» Chương 32: Ta so Đại sư huynh đáng tin cậy có thêm

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025

Tiêu Quần cùng đoàn người tỉnh lại, phát giác tình trạng bản thân, liền kinh hãi kêu lên:
“A. . .”
Quần áo của các nàng xốc xếch, khắp người chồng chất vết thương.
Sau khi kinh hãi kiểm tra một phen, các nàng nhẹ nhõm thở phào. May mà không bị người chiếm tiện nghi. Nếu không, tổn thất sẽ vô cùng lớn.

Tiêu Quần nhớ lại chuyện đã xảy ra, răng nàng nghiến ken két:
“Tên khốn kiếp đáng chết, chờ đó cho ta, ta nhất định không tha cho ngươi!”
Ngày hôm nay đối với Tiêu Quần mà nói, có thể nói là một sự sỉ nhục tột cùng.
Bị Lữ Thiếu Khanh lừa đến nơi này, các nàng phải chịu vô vàn đau khổ, suýt chút nữa mất cả mạng.
“Đại tỷ, ta muốn giết hắn!”
Có người giọng căm hận nói.

Thế nhưng ngay lúc này, có người hoảng hốt kêu lên: “Trữ vật giới chỉ của ta đâu?”
“Ta cũng không thấy!”
Là đệ tử trực hệ của đại gia tộc, một chiếc trữ vật giới chỉ có không gian chứa đựng không lớn vẫn là vật thiết yếu.
Tiêu Quần vội đưa tay sờ soạng, cúi đầu nhìn, chiếc trữ vật giới chỉ vốn đang đeo trên tay nàng đã không còn.
Tiêu Quần suýt chút nữa ngất xỉu. Toàn bộ tài sản của nàng đều nằm gọn bên trong đó.
“Chiếc nhẫn của ta đâu? Ở đâu?!”
Tiêu Quần gào lên, điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, nhưng chỉ tìm thấy sự trống rỗng.
“Đáng ghét! Nhất định là hắn, nhất định là bị Tiêu Y và tên khốn kia cướp đi!”
“Đại tỷ, làm sao bây giờ?”
Những người khác cũng vô cùng lo lắng. Toàn bộ thân gia đều đã mất, sao có thể không sốt ruột?

Tiêu Quần sốt ruột hơn những người khác. Thân là cháu gái của Đại trưởng lão Tiêu gia, vật phẩm trong trữ vật giới chỉ của nàng còn đáng giá hơn tổng giá trị của những người khác cộng lại.
Nàng phẫn nộ nói: “Đáng ghét! Chúng ta đi tìm Thiên Ngự phong Phong chủ, bảo hắn cho chúng ta một lời công đạo!”
“Đồ của chúng ta nhất định phải lấy lại. . .”

. . .

“Ngươi thật không muốn sao?” Lữ Thiếu Khanh hỏi Tiêu Y.
Tiêu Y hoàn toàn câm nín. Ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi, nhưng cứ che chặt miệng túi, bộ dạng cảnh giác như vậy là có ý gì?
Nếu không muốn cho thì cứ nói thẳng. Hơn nữa, ta cũng không có ý định muốn.
Tiêu Y liếc xéo, tức giận nói: “Nhị sư huynh, ngươi yên tâm, ta không có ý định muốn.”
Lữ Thiếu Khanh sắc mặt vui mừng: “Thật sao? Đây là lời ngươi nói đó, đến lúc đó đừng hối hận.”
“Sẽ không, sẽ không. . .”
Tiêu Y kéo áo Lữ Thiếu Khanh, nói: “Nhị sư huynh, chúng ta mau đi thôi, mau đến Kiếm Động.”
Chuyện ăn cướp chia của này, quá mất mặt. Nàng không muốn nhắc đến, cũng không muốn tham dự, thực sự quá mất mặt.
Lữ Thiếu Khanh mặt mày hớn hở. Cảm giác một mình nuốt trọn thật tuyệt.

Rất nhanh, hai người đã đến Kiếm Động.
Tiêu Y nhìn Kiếm Động, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Vết tích của trận bạo tạc lần trước vẫn còn đó.
Kết quả của lần trước đã tạo thành bóng ma tâm lý cho nàng. Suýt chút nữa thì thọ hết mười sáu tuổi.
Nói không sợ thì quả là giả dối.
“Nhị sư huynh, thật sự phải đi vào sao?”
Tiêu Y kéo áo Lữ Thiếu Khanh hỏi.
Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ nói: “Ngươi lớn chừng nào rồi, còn kéo áo người khác? Sợ cái gì? Có gì mà phải sợ? Đi vào đi!”
Tiêu Y vẫn rất lo lắng: “Thật không có chuyện gì sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Yên tâm đi, ta đã cải tiến, không giống trình độ gà mờ của Đại sư huynh đâu, sẽ không làm ra công trình ‘bã đậu’ đâu.”
Tiêu Y ở trong lòng thầm mắng, ngươi còn không đáng tin cậy bằng Đại sư huynh nữa là.
Tiêu Y hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, ngươi còn có gì muốn dặn dò gì nữa không?”
“Bên trong thật không có nguy hiểm?”
“Không có.”
Tiêu Y tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi nhìn ta, Nhị sư huynh, ngươi nhìn ta mà nói. Thật không có nguy hiểm?”
Lữ Thiếu Khanh trên mặt lộ ra vẻ chần chờ: “Chắc, chắc là không có đâu. Dù sao có chuyện gì ngươi cũng không chết được đâu, cùng lắm thì nằm giường mười ngày nửa tháng.”
Tiêu Y muốn khóc: “Chắc là? Mười ngày nửa tháng?”
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, nói: “Đùa ngươi thôi. Không có việc gì, thật không có việc gì. Yên tâm đi vào đi.”
Nhưng Lữ Thiếu Khanh càng nói như vậy, lòng Tiêu Y lại càng thêm bất an. Bởi vì nàng nào biết được vị Nhị sư huynh này của mình rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả, khiến nàng cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Tiêu Y muốn khóc cho Lữ Thiếu Khanh xem.
“Nhị sư huynh, ngươi có thể hay không nói câu nói thật?”
Lữ Thiếu Khanh ngưng cười, nghiêm túc nói: “Nói thật, thì là không có nguy hiểm, ngươi đi vào là được rồi.”
“Thật?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ngươi không thấy sự chân thành trong mắt ta sao? Ánh mắt nghi ngờ của ngươi là sao? Ngươi làm như vậy, khiến ta tổn thương lắm đấy.”
Tiêu Y đã không còn sức để thầm mắng nữa. Nhân phẩm của ngươi, thực sự quá khó để ta tin tưởng.
“Mau chóng vào đi, nhanh chóng lĩnh ngộ kiếm ý rồi ra. Ta đoán chừng, ngươi lĩnh ngộ Kiếm Ý, hẳn là có thể đột phá Luyện Khí tầng chín, hoặc là tiến vào Trúc Cơ kỳ cũng không phải là không thể.”
Nếu Kiếm Ý thật sự dễ lĩnh ngộ đến vậy thì tốt rồi.

Không có biện pháp. Đến nước này, Tiêu Y cũng chỉ đành cắn răng tiến vào.
“Nhị sư huynh, ta tiến vào, thật không có chuyện gì sao?”
Tiêu Y lần nữa hỏi.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Nhớ kỹ, dùng tâm cảm thụ. Ta so Đại sư huynh ôn hòa hơn nhiều, không có nguy hiểm. . .”
Tiêu Y cắn răng, dứt khoát tiến vào Kiếm Động.
Lữ Thiếu Khanh thì khẽ cười một tiếng, sau đó tìm một chỗ trống trải ngồi xuống. Cổ tay khẽ chuyển, trước mắt xuất hiện mấy chiếc trữ vật giới chỉ.
Đây là những chiếc trữ vật giới chỉ của Tiêu Quần và những người kia.
“Hắc hắc, xem xem có thu hoạch gì không.”

Những chiếc nhẫn đều có cấm chế ấn ký do chủ nhân để lại. Thế nhưng, trong số bọn họ, trừ Tiêu Quần ở Trúc Cơ kỳ, những người còn lại đều chỉ ở Luyện Khí kỳ. Trước thực lực Kết Đan hậu kỳ của Lữ Thiếu Khanh, những cấm chế ấn ký này dễ dàng bị xóa bỏ.
Lữ Thiếu Khanh lật xem một hồi, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.
“Ngọa tào, cũng nghèo đến thế sao? Còn nói là đệ tử trực hệ Tiêu gia, mà chỉ có chút linh thạch này thôi sao? Đến cả bảo vật cũng chẳng có mấy món? Quả nhiên là nữ nhân, cũng tu luyện, còn muốn son phấn gì nữa chứ? Tiểu sư muội nghèo như vậy, những tên này cũng nghèo đến vậy, xem ra gia tộc nghèo nhất Tề Châu chính là Tiêu gia rồi.”
Lữ Thiếu Khanh vơ vét bốn chiếc trữ vật giới chỉ, thu thập được số linh thạch vẫn chưa đến ba trăm viên. Về phần những món tạp nham linh tinh khác cộng lại cũng chẳng đáng là bao.
Cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh mở chiếc trữ vật giới chỉ của Tiêu Quần. Nhìn thấy vật phẩm bên trong, mắt Lữ Thiếu Khanh sáng rực.
“A, có chút đồ rồi. Ha ha, không tệ, có hơn một nghìn viên hạ phẩm linh thạch, không tệ. Còn có hai viên Tụ Linh Đan nhị phẩm, giá trị khoảng năm trăm linh thạch, không tệ. A, đây là cái gì?”
Trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện một tấm da thú cũ kỹ, mang theo mùi da thú.
“Trên đó vẽ đồ vật, chẳng lẽ là bản đồ kho báu sao? Thôi được, cứ cất đi, mình không dùng thì cũng có thể bán được giá tốt.”
Kiểm kê xong trữ vật giới chỉ của Tiêu Quần, Lữ Thiếu Khanh mặt mày hớn hở:
“Không hổ là cháu gái của Đại trưởng lão có khác, đồ tốt không ít. . .”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 474: Vì hòa bình, đưa ngươi đi hòa thân

Q.2 – Chương 1277: Bất Tử Tà Công

Chương 473: Ngươi có phải hay không hư rồi?