, sắc mặt nàng liền thay đổi. Nàng cảm giác lòng bàn chân nhói như kim châm, dường như vô số vật thể đang muốn xuyên qua lòng bàn chân, xâm nhập vào cơ thể nàng. Sắc mặt nàng trắng bệch.

Nàng là một tu sĩ, rất rõ ràng đây là thứ gì. Kiếm ý! Trong lòng đất dưới chân nàng, ẩn chứa vô tận kiếm ý. Chúng như những mũi kim châm, không ngừng châm chích chân Tiêu Quần.

Tiêu Quần hiểu rõ nàng đã bị lừa. Nào là nịnh hót, nào là cung kính, nào là sợ hãi Nguyên Anh cao thủ, tất cả đều là giả dối. Tất cả đều do Lữ Thiếu Khanh giả vờ. Lữ Thiếu Khanh dụ dỗ nàng tới đây, là muốn nàng phải chịu đau khổ, phải mất mặt.

Kiếm ý dưới chân như quái thú tiềm phục dưới lòng đất, chăm chú nhìn nàng, chực chờ giáng cho nàng một đòn chí mạng bất cứ lúc nào. Chúng lại giống những con rắn độc rình rập, đang quan sát Tiêu Quần như một con mồi, thè lưỡi rắn. Sát cơ lạnh lẽo khiến Tiêu Quần sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích, tiến không được, lùi cũng không xong. Nàng đứng tại chỗ, run lẩy bẩy. Nàng không dám động đậy, Tiêu Quần có linh cảm rằng chỉ cần nàng khẽ động, tất nhiên sẽ thịt nát xương tan.

Kiếm ý của Kế Ngôn khủng khiếp đến nhường nào? Ngay cả những người cùng cảnh giới cũng không thể chịu đựng nổi, huống hồ nàng chỉ là một tiểu tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ kỳ nhỏ bé. Tiêu Quần thậm chí đã muốn đi tiểu.

“Đại tỷ, thế nào?”
“Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”

Mấy người bên ngoài cũng phát hiện Tiêu Quần không thích hợp. Bọn họ vội vàng lên tiếng hỏi dồn.

Lữ Thiếu Khanh nói: “Chẳng lẽ là quá kích động rồi sao?”
“Này này, mấy ngươi sao không mau vào đỡ nàng? Nếu lỡ kích động mà ngã sấp xuống, mất mặt trước mặt Đại sư huynh, chắc chắn sẽ oán trách các ngươi. Mau vào đỡ đi.”

Lữ Thiếu Khanh với vẻ mặt hiền lành, hảo tâm khuyên nhủ. Mấy người đồng bạn của Tiêu Quần cũng nghĩ là phải. Dù sao đại tỷ của mình tính tình không tốt. Mấy người liền vội vã chạy tới.

Tiêu Quần nhìn thấy bọn họ sắp bước vào, vội vã hô to: “Không, không muốn…”
Nhưng thì đã muộn rồi. Họ xông vào, cũng lập tức cảm thấy mặt đất như kim châm đâm. Bị kiếm ý lạnh lẽo khóa chặt. Cảm nhận được nguy hiểm. Mấy người bọn họ theo bản năng vận chuyển linh lực để chống cự.

Hành động này tựa như chọc vào tổ ong vò vẽ. Vô số kiếm ý chen chúc trào ra, như thể bị chọc giận, lao thẳng vào tấn công bọn họ. Kiếm ý hung ác lăng lệ, tựa hồ muốn xé tan bọn họ thành mảnh vụn.

“A…”
Tiêu Quần và những người khác kêu to, lần này, họ không thể không liều mạng chống đỡ. Vô số pháp bảo, phù văn được tung ra như không cần tiền. Những pháp bảo tưởng chừng kiên cố, những phù văn lợi hại, trước hàng vạn kiếm ý thành đàn chỉ có thể chững lại trong chốc lát, rồi sau đó liền bị xé nát tan tành.

Lữ Thiếu Khanh ở bên ngoài nhìn thấy đau lòng khôn xiết.
“Móa, đừng dùng pháp bảo mà! Đó là của ta, đừng có dùng bừa chứ!”
“Quả nhiên bị làm hỏng rồi! Đừng có dùng nữa! Đồ của ta, đừng làm hư chứ!”
“Một lũ phá của! Đừng có dùng đồ của ta!”

Tiêu Y ở bên cạnh nhìn thấy trợn tròn mắt ngây người. Nhìn vẻ mặt đau xót tràn đầy của Lữ Thiếu Khanh, nàng dường như đã hiểu ra điều gì đó. Tiêu Y trong lòng cao hứng, Nhị sư huynh không hề như nàng vẫn nghĩ. Thật quá tốt!

“Nhị sư huynh, huynh, huynh là cố ý dẫn bọn họ tới đây sao? Đây coi là mượn đao giết người sao?”

Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại nàng: “Bằng không thì sao?”
“Ngươi sẽ không cho rằng ta thật sự sợ nàng đấy chứ?”

Sắc mặt Tiêu Y không khỏi ửng đỏ, nàng quả thật có sự hoài nghi này. Lữ Thiếu Khanh không nhịn được gõ đầu nàng một cái.
“Dám hoài nghi Nhị sư huynh của ngươi như vậy, đáng đánh đòn!”

Tiêu Y ôm đầu, vui vẻ lè lưỡi: “Nhị sư huynh, ta sai rồi.”
“Lần sau còn thế, xem ta thu thập ngươi thế nào.”

Tiêu Y vội vàng xu nịnh đáp: “Sẽ không, ta về sau sẽ không hoài nghi Nhị sư huynh nữa.”
“Nhị sư huynh, huynh thế mà lại nghĩ ra cách cho bọn họ tới đây chịu khổ, thật sự quá lợi hại.”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Bọn họ quá quắt, nhất định phải cho bọn họ nếm mùi đau khổ.”
“Có muốn thừa cơ giết chết bọn họ không?” Lữ Thiếu Khanh hỏi Tiêu Y. Trong giọng nói mang theo sát ý sâu đậm: “Muốn thì bây giờ ngươi có thể ra tay.”

Tiêu Quần và nhóm người nàng bây giờ đang bị kiếm ý vây công, ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ cần khẽ động tay, liền có thể đẩy bọn họ vào chỗ chết.

Tiêu Y giật mình thon thót, vội vàng khoát tay lắc đầu. Nàng rất chán ghét Tiêu Quần, nhưng hai người mâu thuẫn cũng chưa đến mức khiến nàng phải ra tay sát hại đường tỷ của mình. Tiêu Y nói: “Không, Nhị sư huynh!”

Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nói: “Nàng ta cùng ngươi có mâu thuẫn, tốt nhất là giải quyết nàng ta là xong tất cả.”
“Cứ tùy tiện bịa ra một lý do che đậy là được, sợ gì chứ?”

Tiêu Y không nghĩ tới Nhị sư huynh tàn nhẫn đến thế, nàng nói: “Nhị sư huynh, không cần phải làm vậy, ta, ta cùng nàng ấy chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ.”
“Chưa đến mức phải giết người.”
“Mâu thuẫn dù nhỏ cũng là mâu thuẫn. Sau hôm nay, nàng sẽ hận ngươi tận xương, chi bằng giết đi thì tốt hơn.”

Tiêu Y bất lực nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, nói đi thì nói lại, đây là do huynh gây ra, là huynh đã dẫn bọn họ tới đây.”

Lữ Thiếu Khanh không vui: “Làm sao? Nghe giọng điệu của muội, muội lại muốn trách ta sao?”
“Đau lòng quá, thật quá đau lòng.” Lữ Thiếu Khanh che lấy ngực nói: “Làm ta quá đỗi đau lòng và thất vọng, ta rõ ràng là đang giúp muội, muội thế mà còn muốn trách ta.”
“Nói, muội có phải là Thánh Mẫu không? Nếu là Thánh Mẫu, ta sẽ đánh chết muội trước tiên.”

Mặc dù Tiêu Y không hiểu rõ ‘Thánh Mẫu’ có ý gì, nhưng nghe thì chắc chắn không phải là từ hay ho gì. Tiêu Y khẽ nói: “Huynh mới là Thánh Mẫu đấy.”
“Nàng dù sao cũng là đường tỷ của ta, khiến ta phải ra tay sát hại nàng ấy, ta không làm được.”

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Lòng dạ đàn bà a, nếu sau này nàng có cơ hội, chắc chắn sẽ muốn giết muội. Một khi gia tộc các ngươi gặp phải đại nguy cơ gì, nàng ta chắc chắn sẽ là kẻ phản bội đầu tiên.”

Tiêu Y không tin: “Làm gì có chuyện khoa trương đến thế? Mâu thuẫn của chúng ta chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa đám tiểu bối.”
“Nhị sư huynh, thả nàng đi.”

Lữ Thiếu Khanh giang hai tay ra: “Không thả được. Đây là kiếm ý của Đại sư huynh muội, không liên quan gì đến ta. Hơn nữa, ta có lý do gì để cứu bọn họ?”

Tiêu Y lay tay Lữ Thiếu Khanh, nói: “Nhị sư huynh, huynh cứ thả bọn họ đi. Ta biết huynh có thể làm được mà. Xin huynh đó!”

Tiêu Y trong lòng thiện lương, không muốn đường tỷ và tộc nhân của mình gặp chuyện chẳng lành ở đây. Cũng không muốn vì thế mà gây phiền phức cho sư môn của mình.
“Hơn nữa, vạn nhất bọn họ xảy ra chuyện, cũng sẽ mang đến phiền phức cho sư phụ và cả huynh nữa.”

Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ nói: “Được thôi.” Sau khi nói xong, hai ngón khép lại thành kiếm ấn, một đạo kiếm khí bắn vào.

Nhưng mà, đạo kiếm khí này bắn vào không những không khiến kiếm ý của Kế Ngôn trở nên bình tĩnh, ngược lại, nó giống như một giọt nước nhỏ vào chảo dầu đang sôi, lập tức bùng nổ.

Kiếm ý của Kế Ngôn lập tức trở nên cuồng bạo, và tấn công Tiêu Quần cùng nhóm người nàng càng thêm dữ dội. Tiêu Quần và nhóm người nàng chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi đã xuất hiện vết thương, tình hình vô cùng nguy cấp.

Lữ Thiếu Khanh cố ý thốt lên “Ái chà”: “Hỏng bét rồi, ta sơ suất tính toán sai mất!”

Tiêu Y trừng mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh không phải sơ suất đâu, huynh là cố ý mà!”

Lữ Thiếu Khanh giả vờ thành khẩn nói: “Thật mà, ta thật sự đã sơ suất tính toán sai rồi.”
“Vậy giờ phải làm sao đây?”

Nhìn thấy Tiêu Quần và nhóm người nàng đã sắp không chịu nổi nữa, Tiêu Y trong lòng cũng không khỏi lo lắng.

Lữ Thiếu Khanh giang hai tay ra, nói: “Không có biện pháp, cứ để bọn họ chờ chết đi thôi.”

“Nhị sư huynh, huynh sẽ không thật sự muốn giết chết bọn họ ở đây đấy chứ?” Tiêu Y hoài nghi nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói: “Không thể nào, ta làm sao lại làm cái chuyện đó chứ? Hiện tại đã không có biện pháp, ta cũng đành chịu thôi.”

Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, cánh cửa nhà gỗ chợt mở ra, Kế Ngôn từ bên trong bước ra…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 471: Ngươi còn gọi người, ngươi là chơi đến có bao nhiêu hoang dã?

Chương 470: Câu dẫn ta ngoan đồ nhi, là đao

Q.2 – Chương 1275: Thất Tuyệt Kiếm Khách